Thân kiếm bị chém đứt đôi làm hai!

Máu tươi b ắn ra tung tóe, Bắc Vương trợn mắt không thể tin nổi.

"Kiếm ý ư? Sao có thể là nó được?"

Tả Huy đứng phía xa xa mở to mắt, nhìn tất cả những điều này với vẻ không thể tin nổi.

Một màn vừa rồi, hắn ta chắc chắn không hề nhìn nhầm, đó chính là kiếm ý.

Phải biết rằng, đám người như bọn họ tu luyện thời gian dài như thế, cũng mới chỉ đạt tới người kiếm ý mà thôi.

Tên nhãi này không ngờ đã có thể thi triển kiếm ý của mình một cách hoàn hảo, chuyện này vô cùng khó tin?

Không thể nào!


Đây là điều hoàn toàn không thể!

Trên thân Thiên Tùng Vân Kiếm, một vệt máu tươi chậm rãi chảy xuống. Trần Phong cũng từ từ quay lại, nhìn hắn ta với ánh mắt không cảm xúc.

Tả Huy hoảng sợ, lùi lại phía sau, sau đó loạng choạng ngã lăn ra đất.

Trong tửu quán bé xinh ấy, tất cả mọi người đều im lặng.

Bọn họ vô thức nín thở, tròn mắt nhìn cái xác Bắc Vương không đầu đang nằm trên đất.

"Bắc Vương, chết... chết rồi ư?"

Sau một khoảng thời gian dài im lặng, tiếng hít khí mới lan khắp phòng.


Hơi thở của mọi người lúc này trở nên vô cùng nặng nề.

Ngay cả bà chủ quán cũng khiếp sợ, một màn trước mắt giống như giấc mơ vậy, phá vỡ phạm vi nhận thức của họ!

Một cường giả tâng thứ bảy cảnh giới Thông Thiên không ngờ lại chết trong tay một tên nhãi tầng thứ bảy cảnh giới Hóa Tượng.

Giết địch vượt một đại cảnh giới!

Tên nhãi kia đã yêu nghiệt đến trình độ này rồi ư?

"Một kiếm vừa rồi là sao vậy? Nhìn nó giống như sức mạnh của ý cảnh ấy!"

"Chẳng lẽ đó là kiếm ý ư?"

"Tên nhãi này không phải là Đại kiếm tu, hắn ta là Kiếm đạo tông sư ư?”

Mọi người dần dần tỉnh táo lại sau trận chiến vừa rồi. Họ nhớ rất rõ rằng một kiếm ban nãy hình như đã mở ra Cửu U Địa Ngục, khiến bọn họ nhìn thấy vô số yêu ma quỷ quái.

Địa ngục này không hề có thật, nó là sức mạnh của ý cảnh nào đó!