Truyện được dịch/edit bởi [L.A_MALBEC] và đăng tại lustaveland.com
Edit: Malbec
Chẳng qua ấm áp chỉ được một chút, Tần Lục Trác lại lần nữa nhìn về phía cô, lông mày nhíu chặt, trầm giọng nói: “Loại chuyện này quá nguy hiểm, người như cô không thích hợp.”
“Người như tôi?”
Giọng nói Úy Lam thản nhiên, gió lạnh thổi qua, thổi vạt áo khoác cô chưa khóa lại, chiếc váy đỏ bên trong  như lửa, trong đêm khuya lạnh lẽo lộ ra một chút tùy ý.
Tần Lục Trác nhìn cô.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy, hóa ra trên một con người có thể có sự mâu thuẫn như vậy, lạnh lùng và quyến rũ, giống như hai mặt đồng xu, rõ ràng không thể hòa hợp nhưng lại có thể cùng tồn tại trên một người một cách đầy kỳ diệu. 
Úy Lam hỏi lại: “Anh cảm thấy người như tôi thì nên làm gì?”
“Dù sao chuyện như vậy không giống như việc một đại tiểu thư sống trong nhung lụa như tôi sẽ làm.”
Một câu của cô đã chọc trúng suy nghĩ của anh.
Tần Lục Trác nhíu mày, một lát sau, giọng nói trầm thấp của anh chậm rãi vang lên giữa trời đêm: “Xin lỗi, tôi không phải có ý này.”
Với một người đàn ông mạnh mẽ, cứng cỏi, kiên cường thế này, có lẽ cả đời cũng chỉ có vài lần chủ động cúi đầu nhận sai.
Anh lại hút một ngụm thuốc trong tay, làn khói màu trắng xám vừa xuất hiện liền biến mất.
Người đàn ông thấp giọng nói: “Đám người kia dùng lưỡi dao dính đầy máu để buôn bán, cô tiếp xúc với bọn họ quá nguy hiểm.”
Thực ra, chủ ý của anh vốn không phải là chỉ trích.
Nào ngờ Úy Lam tỏ vẻ hiểu rõ gật đầu: “Tôi biết, anh đang lo lắng về tôi.”
Anh quay người lại, người phụ nữ đứng ở đầu xe bên kia với khuôn mặt không phải quá mức xinh đẹp mà chỉ là mặt mũi thanh tú, thế nhưng các nét trên ngũ quan của cô tập trung cùng một chỗ lại có cảm giác rất thu hút. Trên má cô lúc này là nụ cười nhạt, đôi mắt sáng lấp lánh hơn cả bầu trời sao phía sau kia.

“……” Tần Lục Trác trầm mặc.
Sau một lúc, anh nói: “Cô là em gái Lâm Kỷ Minh, anh ta có biết cô làm những việc nguy hiểm thế này không?”
Úy Lam cứng họng, suýt chút nữa đã bật cười.
Cho nên suy nghĩ nửa ngày, anh ta lại chỉ nghĩ ra cái lý do như vậy?
Úy Lam trầm giọng nói: “Chuyện nguy hiểm, nếu tôi không làm sẽ có người khác làm.”
Dứt lời, cô nhìn anh: “Trước kia lúc anh đuổi bắt tội phạm, có nghĩ đến nguy hiểm sao?”
Tần Lục Trác hút một ngụm rồi ngẩng đầu nhìn xa xa, nhàn nhạt nói: “Đây là hai chuyện không giống nhau, đó là trách nhiệm công việc của tôi.”
Úy Lam bỗng nhiên yên lặng, ban đêm như vậy luôn có thể gợi lên hồi ức sâu nhất nơi đáy lòng.
Cô đã từng trải qua vô số lần mà chỉ cần nhắm mắt lại sẽ nhớ đến hình ảnh máu me đầm đìa kia, sinh vật ôn hòa hiền lành thiện lương như vậy, lại chỉ vì nó có một đôi ngà voi mà loài người mơ ước nên mới bị giết chết tàn nhẫn.
Lòng tham và dục vọng của con người, lại trả giá bằng sinh mạng của bọn chúng.
Cô nói: “Cho nên anh cảm thấy tôi làm chuyện này rất buồn cười? So với việc tiêu phí nhiều tinh lực để bảo vệ động vật như vậy, không bằng quan tâm những đứa trẻ không được học nơi vùng núi, như thế càng có ý nghĩa với xã hội hơn.”
Với việc bảo vệ động vật hoang dã đang lâm vào tình cảnh khó khăn, bọn họ phải đối mặt với sự nghi ngờ khắp nơi.
Tần Lục Trác xoay người, giọng nói trầm thấp lại kiên định.
“Đều giống nhau cả, chỉ cần là mạng sống, đều đáng giá để quan tâm.”
Úy Lam nhìn về phía anh, người đàn ông này mang vẻ mặt lạnh nhạt mà lời nói ra lại làm cô cứng họng lần nữa.
Anh ta luôn khiến người khác bất ngờ như vậy.
Tần Lục Trác tất nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Úy Lam, anh nhíu mày, hỏi: “Các người hợp tác cùng cảnh sát?”
Cũng may, Úy Lam nhanh chóng ngăn lại suy nghĩ của mình, cười nhạt nói: “Tôi nhớ rõ trước kia anh là cảnh sát hình sự, chắc là rất quen thuộc với quy tắc bảo mật đi.”

A, khóe miệng Tần Lục Trác phát ra tiếng cười giễu cợt.
Nói quy tắc bảo mật với anh?
Thế nhưng sau đó Úy Lam lại nói: “Thật ra cũng không có gì không thể nói, tổ chức bảo vệ động vật hoang dã quốc tế ở Châu Phi phát hiện một đám thợ săn bắt trộm chuyên nghiệp, bọn họ dùng thân phận công nhân viên Trung Quốc hoạt động ở Châu Phi, nhưng thật ra là chủ yếu để tiến hành hoạt động săn bắt trộm. Lần này tổ chức điều tra được lượng ngà voi trị giá 120 triệu sắp vận chuyển đến Trung Quốc.”
“Người mua là Cát thúc?”
Úy Lam: “Chính xác là đám người săn bắt trộm kia đều là người của ông ta, vừa rồi ở ghế lô, lời ông ta nói anh cũng đã nghe rồi.”
“Cho nên các người có ý định tiếp xúc với gã? Bắt người theo cách này?”
Thực ra, lúc Tần Lục Trác ở đội cảnh sát sớm đã nhìn quen cách phá án này. Chỉ là lúc anh còn ở đó, mặc dù thật sự phái đi nằm vùng cũng là một chàng trai thông minh mạnh mẽ, CMN ai lại để một cô gái tay không tấc sắt đi mạo hiểm chứ. 
Tần Lục Trác lại liếc mắt nhìn người phía trước, đâu chỉ là tay không tấc sắt.
Úy Lam mặc váy liền màu đỏ, là kiểu dáng ôm sát eo, eo thon hiện rõ, nhìn qua có thể thấy một tay là có thể ôm hết.
Anh nghi ngờ chỉ cần hai tay anh có thể siết chặt cô.
“Nhóm người đội cảnh sát bây giờ, thật là làm việc ngày càng không đáng tin.”
Tần Lục Trác là người từng trải, nhịn không được mắng đàn em của mình một câu.
Úy Lam thấy anh nói như vậy bèn lên tiếng: “Tôi không phải trực tiếp hợp tác với cảnh sát, là tổ chức bảo vệ động vật hoang dã trong nước liên lạc với tôi, người phụ trách của bọn họ trước kia ở Mỹ có quen biết với tôi. Khi tiến hành công việc điều tra và bắt người thì chúng tôi sẽ phối hợp với cảnh sát.”
Tần Lục Trác nghe xong, quả thực không biết nên dùng vẻ mặt gì để nhìn cô.
Một lúc lâu sau anh mới nói: “Cho nên hành động của các người đêm nay, căn bản không có sự chi viện của cảnh sát?”
“Hôm nay là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với Cát thúc, không nhắc đến giao dịch hàng hóa, chúng tôi đánh giá qua rồi, sẽ không có nguy hiểm.”
Vẻ mặt Úy Lam bình thản giống như vấn đề cô đang thảo luận với Tần Lục Trác chỉ là một chuyện rất bình thường.

Tần Lục Trác trừng mắt nhìn cô, anh thật không biết nên nói cô quá ngây thơ hay là không biết sợ chết.
Đặc biệt nhớ lại toàn bộ quá trình đêm nay, cô ấy đều bình thản như vậy.
Người phụ nữ này, thật CMN hiếm thấy.
Anh tức giận quay đầu đi, CMN trước kia Lâm Kỷ Minh nói với anh như thế nào, em gái cậu ta rất ngoan ngoãn, kết quả là mỗi khi cô ấy làm chuyện gì cũng ngoài dự kiến của anh.
Cuối cùng, giống như vẫn còn tức giận, anh nhìn chằm chằm Úy Lam: “Cô có biết là mỗi lần trước khi cảnh sát hành động đều sẽ chuẩn bị chu đáo mọi thứ, hôm nay cô lại làm cái gì? Một mình đi gặp, cô cảm thấy sống đủ rồi, hay là cảm thấy đám người này thấy cô lớn lên xinh đẹp sẽ nương tay mà tha cho cô?”
Đêm khuya, gió lạnh rít gào, giọng nói anh giống như nhiễm một tầng lửa, đập vào trong lòng cô.
Nhưng lại khiến cô cảm thấy rất ấm áp.
Cô nói: “Chúng tôi đã đánh giá qua, hành động lần này sẽ không có nguy hiểm.”
“Không có hành động nào là không có sơ hở, nếu thất bại, cô có nghĩ đến hậu quả không?”
Anh nhìn chằm chằm cô, giống như là gằn từng chữ hỏi: “Có nghĩ đến không?”
Úy Lam ngơ ngác.
Tần Lục Trác xoay người đi về phía trước vài bước, đằng trước là một hồ nước, ánh trăng trong suốt chiếu vào mặt hồ hiện lên sóng nước nhấp nhô. Gió lạnh thổi qua, dường như có thể làm đông cứng con người, thân thể tuy lạnh nhưng đáy lòng lại còn lạnh hơn.
Không có hành động nào là không có sơ hở!
Khi thầy anh nói lời này để cảnh cáo anh, lúc đấy đội trưởng Tần hăng hái, không để ý mà nói: Đối với con sẽ không có chuyện ngoài ý muốn.
Sau khi Tần Lục Trác tốt nghiệp trường cảnh sát, nhờ biểu hiện ưu tú ở trường, ngay từ đầu đã được điều tới đội cảnh sát hình sự. Anh can đảm cẩn thận, tố chất thân thể nổi trội, không đến một năm, sau vài lần phá án đã nghiễm nhiên trở thành ngôi sao của đội cảnh sát.
Thành tích của anh ở đội cảnh sát giống như sự kỳ vọng của thầy giáo và lãnh đạo, nhiều lần phá vụ án lớn, cho đến khi anh trở thành đội trưởng đội cảnh sát hình sự trẻ nhất.
Đội trưởng đội cảnh sát hình sự khi chưa đến 30 tuổi, không ai nghi ngờ về tương lai của anh.
Nhưng rồi sau nhiệm vụ đó, cuộc đời của anh hoàn toàn thay đổi.
Tính mạng của ba người anh em, anh gánh không nổi, lại không thể không gánh trên lưng.
Trong một đêm, mọi chuyện đều thay đổi.
Lần cuối cùng khi anh mặc cảnh phục màu đen xuất hiện ở lễ truy điệu ba người đồng nghiệp, người mẹ khóc đến nỗi suýt ngất đi, người vợ ngơ ngác nhìn hoa tươi và quốc kỳ xung quanh lại không bao giờ còn có thể gặp lại chồng mình, đứa trẻ non nớt không hiểu chuyện gì đang xảy ra chỉ có thể dựa vào lòng mẹ.

Mỗi lần có ánh mắt nhìn về phía anh, Tần Lục Trác lại một lần nhớ đến câu nói kia của thầy anh.
Mỗi một nhiệm vụ đều có nguy hiểm, mà đưa các anh em trở về an toàn là trách nhiệm của anh.
Nhưng mà, anh không thể làm được.
……
Tần Lục Trác kéo cửa xe, nhìn thoáng qua người phụ nữ mặc quần áo phong phanh, thấp giọng nói: “Đi thôi.”
Nửa giờ sau, xe dừng ở cửa nhà Úy Lam, là tứ hợp viện đóng cửa yên tĩnh. Đôi tay Tần Lục Trác nắm tay lái, ngón trỏ không nhịn được gõ nhẹ, khi cánh cửa bên cạnh ghế phụ bị mở ra, anh rốt cuộc không nhịn được, mở miệng: “Cô không nghĩ nếu chuyện này thất bại, cô và người nhà của cô đều sẽ bị trả thù.”
Đây là chuyện đáng sợ nhất khi nằm vùng, hành động thất bại, thân phận bại lộ.
Úy Lam chớp mắt, một lần nữa đóng cửa xe, ngồi lại.
"Thế anh có biết vì sao nhiều người như vậy, bọn họ lại chọn tôi là người làm khách hàng không?”
Tần Lục Trác không kiên nhẫn mở cửa sổ xe, điều hòa bên trong xe làm người ta có chút bực bội.
Anh đâu có biết.
Úy Lam cũng không thừa nước đục thả câu, cô nói: “Bởi vì tôi rất có tiền, lúc đến Cát thúc sẽ không nghi ngờ tôi, tất nhiên sẽ cố gắng giữ gìn, không dễ mà cướp đoạt.”
……
Tần Lục Trác liếc cô một cái, bị chọc cười, mặt anh như muốn nói cô đang trêu tôi đó ư?
Cô gái trước mắt đang cong môi cười nhạt, vươn một ngón tay, nhân lúc anh sững sờ bèn chọc nhẹ trên mặt anh.
Tần Lục Trác trốn tránh theo bản năng thì ngón tay kia đã chạm vào mặt anh, có chút lạnh.
“Đội trưởng Tần, anh có lúm đồng tiền ở đây này.”
Anh nhíu mày, giống như đang không vui về động tác mạo phạm này của cô.
Ai ngờ người trước mặt lại không thèm để ý, cười nhạt: “Về sau anh cười nhiều hơn chút, anh cười lên rất đẹp.”
: lustaveland.com