Thân hình mảnh khảnh của Phùng Giai Giai cứ thế lao đi, đôi mắt đẹp ngơ ngác nhìn về phía trước, tấm lưng ngày xưa vốn có vẻ cao lớn trong mắt nàng ta bây giờ trông thật bẩn thỉu.

Trong lòng nàng ta cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, dần dần nhắm mắt lại, để cho thanh kiếm hung ác sau lưng đâm vào trái tim mình.

"Cuối cùng thì bản chất độc ác của con người đã chiếm thế thượng phong! Chỉ trách ngươi không có mắt nhìn người mà thôi!"

Từ phía sau, Trần Mộc chậm rãi đi tới, rút ma kiếm ra từ trong cơ thể mảnh dẻ của Phùng Giai Giai ra. Hai giọt nước mắt từ khóe mắt Phùng Giai Giai rơi xuống, khiến nàng ta thêm vài phần buồn bã và thê lương.

Bị người mình tin tưởng nhất phản bội! Trần Mộc cũng đã từng trải qua loại cảm giác này!

"Ta và ngươi tuy rằng là kẻ thù, nhưng... Ta sẽ không tha cho kẻ đáng phải chết đâu, Tiêu Tuyền sẽ sớm theo bước chân của ngươi thôi!" Trần Mộc lạnh lùng nói.


Hắn không xử lý xác Phùng Giai Giai nữa.

Mặc dù Tiêu Tuyền đã thoát khỏi biển dung nham này nhưng Trần Mộc tin rằng sớm muộn hai người cũng sẽ gặp lại nhau!

Phía trên bầu trời, bóng dáng Quý Chung chậm rãi đi tới, liếc nhìn những thi thể nằm xung quanh, không khỏi vỗ tay, trong mắt mang theo vẻ tán thưởng.

"Không tệ, rất có năng lực, ta không ngờ có thể diệt trừ bọn họ nhanh như vậy!

Hắn ta tin tằng Trần Mộc sẽ thắng, nhưng không ngờ hắn lại thắng nhanh như vậy. Hai cường giả Bất Diệt Cảnh, cộng thêm bốn cường giả Vạn Pháp Cảnh đỉnh phong, tất cả đều bị Trần Mộc đánh bại trong vòng chưa đầy một nén nhang.

"Vậy long tỉnh kia sẽ là của ngươi!" Quý Chung nói.

Long tinh tuy rằng có giá trị, nhưng đối với hắn ta cũng không quá cần thiết, hắn ta muốn dùng cái này long tinh này để kết bạn với Trần Mộc hơn!

Trần Mộc quay đầu nhìn hắn ta, trong đôi mắt đen mang theo ý cười, hỏi: "Lần này tới thánh mộ, nhà họ Quý mang theo đội hình hùng hậu như vậy, còn mang theo cả linh khí vương đạo. Ngươi không gia nhập đội ngũ nhà họ Quý mà lại một mình đi một đường, xem ra ngươi rất tự tin vào thực lực của mình!"

Quý Chung nhếch môi, không hề bận tâm.

"Đi cùng những lão già đó, cho dù ta có thể nhặt được bảo vật thì nó cũng sẽ thuộc về gia tộc. Điều đó có nghĩa là mọi nỗ lực đều vô ích, ta sẽ không làm điều ngu ngốc như vậy!"


Trần Mộc mỉm cười đồng ý, nếu đi theo loại gia tộc võ đạo này, tất cả thứ mọi người thu hoạch được đều không có khả năng giữ lại.

Quý Chung liếc nhìn biển dung nham đang cuồn cuộn ngọn lửa phía dưới, vươn vai nói: “Ngoại trừ long tỉnh ngàn năm, ở đây không có gì khác để săn, ta đi trước đây. Hy vọng lần sau sẽ không có xung đột lợi ích với ngươi! Nếu không, ta sẽ không nương tay nữa đâu!"

Trần Mộc cười nói: "Nếu đã là đồ mà ta đã nhìn trúng thì không cần ngươi nương tay đâu!"

"Hừ, tên nhóc nhà ngươi... Cũng có cá tính đấy!" Quý Chung nhìn Trần Mộc, khế mỉm cười.

"Bảo trọng!" Trần Mộc nói.

"Bảo trọng!" Quý Chung chắp tay rồi hóa thành một lưồng ánh sáng, bay về bầu trời phía xa.

Hai người đều không có ý định đi cùng nhau. Thánh mộ này vô cùng rộng lớn, họ có lòng tin rằng họ sẽ tìm được cơ hội cho riêng mình.


Một khi đi cùng nhau, hai người chắc chắn sẽ xảy ra mâu thuẫn vì lợi ích nào đó.

Sau khi Quý Chung rời đi, thân hình mảnh dẻ của Phương Thanh Điệp cũng bay tới.

"Chúng ta cũng đi thôi, tìm một nơi yên tĩnh hơn, ta định sẽ thăng cấp sức mạnh một lát!" Trần Mộc nói với Phương Thanh Điệp nói.

Lập tức, linh khí xung quanh hai người bùng nổ, họ lại biến thành hai tia sáng, lặng lẽ rời khỏi biển dung nham.

Sau khi hai người rời đi, một giờ sau, Phùng Tiên Khâu và Tiêu Tuyền vội vàng đến nơi.

Hơi thở của Phùng Tiên Khâu hiển nhiên có phần gấp gáp, bộ quần áo trắng sạch sẽ trên người ông ta một nửa đã thấm đẫm máu tươi, xung quanh vẫn còn đọng lại một làn sóng cổ xưa, có vẻ như ông ta vừa mới trải qua một trận chiến khó khăn, miễn cưỡng mới có thể thoát thân.