Trần Mộc im lặng, cười khổ.

Khương Âm hiểu lầm hắn sẽ làm gì đó xúc phạm đến nàng ấy hay sao?

"Cô cho rắng ta là ai? Ta không phải là người lợi dụng lúc. người khác khó khăn, ta chỉ muốn giúp cô chữa bệnh thôi!" Trần Mộc giải thích.

"Không được, không được!"

Nhưng hiện giờ sao Khương Âm có thể nghe lời Trân Mộc nói, bàn tay ngọc ngà của nàng ấy vẫn giữ chặt tay Trần Mộc, không cho hẳn hành động.

"Đừng lo lảng, ta sẽ không chạm vào những bộ phận quan trọng của cô, ta chỉ cởi những chỗ có huyệt đạo cần điều trị thôi!" Trần Mộc lại giải thích.

Trong chốc lát, hắn không để Khương Âm ngăn cản nữa, mạnh mẽ mở tay nàng ấy ra rồi cởi áo khoác xuống.


Thân thể xinh đẹp hoàn mỹ như ngọc hiện ra trước mắt hắn, làn da trắng nõn mềm mại như tuyết, dưới ánh trăng càng tỏa ra ánh sáng quyến rũ, phần th@n dưới mặc một chiếc váy dài nhưng đã bị Trần Mộc xé mất một nửa, để lộ đôi chân thon dài thẳng tắp, không béo cũng không gầy, hoàn mỹ đến mức khiến lòng người loạn nhịp.

Khí lạnh cứ tràn vào cơ thể, Khương Âm run rẩy dữ dội, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ vì lạnh, hàm răng trẳng như tuyết khế cần đôi môi đỏ mọng, đôi mắt xinh đẹp lay động, khóe mắt còn vương vài giọt nước mắt, dáng vẻ mong manh bất lực thực sự rất đáng yêu.

Cộng thêm tiếng thở nỉ non tỉnh tế phát ra, âm thanh này càng khiến máu của tất cả đàn ông đều dâng trào, không thể khống chế được.

Mặc dù kiếp trước Trần Mộc đã sống hàng nghìn năm, đã rèn luyện được tính cách cứng rắn như thép, khó có thể lay động nhưng lúc này trái tim hắn cũng đập nhanh hơn.

Khương Âm vốn là một mỹ nhân băng sơn cực kỳ nổi tiếng, nhưng bây giờ khuôn mặt nàng ấy hồng hào, vẻ quyến rũ được bộc lộ hết, phong tình vạn chủng, nếu không phải tâm tình hắn kiên định thì hắn đã sớm mất kiểm soát!

“Đúng là yêu tinh!” Trần Mộc thầm mảng một câu. Suýt nữa đã làm rối loạn trái tim một ông già như hẳn!

Trần Mộc vội vàng đè nén d*c vọng xao động trong lòng, không nhìn mặt nàng ấy nữa, hắn sợ nếu nhìn nữa thì sẽ thật không nhịn được mà xử tiểu yêu tinh này ngay tại chỗ!

Ngón tay Trần Mộc cong lại, đột nhiên ấn vào hai huyệt đạo trên lưng của Khương Âm, linh lực nhanh chóng tràn vào như nước lũ.

Ánh sáng đỏ rực lập tức bao trùm thân thể mềm mại của Khương Âm, nhiệt độ tăng lên, luồng hơi lạnh lẽo dần dần bị đẩy ra ngoài.

Linh căn của Trần Mộc là Tiên Thiên Đạo có đủ ngũ hành, vì vậy hẳn có thể chuyển hóa linh lực của mình thành bất kỳ sức mạnh nào trong năm nguyên tố, hiện giờ, hắn đang chuyển hóa linh lực thành hỏa lực!

Hai ngón tay Trần Mộc trượt xuống, hỏa lực theo sự điều khiển của hắn dần dần đi vào các huyệt đạo của Khương Âm, xâm nhập vào gân mạch của nàng ấy, ngăn chặn sự lạnh lẽo xâm nhập.

Sau đó ngày càng nhiều khí lạnh bị đẩy ra khỏi cơ thể mảnh mai của Khương Âm, từng vòng khói trắng bay ra, bao trùm toàn bộ căn phòng.


Thoạt nhìn, mây khói lượn lờ quanh giường, bao phủ mờ. mịt, hơi giống như một xứ sở thần tiên!

"A..." Khương Âm đột nhiên phát ra một tiếng r3n rỉ cực kỳ thoải mái và hưởng thụ.

Cơ thể xinh đẹp vốn đang cuộn tròn dần dần thả lỏng, giống như một chú mèo con đang tận hưởng ánh nắng mặt trời ấm áp, năm trên giường, tư thế cực kỳ không đứng đẳn!

Trần Mộc nhìn tư thế mê người của Khương Âm, sắc mặt hơi tái nhợt, tiểu yêu tinh này đúng là đang đùa với lửa!

"Năm xuống, không được cử động!" Trần Mộc nói.

Sau đó, hẳn thi triển “Cửu Long Diệt Thần Quyết”, linh lực đỏ rực ngày càng bộc phát mạnh mẽ từ trong cơ thể hắn, ngón tay như cây bút, điểm vào cơ thể Khương Âm.

May mẫn kiếp trước Trần Mộc đã từng tiếp xúc với người có linh căn Hàn Nguyệt, biết được các huyệt đạo của linh căn Hàn Nguyệt có phần khác biệt so với người thường, đồng thời cũng hiểu rõ các kinh mạch liên quan nên có thể tạm thời ngăn chặn Hàn Cốt tấn công.

Tuy nhiên, nếu muốn giải quyết triệt để vấn đề Hàn Cốt thì không thể làm trong ngày một ngày hai, việc này thậm chí còn liên quan đến việc tu luyện các công pháp đặc biệt, tất nhiên, chuyện này chỉ có thể để sau này xử lý.

Càng ngày càng nhiều khí lạnh bị đẩy ra ngoài, làn da hoàn mỹ của Khương Âm cũng chuyển sang màu đo đỏ.


Hai canh giờ trôi qua, dưới tác động linh lực cuồn cuộn của Trần Mộc, khí lạnh tràn ngập cuối cùng cũng tiêu tan, lúc này, Khương Âm đã chìm vào giấc ngủ sâu, khóe miệng cong lên một cách thoải mái.

Ngược lại, trán Trân Mộc đổ đầy mồ hôi, linh lực trong Linh Hải gần như đã cạn kiệt, bước chân loạng choạng suýt ngã

xuống đất, sắc mặt tái nhợt.

Hắn nhìn thân hình xinh đẹp quyến rũ của Khương Âm, cười khổ.

Xem như đã vượt qua đêm trăng tối nay.

Sau đó Trần Mộc không trở về phòng, ngồi tại chỗ điều chỉnh khí lực.

Hiện giờ Khương Âm đã không còn chút phòng bị nào, vì ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hẳn không dám tùy ý rời đi.