- Cậu xác định không vậy?

Từ Mẫn cùng Minh Diệu tìm kiếm thật lâu trong căn phòng của Vương Đại Trụ nhưng không hề phát hiện được đồ vật gì kỳ quái.

- Tôi cũng không dám xác định!

Minh Diệu sờ sờ cằm suy tư:

- Quỷ Yêu vô cùng đặc thù, tôi thật không dám khẳng định, nhưng chúng ta đã tìm khắp cả phòng cũng không tìm được đồ vật gì liên hệ tới sợi lông màu vàng này.

- Vậy nó đã đi đâu?

Từ Mẫn cũng phạm vào khó khăn:

- Tôi đã hỏi hàng xóm chung quanh, ngoại trừ hai chúng ta cũng không còn người nào từng đi qua căn phòng này.

- Vậy cũng không nhất định.

Minh Diệu thở dài một hơi:

- Người có thể đi vào cũng không nhất định bị người khác nhìn thấy.

- Dùng những phương pháp thần thần bí bí của cậu đó sao?

Từ Mẫn thật không quá nguyện ý tiếp nhận phương pháp của Minh Diệu, dù sao những đồ vật kia thiếu hụt cảm giác tồn tại cùng cuộc sống thực tế thật quá xa.

- Ban đầu tôi cũng có cách đi vào không bị người nhìn thấy, chuyện như vậy tôi làm không chỉ một lần rồi!

Minh Diệu ở một bên tỏ vẻ rất đắc ý.

- Giỏi, rốt cục cậu chịu thừa nhận khi chưa được phép đã dám tiến vào hiện trường phát hiện vụ án.

Từ Mẫn đã tìm được chỗ đột phá đả kích khí diễm lớn lối của Minh Diệu:

- Chỉ bằng vào điều này tôi đã có thể bắt cậu!

- Có chứng cớ thì chị bắt đi!

Minh Diệu không chút quan tâm nhún nhún vai.

- Hừ hừ, cậu cho rằng cậu đang ở đâu đây? Đây là Trung Quốc, tôi chỉ cần nói cậu có hiềm nghi thì có thể nhốt cậu 48 tiếng đồng hồ.

Từ Mẫn bẻ khớp ngón tay răng rắc đắc ý nhìn Minh Diệu.

- Được được được, xem như tôi sợ chị rồi đi, chị thắng!

Minh Diệu không quá nguyện ý tiếp tục dây dưa trong vấn đề này với Từ Mẫn.

- Chúng ta trở về cục cảnh sát.

- Trở về cục cảnh sát? Không điều tra nơi này nữa sao?

Từ Mẫn kỳ quái hỏi.

- Nơi này cũng không tra xét được cái gì, tôi nghĩ trở về cục cảnh sát vào phòng chứa xác xem kỹ lại một chút, tôi cảm thấy được chuyện Cung pháp y bị tập kích nhất định phải có liên lạc với Quỷ Yêu này.

Minh Diệu giải thích:

- Quỷ Yêu vào ban ngày không thể tự do hành động, phải dựa vào đồ vật nào đó. Tôi hoài nghi Quỷ Yêu đang lợi dụng thi thể mất tích của Vương Đại Trụ.

- Cậu muốn nói Quỷ Yêu bám vào thi thể của Vương Đại Trụ sao?

Từ Mẫn kinh hãi:

- Đó gọi là mượn xác hoàn hồn à?

- Rất khó nói.

Minh Diệu lôi kéo Từ Mẫn đi ra cửa:

- Bình thường mà nói quỷ hồn rất ít có thể khống chế được thân thể người sống. Những thứ gọi là mượn xác hoàn hồn vô cùng hiếm thấy, bởi vì từ trường của mỗi người đều không giống nhau, quỷ hồn cũng thế, quỷ hồn muốn khống chế thân thể con người thì phải có từ trường cùng từ trường người đó thật gần sát nhau mới được. Nhưng tình huống như thế trong vạn người không có được một, rất khó gặp được thích hợp. Nhưng Quỷ Yêu không phải là quỷ hồn, nó còn có một nửa là yêu. Phải biết rằng yêu cũng có pháp lực. Tôi hoài nghi con Quỷ Yêu này dựa vào đồ vật nhất định là do cảnh sát các vị khi di chuyển thi thể đã đem cả nó cùng chở về cục cảnh sát.

Mà con Quỷ Yêu đã dùng lực khống chế thân thể Vương Đại Trụ, sau đó trợ giúp nó thoát thân khỏi cục cảnh sát. Nếu không làm sao xuất hiện tình huống thi thể đột nhiên hung dữ đi đả thương người. Đầu tiên chúng ta phải biết nó dựa vào vật gì, như vậy mới có thể tìm được nó.

- Vậy chúng ta cần gì về cục cảnh sát? Tôi trực tiếp gọi điện thoại hỏi đồng nghiệp chẳng phải là sẽ biết sao?

Từ Mẫn hỏi.

- Loại vật này trước kia tôi cũng chưa từng gặp phải, luôn cảm thấy không chắc chắn, cho nên tôi muốn về xem kỹ lại.

Minh Diệu khởi động xe chạy thẳng về cục cảnh sát.

- Quả thế!

Minh Diệu ở trong phòng chứa xác cục cảnh sát cũng phát hiện được một sợi lông hóa học màu vàng, cũng giống như hai sợi lông phát hiện được tại hai hiện trường vụ án.

- Chị đã hỏi qua đồng nghiệp chưa?

- Đã hỏi rồi!

Từ Mẫn nói:

- Bởi vì sau khi chết toàn thân Vương Đại Trụ cứng ngắc, mà trong tay hắn nắm chặt một con búp bê Barbie tóc vàng. Vì không muốn phá hỏng thi thể, đồng nghiệp của tôi mang theo cả thi thể lẫn con búp bê quay về. Nhưng sau đó không ai còn nhìn thấy con búp bê kia, đã hỏi qua mấy người đều nói không biết.

- Là từ khi nào phát hiện không thấy nữa?

- Vừa mới phát hiện, đều cho rằng là người nào thu lại đem làm vật chứng, sau đó đi tới phòng đặt vật chứng tìm kiếm nhưng không thấy ai tới nộp qua, vì vậy mới phát hiện biến mất.

- Theo tôi đoán chừng vật kia hẳn không chạy được xa.

Minh Diệu đứng dậy:

- Quỷ Yêu có một nửa vẫn là quỷ, quỷ không thể hoạt động ngay giữa ban ngày. Cho dù có được pháp lực của yêu, nhưng Quỷ Yêu hẳn còn chưa hoàn toàn tiến hóa, không thể nào đi quá xa. Các vị đã tìm được thi thể của Vương Đại Trụ chưa?

- Còn chưa có, giống như hư không biến mất vậy!

Từ Mẫn cũng thật kỳ quái:

- Chẳng lẽ con Quỷ Yêu kia cũng có phương pháp làm

người ta không thể nhìn thấy nó?

- Không thể đâu.

Minh Diệu rất xác định:

- Loại này căn cơ rất cạn, không thể nào biết được pháp thuật cao thâm ẩn thân như vậy.

- Vậy tại sao nó lại trống rỗng biến mất?

Từ Mẫn hỏi.

- Chị quên sao, nó còn có người chế tạo ra nó kia!

Minh Diệu hồi đáp:

- Người có thể chế tạo ra loại quái vật này nhất định không đơn giản, có pháp thuật ẩn thân cũng không có gì kỳ quái.

- Nhưng tôi vẫn còn một chuyện không hiểu được!

Từ Mẫn đánh giá Minh Diệu.

- Chuyện gì?

Minh Diệu cho rằng Từ Mẫn vừa nghĩ ra được vấn đề gì trọng yếu.

- Nhìn cậu thật lôi thôi lếch thếch, bộ dạng chẳng có gì là lợi hại, vì sao cậu lại biết phương pháp ẩn thân chứ?

Minh Diệu:

- …

Lúc này cánh cửa bị hất ra, Tiểu Trương vội vội vàng vàng chạy vào:

- Đại tỷ đầu, tìm được thi thể Vương Đại Trụ rồi, ở ngoài công trường cách đây ba con đường.

Minh Diệu cùng Từ Mẫn liếc nhau bước nhanh ra ngoài.

Trên công trường, cảnh sát bận rộn tìm kiếm khắp nơi. Từ Mẫn miêu tả con búp bê Barbie màu vàng nhưng không thu hoạch được gì.

- Vừa rồi cậu đã kiểm tra thi thể của Vương Đại Trụ, như thế nào đây?

Từ Mẫn thấy Minh Diệu đi tới, nhỏ giọng hỏi.

- Có thật nhiều vết thương bên ngoài, còn có dấu vết bị pháp thuật đánh trúng, nơi này hẳn có trận tranh đấu. Kỳ quái…chẳng lẽ con Quỷ Yêu muốn thoát khỏi chủ nhân khống chế cho nên nổi lên tranh đấu sao? Nhưng tại sao không tìm thấy chút dấu vết ngay tại hiện trường?

Minh Diệu nhìn hoàn cảnh chung quanh, thật sạch sẽ, căn bản không hề lưu lại dấu vết đánh nhau.

- Vậy cũng không nhất định!

Từ Mẫn không đồng ý ý kiến Minh Diệu:

- Cậu không cảm thấy nếu là một công trường, nơi này lại quá sạch sẽ hay sao?

- Ân, chị nói rất đúng.

Minh Diệu nghe Từ Mẫn nói liền chú ý điểm này, công trường này sạch sẽ tựa như vừa mới bị đánh quét qua.

- Có người chứng kiến không?

- Không có!

Từ Mẫn thật bất đắc dĩ nói:

- Nơi này bởi vì chút tranh cãi đã bị đình công hai tháng rồi, công nhân không ai ở lại. Là do mấy đứa trẻ đi vào đây chơi phát hiện thi thể mới báo cảnh sát.

- Đầu mối lại chặt đứt sao?

Minh Diệu cảm giác bản thân mình sắp bị con Quỷ Yêu xoay tròn phát điên:

- Trời sắp tối mất rồi…

- Cái gì? Lại để cho nó chạy? Các ngươi đúng là phế vật!

Người đàn ông có gương mặt dữ tợn nghe được thủ hạ báo cáo liền giận tím mặt, ánh mắt tản ra ánh sáng màu xanh biếc:

- Bất kể các ngươi dùng phương pháp gì, ta nhất định phải làm con Quỷ Yêu kia lập tức biến mất. Tên thanh niên gọi là Minh Diệu đã nhúng tay vào rồi, nếu như bị hắn phát hiện, ông chủ sẽ phi thường tức giận.

- Dạ, chúng tôi lập tức đi tìm!

Mấy tên thủ hạ vội vàng chạy ra ngoài.

- Đáng chết, là ai không cẩn thận thả ra con Quỷ Yêu này, nếu bị ta tra ra được ta nhất định sẽ cắn đứt cổ của hắn!

- Bây giờ có cần đem chuyện này báo cho ông chủ biết không?

Người đàn ông cảm giác tay của mình không dám bấm số điện thoại, nhớ tới những thủ đoạn tàn nhẫn của ông chủ, cả người hắn liền đổ mồ hôi:

- Bỏ đi, trước tiên tạm thời giấu diếm đã!

Người đàn ông buông xuống điện thoại.

- Linh linh linh…

Di động của Minh Diệu đột nhiên vang lên, hắn cầm lên nhìn xem, nhưng không thấy số điện thoại gọi tới, trên màn ảnh chỉ báo có người gọi điện, vị trí mã số cũng là một mảnh trống không, Minh Diệu liền cảm thấy thật kỳ quái.

- Là ai vậy?

Minh Diệu tiếp điện thoại, đầu bên kia điện thoại có thể nghe được tiếng hít thở ồ ồ.

- Ta biết đồ vật mà ngươi muốn tìm đang ở nơi đâu.

Đầu bên kia điện thoại truyền ra thanh âm tựa hồ đã được thay đổi, căn bản không nghe ra được là nam hay nữ.

- Ông là ai?

Trong lòng Minh Diệu đột nhiên nhảy mạnh.

- Không cần phải để ý ta là ai, trời đã sắp tối rồi, đồ vật ngươi muốn tìm đang nằm ở trong căn lầu sắp di dời tại đường XX, nhớ kỹ, chỉ được đi một mình, khái khái…

Người trong điện thoại vừa ho khan hai tiếng đã cúp máy.

- Là ai gọi điện thoại tới?

Từ Mẫn thấy thần sắc Minh Diệu không đúng lắm.

- Không biết, nhưng hắn nói cho tôi biết vị trí của con Quỷ Yêu mà chúng ta đang muốn tìm.

Minh Diệu hồi đáp.

- Ở đâu? Tôi lập tức gọi người cùng đi!

Từ Mẫn xoay người muốn đi gọi đồng nghiệp.

- Không, người kia nói rõ muốn tôi đi một mình, chị giúp tôi giữ bí mật!

Minh Diệu kéo lại Từ Mẫn.

- Như vậy sao được, một mình cậu làm sao có thể đi tới chỗ nguy hiểm như vậy?

Từ Mẫn nóng nảy.

- Yên tâm đi tôi không sao đâu. Hơn nữa trong điện thoại đã nói rõ chỉ muốn một mình tôi đi, mọi người đi nhiều người sẽ đả thảo kinh xà.

Minh Diệu cũng cảm thấy những loại chuyện này không nên dính dấp người bình thường đi vào.

- Địa phương hắn nói ở đâu?

Từ Mẫn suy nghĩ một chút hỏi.

- Chị đang nghĩ muốn lén đi theo phía sau tôi sao? Không thể nói cho chị biết, chị chờ điện thoại của tôi đi!

Minh Diệu không chút lưu tình vạch trần ý nghĩ của Từ Mẫn.

- Vậy cũng được.

Từ Mẫn thấy Minh Diệu xem thấu ý định của mình, không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp.

- Tới đây!

Từ Mẫn kéo Minh Diệu tới địa phương không ai nhìn thấy:

- Cầm lấy cái này!

Từ Mẫn lặng lẽ đem súng lục kín đáo nhét cho Minh Diệu.

- Cái này? Tôi không dùng đến!

Minh Diệu lắc đầu:

- Tôi có phù lục có thể phòng thân.

- Cầm lấy đi, nếu không tôi không thể yên lòng. Nhớ kỹ, phải mang theo cả vỏ đạn trở lại, nếu không tôi không thể báo cáo lên trên!

Từ Mẫn ôn nhu sờ sờ tóc Minh Diệu:

- Tự mình cẩn thận một chút, tùy thời gọi điện thoại cho tôi!