Trần Mộc nhìn kiếm Thiên Tùng Vân trong tay với vẻ chấn động trong lòng.

Tuy rằng Trần Mộc biết là trong kiếm Thiên Tùng Vân có một kiếm linh. Nhưng mà kiếm linh vẫn luôn trong trạng thái bị phong ấn. Kể từ khi Trần Mộc đạt được kiếm Thiên tùng Vân, nó đều đang ở trạng thái yên lặng.

Lần này chính là lần đầu kiếm linh lên tiếng. “Ngươi vừa mới nói chuyện hả?” Trần Mộc hỏi thanh kiếm.

Nhưng mà kiếm Thiên Tùng Vân vẫn cứ rất yên tĩnh, không phát ra bất cứ tiếng động nào nữa.

Trần Mộc nhíu mày. Hắn tin chắc rằng mình không có nghe lầm. Nếu nghe được một lần, hắn có lẽ sẽ cảm thấy là ảo giác của mình. Nhưng mà hắn nghe được tới hai lần liên tiếp, chắc chắn không phải là ảo giác.

Trần Mộc quay đầu nhìn về phía bộ xương cốt đang ngồi xếp bằng trên tảng đá xa xa kia lần nữa, nhìn kỹ thêm một lát, rồi dường như là phát hiện ra gì đó, dời tầm mắt xuống tảng đá mà xương cốt đang ngồi. Hắn nghĩ nghĩ rồi đi lên.

“Này, ngươi làm gì vậy?” Thấy động tác của Trần Mộc, trên mặt Ôn Chi Huyền hiện lên vẻ khó hiểu.

Trần Mộc không trả lời, bước nhanh lên trước bộ xương cốt của đại trưởng lão. Hắn nhìn kỹ thêm nữa, rồi chợt nâng bộ xương cốt lên ném sang một bên.


Sau đó, hắn co năm ngón tay lại, vận chuyển linh lực, đấm một quyền xuống tảng đá lớn.

Rầm!

Một tiếng nổ mạnh vang lên, tảng đá trước mắt bị đấm vỡ, vô số đá vụn bay tung tóe.

Mà trong tảng đá là...

“Đây là gì vậy? Địa cung hả?” Ôn Chi Huyền mặt mày lộ ra vẻ khó tin.

Ở chỗ này vậy mà lại có địa cung?

“Xem ra ông già kia còn có bí mật gì đó mà chúng ta không biết!” Trân Mộc nheo mắt lẩm bẩm.

Ông ta cố ý đặt một tảng đá lớn ngay lối vào địa cung, rồi cố ý tọa hóa trên tảng đá.

Rất rõ ràng là ông ta không muốn bất cứ ai biết địa cung. “Xuống xem thử đi!” Trần Mộc nói.

Dứt lời, hắn dẫn đầu đi qua lối vào địa cung. Ôn Chi Huyền cũng vội vàng đuổi theo.

Trong địa cung, ánh sáng lờ mờ, tràn đầy một loại cảm giác khiến người ta bất an.

Chỉ có vài viên dạ minh châu được khảm trên vách tường đang tỏa ra ánh sáng mỏng manh.

Hai người đi dọc theo hành lang địa cung, vừa đi vừa cảnh giác nhìn xung quanh, toàn thân được bao phủ bởi linh lực, để đề phòng xảy ra chuyện.

Trong địa cung rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng bước chân của hai người ra thì không có bất cứ tiếng động nào nữa, mà trên hành lang cũng không xảy ra điều gì ngoài ý muốn.


Không bao lâu sau, hai người đi tới cuối hành lang, trước mắt xuất hiện một căn phòng đá lớn.

Giữa căn phòng đá có một cái ao rộng vài trượng, máu sôi sùng sục, mùi máu nồng nặc lan tràn khiến người ta nhìn mà cảm thấy hoảng hốt.

Hai bên ao máu là hài cốt chất thành đống, dường như đã chết lâu rồi, thi thể đã biến thành xương trắng. Làm người ta cảm thấy sốc là đám hài cốt đều rất nhỏ, nhỏ cỡ như là em bé.

“Rốt cuộc đây là đâu vậy?”

Nhìn ao máu rộng lớn trước mắt, rồi nhìn đám hài cốt xung quanh, trên mặt Ôn Chi Huyền tràn đầy vẻ ngạc nhiên.

Đám hài cốt chất đống ít nhất cũng khoảng hai mươi nghìn hài cốt. Mà ao máu trước mắt như là đang có máu tươi của hai mươi nghìn người sôi ùng ục.

Trên vách đá xung quanh ao còn có những đường nét hoa văn cổ xưa, dường như được khắc từ thời kì Thái Cổ, ngang dọc đan xen, tối nghĩa phức tạp, giống một số phù văn cổ.

Những phù văn đan xen lẫn nhau kia dẫn tới đầu ao, chỗ đó có đồ đăng kỳ lân màu máu.

Kỳ lân há to cái miệng đẫm máu, dường như là đang hút hết năng lượng nào đó được giấu trong máu, một làn sóng tà ác khiến người ta cảm thấy không yên lòng lan tràn ra.


“Đây là gì vậy?”

Ôn Chi Huyền nhìn ao máu kỳ lân, không kiềm được lảo đảo lùi ra sau, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

Những làn sóng âm u lạnh lão lan tràn ra từ trong ao máu làm nàng sởn tóc gáy.

Thật sự giống như là một ao địa ngục!

Nhìn tình huống xung quanh, sắc mặt Trần Mộc dần dần trở nên âm trầm. Để xác định suy đoán của mình, hắn đi lên tìm tòi kỹ càng bên dưới hình kỳ lân trên ao máu.

Một lúc lâu sau, hắn móc ra một quả cầu máu lớn khoảng nắm tay, bên ngoài quả cầu máu cũng có một hình kỳ lân.

Mà quả cầu máu này có vẻ như là trung tâm năng lượng được tụ lại từ ao máu, âm sát khí rò rỉ ra ngoài, làm linh khí xung quanh đều trở thành âm khí.

Sau khi nhìn thấy quả cầu máu kỳ lân, Trần Mộc rốt cuộc không nén được lửa giận của mình nữa, sắc mặt dần dần trở nên hung ác đáng sợ, trong mắt tràn đầy vẻ giận dữ.