- La... Thiên!

Giờ khắc này, không chỉ có riêng Tề Hồng, cả đám đệ tử thế gia của Lăng Vân quận cũng kinh hãi nghẹn ngào.

La Thiên, vì sao lại còn sống cơ chứ?

Trong lòng Tề Hồng chấn động, khó có thể tiếp nhận được sự thực, Tề gia hắn đã xuất động Võ giả Khai mạch bát trọng a!

- Như vậy mà... Còn chưa chết?

Cái miệng nhỏ nhắn của Mục Vũ Yến mở lớn, có thể nhét vừa một quả táo.

Không chỉ không chết.

Trên người La Thiên còn không có một chút vết thương nào, trong lúc mơ hồ còn có khí thế hùng hổ.

- Không ngờ răng của Côn Già lại có uy lực kinh khủng như thế.

La Thiên nghĩ lại lúc trước, trong lòng vẫn còn có chút hưng phấn.

Chỉ tiếc, răng của Côn Già là vật phẩm tiêu hao một lần, sau khi dùng một cái hắn chỉ còn lại hai cái mà thôi.

- La huynh, rốt cuộc ngươi đã tới!

Vẻ mặt Trần Hạo Phi có chút kinh ngạc xen lẫn vui mừng, tiến ra đón hắn.

Lão giả mặc áo bào trắng của Trục Nhật Thánh phủ nhìn La Thiên một cái.

- Chúc mừng Trần huynh, tu vi của ngươi đã thuận lợi đột phá.

Nụ cười hiện lên trên mặt La Thiên, đúng như hắn dự đoán, tu vi của Trần Hạo Phi đã tấn cấp lên Khai mạch ngũ trọng.

Đúng lúc này.

Sưu sưu!

Trên bầu trời xuất hiện kình phong rít gào, cát bay đá chạy, bên trong truyền đến một đạo âm thanh sắc bén, một đạo thân ảnh màu vàng to lớn đã bao phủ đám người lấy La Thiên.

- Cái đó là...

Nhiều thiếu niên vừa nhìn thấy vậy không khỏi hoảng sợ.

Đó là một đầu Kim Ưng to lớn giương đôi cánh rộng mười mấy thước ra, cát bụi xung quanh bắn tứ tung, toả ra uy áp kinh khủng.

Chiến thú nhị tinh!

La Thiên thầm giật mình, đây chính là phi cầm có thể so sánh được với Linh Hải cảnh. Trong các Yêu thú mà hắn đã thấy, đây là tồn tại gần với Thụy Thú Côn Già nhất.

- Đây là tọa kỵ mà Trục Nhật Thánh phủ nuôi dưỡng, tên là Kim Sí Ưng.

Lâm Hạo Phi nói.

Trong lòng La Thiên cảm khái, không hổ là Thánh phủ.

Chỉ riêng đầu Kim Sí Ưng này cũng đã có thể so với Phó Phủ chủ của Lăng Vân Võ phủ, thậm chí còn cường đại hơn không ít.

Mà thực lực của lão giả mặc áo bào trắng chịu trách nhiệm giúp đỡ kia thì lại càng sâu không lường được.

Xoạt! Sưu sưu!

Dưới ánh mắt ra hiệu của lão giả mặc áo bào trắng, các thiên tài của Lăng Vân Quận thành leo lên lưng của Kim Sí Ưng.

Sưu sưu!

Gió lớn chuyển động, Kim Sí Ưng chở mọi người xông vào vòm trời, phá không mà đi.

- Tốc độ quả thực rất nhanh!

La Thiên nhìn thấy Lăng Vân Quận thành dưới chân dần dần hóa thành một điểm đen, bốn phía bị một đám sương mù lượn lờ bao phủ.

Lộ trình đi tới Thánh phủ rất là buồn tẻ.

Hai mắt của La Thiên khép hờ, ý thức tiến vào trong thiên thư.

Giờ phút này.

Trên tờ thứ nhất của Tạo Hóa Thiên thư đã tràn ngập ánh sáng, mà tờ thứ hai của Thiên Thư cũng đã ngập tới hơn bảy thành.

Nhận được Thiên Thư lâu như vậy, La Thiên đã tổng kết ra một quy luật.

Mỗi mười ngày Thiên Thư sẽ tích súc ra được một tờ lực lượng. Nói cách khác, mỗi ngày nó sẽ tích súc được một phần mười trang lực lượng.

Tốc độ tích súc này không liên quan tới tu vi cảnh giới của hắn.

Chỉ có điều. Tu vi cao, lực lượng của một tờ sẽ chất lượng hởn hẳn, có thể tạo ra tác dụng còn lớn hơn nữa.

Về phần tiêu hao của Thiên Thư.

Vấn đề có cấp độ càng cao thì tiêu hao khi suy diễn sẽ càng lớn.

Tiếp theo, một ít suy diễn vô căn cứ, manh mối nhỏ thì tiêu hao cũng sẽ rất lớn.

Thí dụ như nói.

Nếu như để cho Thiên Thư vô căn cứ suy diễn ra một môn vũ kỹ Linh cấp, hoặc là suy diễn ra tung tích của phụ thân và Tuyết Dao thì tiêu hao của nó sẽ rất kinh khủng.

Mà lúc trước, Ngưng Tinh Kiếm chỉ của La Thiên vốn đã tới gần Linh cấp, mặc dù là bản không trọn vẹn, thế nhưng lại có thể hoàn thiện đề thăng lên làm Linh cấp.

Loại vấn đề như là xem bói, thường thường đã có tính vô căn cứ nhất định, cho nên tiêu hao sẽ lại càng lớn hơn nữa.

La Thiên vừa muốn rời khỏi thì đã có một đạo thanh âm vang lên.

- Tiểu tử đứng lại đã!

Một đạo thanh âm uy nghiêm truyền đến.

Sưu sưu sưu!

Ở bên trong đám sương mù màu đen hiện ra một con quạ đen kịt, toàn thân có khói đen bốc lên.

- Con chim xấu xí, ngươi vẫn sống khỏe chứ?

La Thiên không khỏi cười khẽ, nhìn thấy bộ dạng toàn thân bốc khói của con quạ này là hắn đã có cảm giác vui mừng khó hiểu.

- YAA.A.A.. Ngươi Ngươi... Ngươi lại dám gọi bản thần là chim xấu, nực cười!

Con quạ đen tức giận đến mức phát run, lông đen toàn thân dựng ngược lên.

- Tướng mạo và tiếng ca của bản thần có một không hai trong Thái Cổ, đã từng làm cho Thần nữ, Thần tử thái cổ tranh nhau tới bái phỏng đó! Bản thần muốn đổi danh hiệu, thí dụ như đệ nhất phi cầm Thái Cổ phong thần tuấn lãng...

Đối với danh hiệu chim xấu, con quạ này quyết liệt kháng nghị.

- Chim xấu, hẹn gặp lại.

La Thiên cười cười ha hả, khua tay nói.

- A! Thiếu niên ngươi chờ một chút, lúc nào lại thả ta ra ngoài hít thở không khí vậy? Lần trước ta đã giúp ngươi giải quyết Chiểu Nê thú mà, không thể qua cầu rút ván như thế được!

Con quạ đen hoa chân múa tay một trận, không ngừng kêu lớn.

...

Một lúc lâu sau.

Sưu sưu sưu!

Đám người La Thiên cưỡi Kim Sí Điểu đáp xuống một cái sơn cốc.

- Đến rồi sao?

La Thiên và Trần Hạo Phi đi cùng một chỗ, nhìn ra bốn phía.

Cái sơn cốc này rộng chừng hai ba dặm, giờ phút này bên trong đã có hai trăm ba trăm thiếu niên tụ tập, người có tu vi thấp nhất cũng là Khai Mạch tứ trọng.

Hơn nữa, còn lần lượt có phi cầm hạ xuống, đưa đệ tử của các Quận thành đến đây.

Các thiếu niên ở đây phân biệt rõ ràng thành từng mảnh khu vực khác nhau.

Mỗi một khu vực sẽ hội tụ thiếu niên thiên tài của một Quận thành, nhỏ thì một hai chục người, nhiều thì ba bốn mươi người.

Đám người thuộc Lăng Vân quận cũng hội tụ ở bên trên một khối đất trống.

So sánh với các Quận thành khác, nhân số của Lăng Vân quận ít nhất, thực lực tổng thể cũng ở vị trí kế cuối.

- Chậc chậc, Lăng Vân quận năm sau không bằng năm trước, người tham gia thử thách của Thánh phủ còn không được nổi hai mươi người.

Ở bên trong Quận thành bên cạnh truyền tới một đạo thanh âm kỳ quái.

Chủ nhân của thanh âm kỳ quặc kia là một tên thiếu niên cao gầy, tu vi Khai mạch ngũ trọng, hắn đang dùng ánh mắt không chút kiêng nể đánh giá mọi người bên này.

- Ồ! Sao Tề Hồng ngươi lại bị đứt một cánh tay vậy, đại hiệp cụt một tay sao? Ha ha ha...

Thiếu niên cao gầy ngẩng mặt cười ha hả.

Tề Hồng nhướng mày, lửa giận dâng lên, nhưng lại cố nén không phát tác.

- Là ai vậy?

La Thiên ngạc nhiên hỏi.

Dùng sự cao ngạo của Tề Hồng, tu vi của đối phương thấp hơn so với hắn, không ngờ lại im lặng không lên tiếng?

- Người này tên là Ngũ Xuyên, xuất thân từ đại tộc bài danh ba thứ hạng đầu trong Hồng Dương quận, gia thế hơn nhà Tề Hồng một chút.

Trần Hạo Phi giải thích.

Hồng Dương quận là một trong năm Quận thành lớn của Thương Vân quốc, thống trị mười thành, quy mô hơn xa Lăng Vân quận.

- Bất quá, có như thế thì Tề Hồng cũng không cần phải sợ hắn a.

La Thiên có chút không hiểu nói.

- Đương nhiên Tề Hồng không sợ Ngũ Xuyên, mà hắn kiêng kỵ Tiểu Hầu gia Đường Uy sau lưng của đối phương.

Lần này người nói chuyện là Mục Vũ Yến.

La Thiên có chút kỳ quái nhìn Mục Vũ Yến một cái, không phải tiểu nữu này là hảo hữu của Liễu Tử Yên sao? Sao lại chủ động tham dự vào chủ đề của hai người bọn họ cơ chứ?

Theo ánh mắt của Mục Vũ Yến.

Rất nhanh La Thiên đã nhìn thấy một thiếu niên mặc áo bào tím được đám người trong Hồng Dương quận vây quanh.

- Đường Uy, Khai Mạch cảnh lục trọng đỉnh phong, nhi tử của Định Viễn Hầu. Ngũ Xuyên kia có quan hệ rất tốt với Tiểu Hầu gia Đường Uy.

Mục Vũ Yến hạ giọng nói.

Nhi tử Hầu gia! Lục trọng đỉnh phong!

Trong lòng La Thiên cảm khái, Đường Uy này không chỉ thân phận cao mà tu vi cũng cao tới mức đáng sợ.

Tề Hồng không sợ Ngũ Xuyên, thế nhưng lại kiêng kỵ Tiểu Hầu gia Đường Uy phía sau lưng của đối phương.

Từ trên người của Đường Uy La Thiên đã cảm nhận được một cỗ khí tức Võ đạo tương tự với Ngưng Tinh Kiếm chỉ, hiển nhiên đối phương cũng có tu luyện vũ kỹ Linh cấp.

Bàn về thực lực, Tiểu Hầu gia này so với thanh niên lực lưỡng tu vi Khai Mạch lục trọng của hắc thị mà La Thiên giết chết còn cao hơn nhiều.

Dù sao, đẳng cấp vũ kỹ mà Võ giả tán tu tu luyện không cao, phần lớn đều là Phàm cấp hạ phẩm và trung phẩm.

- Tề Hồng? Dường như ngươi là đệ nhất thiên tài khóa này của Lăng Vân quận, sao lại rơi vào tình cảnh như vậy chứ?

Tiểu Hầu gia Đường Uy dùng ánh mắt bễ nghễ nhìn Tề Hồng.

Tề Hồng sững sờ, trước kia hắn và phụ thân đã đi tới Định Viễn Hầu phủ, người lúc ấy rất nhiều, không nghĩ tới Đường Uy lại có ấn tượng với mình.

- Tề Hồng, còn không mau trả lời câu hỏi của Tiểu Hầu gia.

Ngũ Xuyên ở bên cạnh quát lớn.

- Bẩm báo Tiểu hầu gia. Đệ nhất thiên tài khóa này của Lăng Vân quận cũng không phải là ta, mà là một người hoàn toàn khác.

Trong lòng Tề Hồng khẽ động, trong đáy mắt hiện lên vẻ âm hiểm.

- Đừng vội lừa gạt chúng ta, không phải ngươi thì là ai? Chẳng lẽ là Mục Vũ Yến.

Ngũ Xuyên hừ lạnh một tiếng.

- Tất cả mọi người có thể làm chứng, La Thiên mới chính là quán quân thực lực của khảo nghiệm Võ phủ khóa này.

Tề Hồng đưa tay, chỉ về phía La Thiên đang đứng ở sau lưng.

Các thí sinh của Lăng Vân quận nhao nhao gật đầu, phần lớn bọn hắn đều bị thua thiệt ở trong tay La Thiên.

Hiện giờ bọn hắn đang ước gì nâng La Thiên lên cao một chút, để hấp dẫn hỏa lực của các Quận thành khác.

- Tiểu tử này sao?

Tiểu Hầu gia Đường Uy cùng với đám người Ngũ Xuyên có chút kinh ngạc.

Y phục và khí chất của La Thiên không giống đệ tử thế gia, chẳng lẽ là Võ giả bình dân?

Trên thực tế, thiếu niên có thể có tư cách tới nơi này, phần lớn đều là đệ tử thế gia, bình dân ít đến mức thương cảm.

Càng không phải nói tới việc một cái Võ giả bình dân đoạt được vị trí quan quân của Quận thành.

- La Thiên! Trước khi đến đây ngươi cũng đã nói, muốn giẫm nát thiên tài của các Quận thành khác xuống dưới chân, làm cho Lăng Vân quận chúng ta hãnh diện, có phải không?

Khóe miệng Tề Hồng nhếch lên, cao giọng nói.

Cái gì?

Giẫm thiên tài các quận ở dưới chân sao?

Lời này thật là ngông cuồng, rất dễ đắc tội với người khác, lập tức hấp dẫn thiên tài của mấy quận gần đó.

Phải biết rằng trong đám này còn có cả Hồng Dương quận của Tiểu Hầu gia, Quận thành này cũng xem như là láng giềng của Lăng Vân quận.

Nếu như những lời này của Tề Hồng là thật thì ngay cả Tiểu Hầu gia La Thiên cũng đã đắc tội.