Mọi người rất nhạc nhiên khi thấy Hạ lão gia cũng tới.

Bình thường trước kia ông rất ít tham gia những sự kiện thế này, hầu hết ủy quyền cho con trai hoặc vợ thay mặt.

Nay cao hứng, Bạch lão gia còn gọi điện riêng mời thêm một lần, Hạ lão gia bèn đi, dù sao giờ ông sắp nghỉ hưu để cho con trai lên thay mình, cũng rảnh rỗi hơn trước.
Hạ Thanh Phong đi tới ai ai cũng kính cẩn chào hỏi, có thể thấy thế lực Hạ gia lớn mạnh ra sao.
Tống Ninh là chủ tiệc, đám đông này làm sao bà không tới cho được.

Thấy không khí có vẻ không thích hợp, dù không rõ chuyện gì nhưng vẫn lên tiếng hoà hoãn:
- Ôi, thật là đông vui quá.

Mọi người lớn nhỏ đông đủ như này thật vinh dự.
Rồi Bạch phu nhân nói với Lục Kỳ:
- Lâu lâu mới gặp Kỳ Kỳ, các phu nhân nhớ cháu lắm đó.

Lại kia với họ đi.
Nghe vậy Lục Kỳ bèn kéo mẹ đi ra.

Tống Ninh nhìn sang Hạ Thanh Phong và bạn mình:
- Nay còn có Hạ lão, đúng là không gì bằng! Nào, vào trong đi.
Ngữ Nhi còn đang há hốc với màn nhận con dâu vừa rồi thì đã được "mẹ chồng" cầm tay ân cần hỏi han:
- Bà ta có bắt nạt con không?
Mất mấy giây định thần lại, Ngữ Nhi mới bẽn lẽn:
- Cháu không sao ạ!
Ngữ Nhi kéo luôn cả Lâm Thư đi cùng, để lại ba người đàn ông.


Ôn Kiệt khoái chí cười:
- Vậy là sắp cưới chưa? Nay cả bố mẹ cậu đều nhận dâu rồi kìa, Ngữ Nhi làm thế nào mà lấy được lòng Hạ lão gia nhà cậu vậy?
Lục Ngôn đang không thể tin vào tai mình.

Sao có thể nhanh như vậy, người khắt khe như Hạ lão gia cũng đã lên tiếng khẳng định nơi sự kiện này, thì không thể đùa được.

Anh nhìn chăm chăm vào Hạ Phong Thần:
- Lần này là thật sao?
Hạ Phong Thần đang rất cao hứng vui vẻ, mọi sự vượt ngoài mong đợi của anh:
- Ngay từ đầu đã là thật rồi!
Anh liền đi theo "con dâu" của bố mẹ mình.

Ôn Kiệt cũng chỉ biết vỗ vỗ vai Lục Ngôn:
- Cậu hết cơ hội thật rồi!
***
Nay Ôn Như Diệu bám càng anh trai tới Bạch phủ.

Không chỉ được lòng Hạ phu nhân mà Bạch phu nhân cũng rất thích cô bé có tính cách nhí nhảnh đáng yêu này.

Vì thế cô tới góp vui.

Tuy nhiên kiểu sự kiện này không hợp với cô lắm.
Ôn Như Diệu chào hỏi xong thì cũng chả biết chơi cùng ai.

Mọi khi còn có Ôn Kiệt và Hạ Phong Thần để cô lẽo đẽo theo sau.

Nhưng giờ hai ông anh đang chìm đắm trong tình yêu quên luôn đứa em nhỏ này.


Còn mỗi Hạ Thanh Tùng thì nay lại không đến.

Ôn Như Diệu chỉ đành ra hoa viên ngồi hóng gió, đeo tai nghe nghe nhạc giết thời gian.
Đang ngả lưng ra sau ghế đá thì cô ngửi thấy mùi thuốc lá.

Cô không thích mùi này, nên cau có nhìn xem ai.

Lại gần, cô nhận ra Lục Ngôn.
- Anh Lục Ngôn!
Lục Ngôn nghe thấy có người gọi mình, bèn nhìn qua, thấy một cô nhóc mặc sườn xám màu hồng, dáng người nhỏ nhắn.
- Ừ, Như Diệu nhỉ?
- Đúng rồi, em gái anh Ôn Kiệt ạ.
Lục Ngôn sau khi nghe tin sét đánh ngang tai chả còn tâm trí mà tiệc tùng, anh muốn yên tĩnh để bình ổn lại tâm trí mình.

Lại bất ngờ gặp Ôn Như Diệu ở đây.

Ngoài này rất vắng, anh nghĩ không có ai ngoài mình nên đã hút thuốc.
Thấy Lục Ngôn có vẻ trầm ngâm, Ôn Như Diệu lại hỏi:
- Sao anh không vào bữa tiệc?
Anh trả lời qua loa:
- Ngoài này không khí trong lành dễ chịu hơn!
Ôn Như Diệu vỗ vỗ tay vào chỗ cạnh mình:
- Anh ngồi đây nè, ngồi đây ngắm được hòn non bộ kia, vừa hay thấy trăng l3n đỉnh đá.

Đẹp lắm, em vừa phát hiện ra đó!
Rồi cô chỉ chỉ tay cho Lục Ngôn nhìn theo.

Dù sao cũng không muốn vào trong, Lục Ngôn lặng lẽ dập thuốc và ngồi bên cạnh.

Hai người yên tĩnh không nói với nhau câu nào.

Bỗng dưng Ôn Như Diệu nhét tai nghe vào một bên tai anh, anh còn đang giật mình thì cô nhìn anh cười:
- Mấy bài này hay lắm, anh nghe thử đi!.