“Xem ra còn có một thiên tài tuyệt thế mà Thất Huyền Tông của chúng ta không biết được!”, người đàn ông đứng đầu nói đầy nghiêm túc. Chuyện này với bọn họ mà nói thì không phải là tin tốt gì, dẫu sao Thất Huyền Tông gần kề với Ninh Quốc, nếu như Ninh Quốc quá mạnh thì cũng sẽ đè ép Thất Huyền Tông!

Ở Ninh Quốc có một nơi tên là Nam Châu.

Nam Châu cực kỳ rộng lớn, chia làm ba đại tông và bảy. đại quốc

Ở trong ba tông và bảy nước này, cũng không có thế lực cực kỳ xuất chúng, họ kiềm chế lẫn nhau, sau khi trải qua vô số lần chiến tranh lớn bé, cho tới lúc này thì 10 thế lực mạnh nhất vẫn giữ một loại cân bằng vi diệu.

Nếu như hiện tại Ninh Quốc trở nên mạnh mẽ thì sẽ khiến cho Thất Huyền Tông ở liền kề bọn họ chịu một chút ảnh hưởng.

Sau đó, hắn ta buông nửa cái thân cây nói: “Đi, đừng để ý đến bọn họ, tìm bảo tàng của đại trưởng lão trước rồi hằng nói!”

“Lão già kia giấu đi thần ấn của tông chủ đời trước rồi, tuyệt đối không thể để thần ấn này bị người của Ninh Quốc cướp mất, bằng không, hậu quả không thể tưởng tượng được!”

Nghe đến thần ấn, trong nháy mắt, säc mặt của mấy người cũng trở nên nghiêm trọng.

Mọi người cũng không tiếp tục ở chỗ này lãng phí thời gian, người vừa động thì lập tức hóa thành một luồng ánh sáng bản ra, hướng đến phía bäc mà đi.


Ở phía trước, đoàn người của Trần Mộc không biết chuyện của Thất Huyền Tông.

Trong sự bao bọc của linh lực, mấy người xuyên qua từng khu rừng, tốc độ thi triển đã đến cực hạn, cách chỗ đánh dấu bảo tàng trên bản đồ cũng đã càng ngày càng gần.

Nhưng trên đường, sắc mặt của Tôn Béo có vẻ không vui, luôn lo lắng sốt ruột, giống như đang ẩn chứa nỗi băn khoăn nào đó.

Qua một lúc lâu sau, rốt cuộc hẳn ta cũng không thể kiềm chế được mà hỏi Trần Mộc: “Mộc huynh, ngươi nói xem, có bao nhiêu người biết được cái bản đồ này?”

“Tạm thời là đã có Kiếm Vũ Các và chúng ta, nhưng ta đoán là, trong tay Thương Hội Thánh Long cũng có một phần bản đồ, hẳn là đang năm trong tay của Ôn Thi Uyển, nhưng mà không biết nàng ta có hứng thú với cái bảo tàng này hay không!”, Trần Mộc nói.

Nghe như thế, Tôn Béo nhíu mày, không biết tại sao, trong. lòng của hẳn ta luôn có linh cảm không tốt mà chẳng thể nào xua đi được, như thể bọn họ sẽ còn gặp phải kẻ địch nào đó đang ẩn nấp.

Hình như Trần Mộc cũng nhận ra sắc mặt của Tôn Béo không thích hợp cho lắm, tiếp tục nói: “Tuy bảo là tạm thời có ba thế lực biết được cái bản đồ này nhưng chắc hẳn không chỉ có bấy nhiêu đó!”

“Có lẽ vẫn còn có kẻ địch mà chúng ta không biết được! Cho nên, chúng ta vẫn nên chuẩn bị tâm lý thật tốt, không chừng sắp tới sẽ phải đánh vài trận thật khốc liệt!”

Ở kiếp trước, mỗi lần có những bảo tàng của cổ nhân xuất hiện thì dù có che giấu bí mật cẩn thận đến đâu, cuối cùng vẫn sẽ bị lộ thông tin ra theo cách không ngờ đến.

Bởi vậy, nếu nói cái bảo tàng này chỉ có ba thế lực biết thì Trần Mộc tuyệt đối không tin.

Trong chuyện này chắc chăn còn có những thế lự,c khác biết, chỉ là hiện tại, những người đó vẫn còn ẩn mình trong chỗ tối, chưa từng lộ diện mà thôi.

"Cẩn thận một chút, chuẩn bị tâm lý cho tốt đi!", Trần Mộc nhắc nhở một câu.

Tôn Béo cười khổ, trận chiến tranh giành ở hồ Linh Lung Huyền Hoàng này cũng quá tàn khốc.

Những người dự thi đều là thiên tài được lựa chọn tỉ mỉ trong Ninh Quốc, ai cũng có chút tài năng, không chừng còn có lẫn vào một số thế lực ngoại lai, hẳn ta thật sự không dám tưởng tượng đến.


Sắc mặt của đám người Liễu Thanh Hân cũng trở nên nghiêm trọng.

Tài nguyên tu luyện chưa bao giờ là đủ, không ai có nhiều nên vì thế, sự chém giết giữa các võ giả cũng không thể nào ngừng lại.

Ai cũng muốn trở nên mạnh mẽ hơn, còn ai có được tài nguyên tu luyện tốt hơn thì phải xem bản lĩnh của người đó.

Chọn lọc tự nhiên, quy luật sinh tồn, loại quy tắc ở động vật đều áp dụng lên nơi này!

Màn đêm dần buông xuống.

Ánh sáng không rọi được đến bên trong rừng rậm nên càng tối tắm hơn.

Từng tiếng gầm thét của dã thú chứa đựng sự hung tợn không ngừng vang vọng bên trong khu rừng quanh năm không thấy ánh mặt trời này, khiến mọi người kinh sợ

Đám người Trần Mộc không hề vội vàng lên đường, mà hạ trại ở trên một bãi đất trống, bắt đầu nghỉ ngơi! Một khi tiếp tục lên đường khiến toàn bộ linh lực mình cạn kiệt thì lỡ có người đánh lén, họ sẽ gặp họa sát thân.

Lửa trại bốc lên, củi nổ lách tách!

Đoàn người Trần Mộc vây quanh ở phía trước lửa trại, Liễu Thanh Hân phụ trách nướng thịt và luôn cảnh giác với mọi thứ chung quanh, còn đám người Tôn Béo cùng với hai tỷ muội sinh đôi kia bắt đầu đả tọa điều tức, khôi phục lại linh lực trong Linh Hải!

Ở chung quanh, ngoại trừ tiếng gầm của yêu thú thi thoảng vang lên ở bên ngoài thì hoàn toàn yên tĩnh.


Trần Mộc lấy ra Thiên Tùng Vân Kiếm của mình, rút kiếm khỏi vỏ, nhìn kỹ thanh kiếm trước mắt.

Trên thân Thiên Tùng Vân Kiếm này khắc rất nhiều huyết văn cổ xưa, đan chéo nhau giống như phong ấn cổ xưa nào đó.

Mà bây giờ, sau khi Trần Mộc liên tục giết người, kiếm nhuộm máu, phong ấn phía trên kiếm đã xảy ra chút ít thay đổi.

Ở chỗ mũi kiếm đã xuất hiện một con hổ có sọc màu máu giống như phong ấn đã bị phá bỏ một phần, dẫn đến một lượng lớn hung thần lệ khí tràn ra khỏi phong ấn.

Trần Mộc mở tay ra, thấy được lượng lớn lệ mà mắt thường cũng có thể thấy được, trông như dòi trong xương, bám chặt vào trong lòng bàn tay hắn.

Hơn nữa, loại lệ khí này còn có thể ăn mòn, nó chạy dọc. theo làn da của hẳn, xâm nhập vào bên trong gân mạch.

“Đây là lời nguyền mà chủ nhân trước đây đã nói sao?”

Nhìn con hổ có sọc máu trên thanh kiếm, Trần Mộc lẩm bẩm một cách nghiêm trọng.