"Thánh Thượng ra tay với Hạ phủ rồi, ông nội ta muốn giữ lại giọt máu của Hạ gia nên đuổi ta và ca ca ra ngoài rồi!" Hạ Chỉ Lan nhỏ giọng.

Trên khuôn mặt luôn lạnh lùng kiêu ngạo trước đây dần dần lộ ra một tia bất an cùng buồn bã, nàng ta rưng rưng nói: "Trần Phong, ông bà ta, tất cả... bọn họ đều đã chết rồi!"

Trần Phong cúi đầu đầy cô đơn, đưa tay đặt lên bờ vai ngọc của nàng. Hạ Chỉ Lan như tìm được điểm dựa, nhào vào lòng hắn khóc nức nở.

"Xin lỗi!"

Trần Phong nhắm mắt lại, trong lòng cảm thấy áy náy.

Hắn biết, Hạ lão thực sự rất tốt với hắn, không còn gì để nói! Trước khi đôi cánh của hắn cứng cáp, ông đã giúp hắn thoát khỏi nguy hiểm hết lần này đến lần khác. Ân tình này lớn quá, lớn tới nỗi hắn khó mà trả lại được!

Hạ Phi Vũ cũng thở dài nói: "Trần Phong, đây không phải việc của ngươi, cho dù không có ngươi, Thánh Giả cũng sẽ không bỏ qua cho gia gia tai"

Hạ Vấn Thiên công cao quá chủ, địa vị của ông trong lòng người dân Ninh Quốc chỉ sợ còn cao hơn Hoàng Đế. Một người đa nghi như hoàng đế, làm gì có chuyện bỏ qua cho ông.

Chuyện lần này của Trần Phong chỉ là châm ngòi, cho dù không có Trần Phong tham gia, hoàng đế cũng nhất định sẽ ra tay với Hạ phủ.

Mai Trường Lâm ở phía trước cười lạnh: "Ta không có tâm trạng ngồi đây nhìn hai ngươi tán tỉnh nhau đâu!"


Roeẹt. Lưỡi kiếm bà ta run lên, ánh sáng lạnh lão lướt trên thân kiếm, luồng sát khí lạnh lẽo ấy đủ để đóng băng cả bầu không khí xung quanh.

Hạ Chỉ Lan đã không còn yếu đuối nữa, nàng ta ngẩng đầu lên lau nước mắt trên má, trong đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ hung dữ.

"Mai Trường Lâm, mụ phù thủy này, bà tưởng bọn ta không giết được bà thật ư?" Hạ Chỉ Lan lạnh lùng nói.

"Hừ, chỉ bằng ba đứa nhóc các ngươi thôi ư?" Mai Trường Lâm khinh thường cười nói.

Sau đó, sức mạnh của cảnh giới Thần Tàng lại bộc phát, mặt đất sụp đổ, luồng uy áp linh lực k hủng bố lại quét ra, chém rụng tất cả cây cối xung quanh.

Sắc mặt Hạ Phi Vũ dần dần trở nên nghiêm túc, nói: "Chi Lan, ngươi và Trần Phong đi trước, ta ngăn hắn lại!"

“Không!” Hạ Chỉ Lan từ chối không chút do dự.

"Xin lỗi nhé, ta không thể để nàng cậy mạnh làm anh hùng được!" Trần Phong cười nói.

Hạ Phi Vũ cười khổ, biết mình không thể thuyết phục được hai người, liền nói: "Nếu đã vậy, vậy cả ba chúng ta cùng nhau xông lên! Bà già kia tuy mạnh, nhưng không phải vô địch. Ba đánh một vẫn có chút phần thắng!"


Nói xong, hắn nắm chặt lòng bàn tay, một thanh chiến thương màu vàng xuất hiện.

Hắn bước chân lên trước, chiến ý ngập trời bùng nổ, ngọn lửa linh lực rực rỡ cũng bộc phát.

Luồng linh lực này đã đạt đến đỉnh cảnh giới Thông Thiên.

Đây chính là toàn bộ thực lực của Hạ Phi Vũ lúc này! Kẻ tàn nhẫn số hai trên bảng Thiên Kiêu!

Hạ Chỉ Lan ở bên cạnh cũng lấy ra Hỏa Liên Chiến Thương, sức mạnh tầng thứ bảy cảnh giới Thông Thiên hoàn toàn được giải phóng, linh lực nóng bỏng tỏa ra ngoài, khiến nhiệt độ toàn thân tăng lên.

"Hừ, ba tên tiểu bối mới chạm đến ngưỡng cảnh giới Thần Tàng mà cũng dám đánh một trận với ta ư, nực cười!"

Mai Trường Lâm cười lạnh, sau đó ngẩng đầu kiêu ngạo, khinh thường nhìn bọn họ: "Để ta cho các ngươi biết, cảnh giới Thần Tàng là như thế nào!"

Vụt.

Vừa dứt lời, bà ta đã lao vụt ra, không khí như thể bị xé nát.

Một bóng hình vọt qua như sấm sét, gần như chỉ trong nháy mắt, đã lao đến trước cơ thể mềm mại của Hạ Chỉ Lan, một kiếm quét ngang.

"Băng Phách Nhất Kiếm, Huyền Tinh Thiên Giáng!"

Ý cảnh khó có thể miêu tả bằng lời tỏa ra, như thể đã cộng hưởng một cách kì diệu với đại đạo trong trời đất.