Chương 8
 
Edit: Malbec
 
Úy Lam ngẩng đầu liền thấy Tần Lục Trác đứng dưới thân cây, vẻ mặt ngờ vực nhìn chằm chằm cô.
 
Những đứa trẻ phía dưới chịu không nổi mà hỏi: “Chị ơi, mèo con sao rồi?”
 
“Có phải nó bị thương không?.”
 
“Ai da, nó còn không kêu nữa, nhất định là rất đau rồi.”
 
“Chị mau cứu mèo con đi.”
 
Giờ phút này, Úy Lam ngồi ở trên cây, nghiễm nhiên đã thành chúa cứu thế, giống như chỉ cần cô thổi một hơi, mèo con trong lòng liền có thể khỏi.
 
Đến khi có một đứa bé thấy cô chậm chạp mãi không chịu xuống dưới, rốt cuộc hỏi: “Có phải chị không dám xuống dưới không?”
 
Bây giờ thì những đứa trẻ khác cũng ý thức được, dù sao cái cây này rất cao.
 
Cũng may có cô bé nhìn Tần Lục Trác đứng bên cạnh, cố gắng lấy dũng khí, yếu ớt hỏi: “Chú ơi, chú có thể giúp một tay đưa chị gái kia xuống được không?”
 
Tần Lục Trác nhất thời yên lặng.
 
Thân hình anh cao lớn, bé gái đứng bên cạnh khó khăn lắm mới đến eo anh. Anh cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn kia, đôi mắt to tròn ngây thơ.
 
Cuối cùng, anh duỗi tay xoa đầu bé gái.
 
Vẻ mặt không khỏi dịu dàng. 
 
“Chị gái này nếu có thể tự mình leo lên, cũng có thể tự mình xuống.”
 
Chỉ là nói xong, chính anh cũng cảm thấy buồn cười.
 
Vì cứu mèo, tự mình trèo cây?
 
Cô ấy cũng thật giỏi.
 
……
 
Úy Lam ngồi ở trên cây, nghe thấy giọng nói kia, nhất thời nở nụ cười.
 
Cô cúi đầu vuốt ve tiểu gia hỏa trong lòng.
 
Con mèo toàn thân trắng như tuyết, mềm mại lại thoải mái, vừa thấy liền biết thường ngày được nuôi dưỡng rất tốt.
 
Cô cười nhẹ nói: “Đây chính là mèo của anh, tôi là vì cứu nó mới trèo lên, chẳng lẽ anh không chịu trách nhiệm với tôi?”
 

Thực ra Úy Lam định nói, anh phải chịu trách nhiệm với tình huống hiện tại của cô, ai ngờ vừa nói xong mới chú ý đến ý nghĩa khác của lời nói.
 
Vì thế, cô gái ở trên cây và người đàn ông ở phía dưới đều hơi giật mình.
 
Tần Lục Trác nhíu mày nhìn cô, một lát sau, anh bình tĩnh hỏi: “Mèo của tôi? Lại là suy luận của cô.”
 
Tần Tiểu Tửu bình thường đều ở nhà, chỉ là mấy ngày nay anh không rảnh, gửi ở bệnh viện thú cưng nuôi hai ngày, hôm nay vừa mới đón về liền vui vẻ chạy đi, lại bị đứa bé đem đi mất.
 
Ngay cả người trong công ty anh cũng không biết, anh có nuôi một con mèo.
 
Úy Lam tiếp tục vuốt ve sống lưng mèo con, dường như đã khiến nó thoải mái, tiểu gia hỏa liền nhẹ nhàng kêu hai tiếng.
 
Tần Lục Trác nghe thấy hai bên thái dương hơi giật.
 
Cái đồ bạch nhãn lang.
 
Úy Lam lấy một bảng hiệu nhỏ trên cổ mèo con, ngón tay tinh tế dưới ánh hoàng hôn nhiễm lên một vẻ ngọt ngào.
 
“Không cần suy luận, chỉ quan sát là được.”
 
Úy Lam cúi đầu nhìn người dưới thân cây, vẻ mặt thản nhiên nói.
 
Cô mặc một bộ trang phục với áo cao cổ màu trắng rộng thùng thình, nguyên liệu mềm mại thoải mái phác họa thân hình tinh tế, trắng nõn của cô, quần dài màu đen lộ ra một đoạn cổ chân trắng mịn. Tần Lục Trác vốn cũng không chú ý, chỉ là khi cô ngồi trên cây hai chân vô tình lắc nhẹ, giữa quần dài màu đen và đôi giày là một đoạn chân tinh tế nuột nà, vô cùng nổi bật.
 
Trên cổ Tần Tiểu Tửu đeo bảng hiệu bằng bạc, viết tên của nó.
 
Tần Lục Trác lại xuất hiện ở nơi này, không khó đoán ra quan hệ của cả hai.
 
Vì thế, mấy đứa trẻ đều nhìn Tần Lục Trác vô cùng ai oán, đặc biệt là cô bé vừa mới nói chuyện. Cô bé vẻ mặt không đồng ý mà nói: “Chú, mẹ cháu nói con trai nên giúp đỡ con gái. Như vậy mới là đứa bé ngoan.”
 
Bé gái được giáo dục rất tốt, Tần Lục Trác lúc này không chịu giúp đỡ, phải nhận lấy ánh mắt trách móc của đứa bé. 
 
Ngay cả Úy Lam trên cây cũng bị bé gái chọc cười.
 
Đúng là một đứa bé hiền lành, ngoan ngoãn.
 
Tần Lục Trác ít khi bị người khác chỉ trích như vậy nhưng chỉ lộ ra vẻ mặt ôn nhu hiếm thấy nhìn bé gái, cuối cùng, anh hỏi: “Vậy cháu bảo chú phải giúp cô ấy như thế nào đây?”
 
“Ôm chị ấy xuống đi, cao như vậy, sợ lắm.”
 
Bé gái giơ tay nhỏ mập mạp lên, nói: “Lúc trước Đa Đa cũng được ba ba nâng lên hạ xuống cao như vậy nè…”
 
Cả Úy Lam trên cây và Tần Lục Trác dưới thân cây đều nghiêm túc quan sát.
 
Kết quả, bọn họ không nói gì, bé gái sốt ruột, cho rằng Tần Lục Trác không hiểu.
 
Bé dứt khoát xoay người bế bé trai bên cạnh mình lên, làm khuôn mặt trắng nõn của bé trai đỏ bừng.
 
Ách, lần này Tần Lục Trác hoàn toàn thấy rõ.
 

Chính là tư thế nâng lên cao.
 
Bất quá sau khi bé gái làm mẫu xong, anh ngẩng đầu, ánh mắt thâm trầm nhìn người trên cây.
 
Tầm mắt Úy Lam đụng phải ánh mắt anh, cô nở nụ cười ngang ngược: “Chắc là anh nghĩ là tôi dạy bé à?”
 
Tần Lục Trác không trả lời.
 
Quả thật không phải cô dạy, thế nhưng đề nghị của bé thì cô cảm thấy không tồi.
 
Ai ngờ cô nói xong, Tần Lục Trác để lại hai chữ, chờ (1), rồi xoay người đi mất.
 
chờ : 等着
 
Úy Lam nhìn bóng lưng người đàn ông đi không thèm quay đầu lại, cúi đầu nhìn mèo con ngoan ngoãn trong lòng, nở nụ cười nhạt, thấp giọng nói: “Nếu anh ta không trở lại, chị mang em về, được không.”
 
Đáng tiếc, cái ý muốn này không thực hiện được.
 
Vì vài phút sau, Tần Lục Trác trở lại, phía sau còn có một công nhân khiêng một cái thang đi theo.
 
Đợi công nhân đặt cái thang xong, Tần Lục Trác một tay để trong túi, dáng vẻ thoải mái đứng dưới thân cây, thanh âm nhàn hạ nói: “Xuống đi.”
 
Giờ phút này, mấy đứa trẻ đứng một bên đều nhìn anh với ánh mắt sáng rực.
 
Hiển nhiên, chú kia dễ dàng giải quyết được vấn đề lớn như vậy, khiến bọn trẻ vô cùng sùng bái.
 
Trái lại Úy Lam thì rũ mắt, cúi đầu liếc anh một cái, lại vuốt ve mèo con trong lòng hai cái.
 
Tần Lục Trác không nói gì, trực tiếp đi lên cái thang, đến khi thân thể anh song song với Úy Lam ở trên cây, vươn bàn tay ra “Đưa nó cho tôi đi.”
 
Giữa không trung, bàn tay này đúng là đẹp đến mức quá đáng.
 
Ngón tay trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay mở ra, chỉ tay cũng không mất trật tự, hai đường uốn lượn theo lòng bàn tay, có phần hơi sâu quá.
 
Úy Lam cuối cùng cũng đưa Tần Tiểu Tửu cho anh, động tác cẩn thận nhẹ nhàng, không quên dặn dò: “Vừa rồi chân nó mắc trên ngọn cây, cẩn thận chân sau của nó.”
Tần Lục Trác cúi đầu nhìn vật nhỏ trong lòng bàn tay, mặc dù giờ phút này vô cùng ngoan ngoãn nhưng anh vẫn không nhịn được nhẹ mắng một tiếng.
 
“Đồ chó con.”
 
……
 
Phía sau anh là hoàng hôn đang buông xuống, ánh sáng màu đỏ rực chiếu lên mái tóc kia, anh hơi hạ mắt, nhìn chằm chằm mèo con trong lòng bàn tay, hàng lông mi dày che đi ánh mắt sắc bén, ánh sáng chiếu trên người anh làm nên hình ảnh ôn nhu hiếm thấy.
 
Úy Lam: “Nó là mèo con.”
 
“Ừ, không nghe lời đều là chó con.”
 

Tần Lục Trác thản nhiên nói.
 
Úy Lam hơi nhướng mày, nói “Nếu như là anh không nghe lời thì sao?”
 
Tần Lục Trác nghe xong câu này, trực tiếp bật cười.
 
"Chuyên gia tư vấn tâm lý đều nhanh mồm nhanh miệng như cô vậy sao?”
 
Úy Lam nhìn anh, trên mặt hiện lên nét cười đắc ý . Trước kia cô không phải người thích đấu võ mồm, đến khi gặp được anh, lại hai lần đều lộ ra tính cách phản nghịch.
 
Cô lắc đầu nói: “Không phải, bình thường khi tôi nói chuyện với khách hàng đều dịu dàng, săn sóc, giỏi lắng nghe.”
 
Lần này, Tần Lục Trác cong khóe miệng, phát ra tiếng cười khẽ.
 
Giống như cười nhạo.
 
Đợi bọn họ thành công cứu mèo con, mấy đứa trẻ liền láo nháo tạm biệt Tần Tiểu Tửu. Dưới sự ‘uy hiếp’ của Tần Lục Trác, Tần Tiểu Tửu xưa nay tính cách cao ngạo mà bây giờ lại tùy ý để những đứa trẻ sờ tới sờ lui trên người nó.
 
Vì thế, Tần Tiểu Tửu bị sờ đủ, lúc này mới được mang về.
 
Bọn họ đi vào từ cổng lớn, dọc theo đường đi gặp được không ít người.
 
Tuy rằng mỗi người chỉ chào hỏi Tần Lục Trác mà ánh mắt lại không nhịn được đánh giá Úy Lam.
 
Đến khi tới văn phòng Tần Lục Trác, thật ra cũng không phải là lớn, trong nháy mắt khi Úy Lam bước vào liền quan sát nội thất căn phòng.
 
Tần Lục Trác đi đến góc tường, đem Tần Tiểu Tửu bỏ vào lồng.
 
Tiếp theo, anh xoay người đi đến phía sau bàn làm việc của mình, kéo ngăn kéo bên phải ra, lấy khuy cài áo bên trong ra đặt ở trên bàn.
 
Anh nói: “Nhìn xem, có chỗ nào bị hư hỏng không.”
 
Nhưng mà Úy Lam không nói gì, anh ngẩng đầu nhìn, thấy cô còn đang nhìn văn phòng của mình.
 
“Cô đang định phân tích tôi?”
 
Đêm đó quả thật Úy Lam đem lại cho anh ấn tượng sâu đậm, một cô gái vô cùng thông minh. Người bình thường tiếp xúc với bác sĩ tâm lý thì đáy lòng đều sẽ có chút nhút nhát, cảm thấy bác sĩ tâm lý sẽ dễ dàng nhìn thấu họ.
 
Anh dứt khoát ngồi trên ghế, khoanh tay trước ngực, nâng cằm: “Nói đi, kết quả là gì?”
 
Nói xong, khóe miệng cười lạnh.
 
Úy Lam cũng không để ý đến sự lạnh lùng của anh mà chỉ nhìn một vòng văn phòng, gật đầu.
 
“Kết quả chính là, anh là người đàn ông yêu sạch sẽ hiếm thấy.”
 
Chỉ là cái kết luận buồn cười này của cô vẫn không được Tần Lục Trác tán thành.
 
Anh híp mắt: “Cô làm sao biết được văn phòng là tự tôi quét dọn?”
 
Lần này, đến lượt Úy Lam hơi giật mình.
 
Hai người bọn giống như đang trong một trò chơi, rồi tìm được một đối thủ có thực lực ngang hàng.
 
Úy Lam: “Từ cửa đến văn phòng, tổng cộng có 7 cái cameras, đương nhiên đây chỉ là những cái tôi nhìn thấy. Còn ẩn giấu bao nhiêu cái, tôi cũng không biết. Bất quá nhiều camera như vậy cũng có thể giải thích, anh xuất thân cảnh sát, mấy chữ cẩn thận và an toàn này đã khắc vào trong xương cốt anh.”
 
“Bên ngoài có nhiều camera nhìn chằm chằm như vậy, anh sẽ dễ dàng để người khác vào văn phòng của mình sao?”
 

Chắc chắn là không.
 
Biện pháp tốt nhất, tất nhiên là tự anh giải quyết hết mọi vấn đề trong văn phòng.
 
Bao gồm cả quét dọn.
 
Sau khi nói xong, Úy Lam quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, đúng lúc thấy Thẩm Phóng đang ở bên ngoài, hình như đang nói chuyện với người khác.
 
“Buổi tối hôm đó, thật ra tôi còn có một kết luận nữa.”
 
Úy Lam nghiêm túc nhìn về phía anh. 
 
Tần Lục Trác nhếch mép, yên tĩnh nhìn cô.
 
“Thẩm Phóng có nói dối một câu.” Đôi mắt Úy Lam vẫn cứ nhìn chằm chằm Thẩm Phóng bên ngoài, giờ phút này cơ thể người đàn ông ngồi trên ghế hơi thẳng lên, cơ bắp toàn thân không tự giác mà co lại, đến khi khi cô nói: “Lý do anh ta từ chức vì đời sống sinh hoạt khó khăn, là lời nói dối.”
 
“Dễ nhận thấy anh ta thật sự nhớ công việc cảnh sát này, thậm chí sâu trong lòng xem nó là sự vinh quang của mình, tiền cũng không thể khiến anh ta từ chức.”
 
Vậy thì vì sao?
 
Cuối cùng thì con ngươi của người đàn ông ngồi trên ghế cũng co lại.
 
“Lý do anh ta từ chức chắc là có quan hệ với anh đi.”
 
Chân tướng luôn chiếu thẳng vào lòng người, Úy Lam quay đầu nhìn thấy sự lạnh lẽo thoáng qua trong mắt anh. 
 
Cô nói đúng.
 
Trong phòng vô cùng an tĩnh, đến khi Tần Lục Trác mở miệng lần nữa: “Chỉ có những điều này?”
 
“Còn có một chuyện quan trọng nhất.”
 
Tần Lục Trác yên lặng nhìn cô, ánh mắt trở lại vẻ âm trầm, dựa vào ghế ngước mắt nhìn chằm chằm cô.
 
Úy Lam chậm rãi đi đến trước bàn làm việc của anh, đôi tay đặt trên bàn, thân thể nghiêng về phía trước, đôi mắt nhìn thẳng vào anh.
 
“Vừa rồi khi anh đưa tôi vào đây, từ nét mặt của những người khác không khó để nhận ra, trước kia anh chưa từng mang phụ nữ đến công ty. Cho nên chắc hẳn anh đã độc thân hơn 3 năm.”
 
Thanh Nguyên hậu cần thành lập đã được ba năm.
 
Từ đầu đến cuối cô vẫn luôn nhìn chằm chằm anh, giờ đột nhiên cười khẽ.
 
“Anh nên tìm một người bạn gái.”
 
“Tìm người như cô vậy sao?”
 
Tần Lục Trác chỉ theo bản năng hỏi lại, tự nhiên buột miệng thốt ra, trong giọng nói không khó để nghe ra sự trào phúng.
 
Ai ngờ Úy Lam không chỉ không tức giận, ngược lại thản nhiên nhìn anh. 
 
“Tôi không đẹp sao?”
 
Lời nói của cô bình thản nhưng vô cùng chắc chắn.
 
Lần này, Tần Lục Trác không trả lời, chỉ là nghiêng đầu qua một bên.