Trơ mắt nhìn thiếu niên ngã trong vũng máu, Trần Mộc cau mày, không khỏi nhìn về phía trước, bên trong rừng rậm bỗng lao ra bảy tám thanh niên.

Bảy tám người này đều mặc y phục màu tím, chia làm hai nữ năm nam, tất cả là người trẻ tuổi, trên ngực không có dấu ấn của thế lực nào.

"Đúng là kẻ hèn, trước khi chết còn muốn chạy trốn!"

Trong số đó có một gã ăn mặc cường tráng nhếch môi cười lạnh, bỗng dưng tiến lên phía trước, rút cây thương màu đen cắm trong vũng máu ra, đầu cây thương lưu lại vết máu đỏ thẫm, gây cảm giác lạnh lẽo đáng sợ.

Sau đó, hẳn ngẩng đầu nhìn về phía đám người Trần Mộc, trên mặt mang theo nụ cười giễu cợt, không có ý tốt!

Cảm nhận được kẻ địch đang đến gần, đám người Mục Thần và Đàm Tùng lập tức đứng cạnh nhau, ánh mắt trịnh trọng nhìn những vị khách không mời mà đến.

Những người này dù còn trẻ nhưng có thể khiến người ta cảm nhận được dao động rất mạnh toát ra từ người bọn họ, có thể sánh ngang với Kiếm Vũ Các.

"Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy giết người bao gi " Thanh niên cường tráng tức giận chửi rủa, vẻ mặt nham hiểm.


"Bàng Thác, đừng gây chuyện!" Phía sau, một thanh niên tuấn tú đi tới, nhẹ giọng nói.

Có thể nhìn ra được người này là thủ lĩnh của đội ngũ thần bí đó.

"Chậc!" Thanh niên cường tráng bĩu môi không thèm để ý, khiêng thương lớn lên vai, sau đó đi về phía sau.

Tên thủ lĩnh tuấn tú nhặt một khối thạch bài ở chỗ thi thể lên, ném về phía Trần Mộc, cười nói: "Thạch bài xem như là quà gặp mặt, từ biệt!"

Trần Mộc cầm thạch bài, phát hiện số trên bài là hai mươi chín điểm, nói rõ thanh còn mạnh hơn Dương Đỉnh nhiều.

Trần Mộc thuộc cảnh giới Ngưng Hải Cửu Trọng Thiên đo được số liệu là mười chín điểm, mà thạch bài này là ba mươi mốt điểm, chứng tỏ thực lực của thanh niên bị giết chí ít cũng đạt cảnh giới Hóa Tượng Cửu Trọng Thiên.

Rốt cuộc bọn người này là ai?

Liễu Thanh Hân, Mục Thần và những người khác cảnh giác nhìn chằm chằm bọn người này như nhìn kẻ địch. Tuy vậy, dường như những người này không muốn gây thêm rắc rối. Sau khi giết thanh niên đó, họ quay người người đi về phía rừng rậm sau lưng, không ở lại lâu.

Thấy bọn chúng rời đi, Tôn Béo thở dài nhẹ nhõm, nhỏ giọng hỏi: "Bọn chúng rốt cuộc là ai? Tại sao đối mặt bọn chúng lại giống như đối mặt với trưởng lão trong tộc đến vậy? Đáng sợ quá đi!"

"Nếu ta đoán không nhầm, bọn họ hẳn là đến từ Linh Tông, vỏ thanh kiếm trong tay tên đàn ông cầm đầu vừa rồi có linh văn, ta đã thấy linh văn này trên người đệ tử của Linh Tiêu Tông, nên chắc bọn họ là người của Linh Tiêu Tông.... Liễu Thanh Hân giải thích.

Nhưng không đợi Liễu Thanh Hân kịp nói xong, Trần Mộc lạnh lùng quát lớn: "Đừng giải thích!"

"Tại sao không?" Liễu Thanh Hân khó hiểu nhìn Trần Mộc.

Ngay cả Mục Thâm và Tôn Béo cũng nghỉ ngờ nhìn Trần Mộc.

Nhưng ngay sau đó, mọi người như nhận ra được gì đó, sắc mặt tức khắc thay đổi.


"Ha ha, tiểu cô nương này có mắt tinh tường đấy, có thể nhận ra bọn taI"

Một giọng nói quen thuộc lần nữa vang lên từ trong khu rừng rậm tối tăm, bóng tối và ánh sáng bắt đầu tách ra, một bóng người quen thuộc xuyên qua khu rừng rậm lần nữa xuất hiện trước mặt đám người Trần Mộc.

Phía sau gã, thanh niên cường tráng và những người khác cũng tiêu sái đi ra.

Lúc này, Liễu Thanh Hân và đám người Mục Thần đổ mồ hôi đầm đìa, trong mắt toát lên vẻ hoảng sợ. Bọn họ chưa từng rời đi sao? Chỉ đang ẩn nấp xung quanh đây sao?

"Nữ nhân ngu ngốc vẫn còn thiếu kinh nghiệm." Trần Mộc lắc đầu, khế thở dài.

Ngay từ đầu thì những kẻ đó đã thử bọn họ, chỉ để xem bọn họ có thể nhận ra thân phận thật sự của những kẻ đó hay không!

Nhưng bây giờ, không những Liễu Thanh Hân nhận ra mà còn vô tình tiết lộ cả lai lịch của bọn chúng.

Lúc này đối phương đã có ý định giết người!

"Tiểu cô nương lợi hại lắm, dường như rất hiểu Linh Tiêu Tông của bọn ta!" Tên cường tráng khiêng thương trên vai cười lạnh nói.


Tuổi Liễu Thanh Hân không lớn lắm, chỉ khoảng mười chín tuổi, nhưng kiến thức của nàng vượt quá dự đoán của bọn chúng, chỉ dựa vào linh văn trên vỏ kiếm đã biết rõ lai lịch của bọn chúng.

Học thức thế này, đối với người bình thường, có thể xem là kiến thức rộng rãi! Nhưng tiếc là đôi khi nó lại tự hại chính bản thân mình!

Thanh niên tuấn tú đi đầu cũng lắc đầu nói: "Thật đúng là đáng tiếc, vốn dĩ đã muốn thả các ngươi đi! Nhưng tự các người đâm đầu vào đường chết, muốn trách thì chỉ trách các người có quá nhiều kinh nghiệm, biết được Linh Tiêu Tông bọn tai

"Vì để Linh Tiêu Tông giảm bớt một ít phiền toái, ta đành khiến các người phải chết mới không mở miệng được!"

Liễu Thanh Hân nghiến răng nghiến lợi, trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên vẻ tức giận và kiêng sợ.

Linh Tiêu Tông và Ninh Quốc là hai thế lực đối lập, một khi để hoàng thất Ninh Quốc biết đệ tử của Linh Tiêu Tông tùy ý vượt giới, xâm phạm lãnh thổ của bọn họ, tự tiện can thiệp vào việc tuyển chọn nhân tài của Ninh Quốc thì sẽ tự chuốc họa vào thân!

Cho nên để giảm bớt phiền phức, đối phương chắc chẳn sẽ giế t chết tất cả những ai biết thân phận của bọn họ.

Liễu Thanh Hân biết điều này, nhưng nàng ấy không ngờ tới những kẻ này vốn đã bỏ đi nhưng thật ra lại trốn chỗ sâu âm thầm điều tra lai lịch của bọn họ.