Edit: Shuri

Beta: Sâu

Vì muốn ở lại nơi này lâu dài, Diệp Thu tốn một phen tâm tư, tinh tế trang hoàng lại trong nhà, vì trước kia thu thập rất nhiều đồ dùng gia đình trong không gian, tuy rằng cậu không thể trực tiếp lấy ra nữa, nhưng có thể nói là lấy từ trong không gian của Diệp Cẩn.

Nghĩ đến Dụ Tiểu Ngư, Diệp Thu còn lấy ra một đống đồ dùng trẻ em, trong đó có không ít đồ chơi, làm cho Tiểu Ngư vui vẻ mãi không thôi.

Lúc Diệp Cẩn đem một đống đồ chơi ra, ngoại trừ người khởi xướng là Diệp Thu cùng Dụ Tiểu Ngư ngây thơ, gương mặt những người khác đều là biểu tình vi diệu...

Khối băng Diệp Cẩn, sao lại cất nhiều đồ chơi trong không gian như vậy?

Tầm mắt bình tĩnh không chút gợn sóng đảo qua mọi người, Diệp Cẩn mắt liếc Diệp Thu đang ra vẻ vô tội, trong mắt hiện lên một chút ánh sáng.

Diệp Thu vụng trộm vui sướng bất chợt rùng mình, rụt cổ, thầm nghĩ: "Sao tự nhiên lạnh vậy?"

Trời không còn sớm, Vương thúc cùng Diệp Tây không nghĩ là bọn họ lại đến nhanh như vậy, vốn tính ăn tối đơn giản, bây giờ lại không được, Vương thẩm nhìn nguyên liệu nấu ăn trong bếp, lại nhìn trong không gian, tính toán món ăn, liền hào hứng xắn áo rửa tay chuẩn bị nấu cơm.

Vương thúc giúp một tay, hai vợ chồng đã vài ngày không gặp, cũng rất tưởng nhớ, tuy không nói ra, nhưng động tác ăn ý cùng tươi cười trên môi vẫn không tắt, đều thể hiện tâm tình vui vẻ của hai người.

Sau khi ăn xong, cả nhà quây quần một chỗ, thảo luận kế hoạch sắp tới.

Nếu đã quyết định ở lại đây lâu dài, như vậy phải hòa nhập với người dân trong thôn, không đến mức phải người người đều thích, nhưng ít nhất không để cho họ có địch ý.

Cũng may Vương thúc Vương thẩm đều được xem như là người trong thôn, tuy rằng nhiều năm không gặp, nhưng rốt cuộc vẫn là người một nhà, thôn dân tâm tư thuần phác, tự nhiên sẽ không bài xích họ.

Về phần bọn Diệp Cẩn, tuy chưa từng gặp, nhưng nghe nói đều là cháu của Vương Thúc, không phải con ruột nhưng Vương thúc là người nhìn bọn họ lớn lên, tình cảm so với cha ruột còn thân thiết hơn.

Nếu đều là họ hàng thân thích, thôn dân cũng không có ý kiến gì, hơn nữa rất nhiều gia đình trong thôn có người thân chuyển đến đây sống, chỉ cần không phải là vào ở trong nhà bọn họ, ai cũng không phản đối.

Hơn nữa, nhà Vương thúc toàn là thanh niên trẻ tuổi, cũng yên tâm hơn chút!

Thời buổi loạn lạc như vậy, ai biết được một ngày bỗng nhiên xuất hiện trộm cướp lưu manh. Đến lúc đó trong thôn toàn già cả yếu nhược, nếu không có trai tráng, họ không biết chết lúc nào đâu!

Phỏng đoán suy nghĩ thôn dân, Vương thúc nói: "Người dân trong thôn chúng ta tương đối thuần phác, dù trong lòng không thoải mái cũng sẽ không nói gì, ta nghĩ nếu mưa còn kéo dài, tuy chúng ta có nhiều thức ăn, nhưng rốt cuộc cũng có hạn, hơn nữa rau dưa sẽ càng khan hiếm, chúng ta có nên trồng thêm chút không?"

"Mưa lớn như vậy, trồng làm sao?" Vương thẩm nhíu mày, nàng không nghĩ ra có thể trồng kiểu gì.

Diệp Đông trầm ngâm một lát, nói: "Tại căn cứ Nhị thiếu gia có thu được không ít giỏ trúc, thùng gỗ, chúng ta có thể chỉnh lý lại, trồng trong chậu cũng được?"

Diệp Tây vỗ tay tán thưởng, "Đúng vậy! Phía sau nhà mình còn có một chuồng heo để không đó thôi! Dù sao cũng không làm gì, vừa lúc để sọt, chậu trồng ở đó!"

Diệp Thu gật gật đầu, kết quả dò xét bằng tinh thần lực cậu thấy được, phía sau nhà quả thật để không, hơn nữa nhà bọn họ ở tận trong cùng của thôn, phía ngoài chính là đồi núi, không sợ bị người dòm ngó.

Diệp Cẩn không có ý kiến, tuy thực vật trong không gian của Diệp Thu không sợ thiếu, nhưng hắn không cho phép chuyện không gian bị bại lộ, trồng thêm cũng tốt.

Hơn nữa cũng phải kiếm chuyện để làm ở đây, bằng không quả thật sẽ rất nhàm chán.

Nếu cả nhà đều thống nhất với đề nghị này, Diệp Cẩn cũng không có lý do phản đối, liền đồng ý.

Sau khi xếp hàng tắm rửa xong xuôi, Diệp Thu một thân nhẹ nhàng khoan khoái ngả lên giường, đệm chăn mới được thay mềm mại thoải mái, làm cho người ta chỉ muốn nằm lỳ mãi không thôi.

Nói thật, sau khi đến nơi này, cậu cảm thấy khá yên tâm, căn cứ N thị cũng tốt, nhưng dù sao người nhiều liền phức tạp, bên trong vẫn tồn tại uy hiếp ảnh hưởng đến an toàn cả nhà bọn họ.

Nhưng nơi này thì không, cậu có thể thoải mái trải qua chuỗi ngày bình thường yên ổn.

Không có âm mưu náo động, cũng không cần lo lắng một ngày sẽ có người chạy đến tổn thương người nhà của mình, loại cảm giác này thật là tốt.

Đem đầu tóc chưa lau khô thấm ướt gối, Diệp Thu bắt chéo chân, đầu óc trống rỗng nhìn chằm chằm trần nhà, thanh thản cực kỳ.

Tắm rửa xong về phòng, Diệp Cẩn vừa lau tóc vừa đi đến bên giường, ánh nhìn thẳng tắp dừng trên người Diệp Thu, khóe môi cười cười.

Diệp Thu dần phục hồi tinh thần, chống lại ánh mắt lửa nóng của Diệp Cẩn, tâm tư rục rịch, liếm liếm môi.

Mấy ngày nay bôn ba trên đường, bọn họ còn không có cơ hội thân thiết nha...

Nhanh chóng đốt lửa, tình triều quét đi lý trí, Diệp Thu gắt gao ôm chặt Diệp Cẩn, dồn dập thở dốc, ôm lấy thân thể của nhau, như khắc sâu vào máu thịt, không xa không rời.

...

Vì chủ ý của mình lúc trước tặng một like!

Tâm tình vui sướng, Diệp Thu nhìn Diệp Cẩn lấy ra từng chồng từng chồng giỏ trúc, thùng gỗ, cầm một cái lên, hỏi: "Mình lấy đất ở đâu vậy anh?"

"Chúng ta được phân một khối đất trong thôn, cách nơi này không xa, mình có thể đến đó lấy." Vương thúc ngẩng đầu, trên người cũng đã mặc áo mưa.

Diệp Tay cùng Diệp Đông cầm mấy cái xẻng đến, cũng nhanh chóng mặc áo mưa.

Dụ Thụ ngồi xổm xuống, chỉnh lại mũ của Dụ Tiểu Ngư, nâng tay vuốt tóc bé, dặn: "Em ở nhà với Vương thẩm, ca ca đi một lúc sẽ trở lại."

Ngoan ngoãn gật đầu, Dụ Tiểu Ngư ôm hổ con bằng gỗ, đi đến bên người Vương thẩm.

Hưng trí bừng bừng ra ngoài, trong thôn rất yên tĩnh, trừ bỏ tiếng mưa không ngừng không nghỉ, hết thảy gần như đang ngủ say.

Diệp Thu đơn giản dùng tinh thần lực nhìn qua, phát hiện không có gì uy hiếp liền bỏ qua, dù sao tinh thần lực cũng có hạn, hơn nữa cậu cũng không có muốn xem xét mấy chuyện tào lao của người khác.

Chỉ cần không uy hiếp đến bọn họ là được.

Phần đất Vương thúc được chia quả nhiên không xa, đi mấy phút là tới, nghiêm khắc mà nói thì không tính là đất ruộng, thoạt nhìn bỏ hoang đã lâu, cỏ dại um tùm.

Kinh ngạc một lúc, mấy người liền cầm xẻng xúc xúc, trước kia đều sống ở thành phố, tuy trong mạt thế vận động không ít, nhưng làm nông cũng không phải dễ dàng.

Mấy người chỉ biết xúc đất, mà lại quên loại bỏ rễ cỏ ra ngoài, Vương thúc thấy vậy liền lắc đầu.

"Phải loại bỏ hết rễ cỏ, nếu không về sau lại mọc." Vương thúc cầm xẻng đánh tơi đất, vứt hết rễ cỏ.

Đám thanh niên giờ mới vỡ lẽ bản thân ngố đến vậy, vội vàng thay đổi phương pháp, không bỏ sót một cọng cỏ nào.

Diệp Thu có chút xấu hổ nhìn giỏ trúc trước mặt mình, đất không ít nhưng cỏ dại cũng không thiếu...

Diệp Cẩn quay đầu nhìn nhìn, không nói gì, trực tiếp vươn tay đổ đất trong giỏ ra, cầm xẻng đánh tơi đem rễ cỏ lấy ra hết.

Mân mân môi, Diệp Thu vụng trộm cười cười, cũng tham gia nhặt cỏ.

Có không gian, mặc kệ làm gì đều tiện lợi, nhất là mấy việc khuân vác thế này.

Mưa kéo dài, nước chảy thành dòng, cũng may phần đất này cỏ cây nhiều, hiện tượng xói mòn cũng không nghiêm trọng lắm.

Diệp Cẩn đưa tất cả các giỏ đất vào không gian, chỉ chừa lại hai giỏ lưng lửng đất làm tượng trưng, lại làm vẻ lấm lem chật vật, hai người nâng một giỏ về nhà.

Giày dính đầy bùn, Diệp Thu có chút bất đắc dĩ cọ cọ vài cái trên cỏ, bùn lầy đóng thành tầng nặng trịch trên giày, ống quần cũng dính không ít, Diệp Thu thở dài, thời gian trời mưa cũng thật quá dài.

Lúc gần đến nhà, Diệp Cẩn quay mạnh đầu, ngôi nhà gần nhà bọn họ nhất có người lặng lẽ hé mở cửa, một nữ trung niên cau mày nhìn bọn họ, thấy Diệp Cẩn quay lại nhìn thì hoảng sợ, vội vàng lùi lại, đóng sầm cửa.

Diệp Cẩn híp híp mắt, mặt không chút thay đổi quay đầu đi.

Đất trong giỏ ướt sũng nước, bọn họ không lập tức trồng rau, mà đem đất đổ ra sàn phòng phía sau, nuôi heo gì đó, hiện tại không cần nghĩ xa đến vậy.

Vương thẩm nấu xong cơm trưa, Diệp Thu tính đợi đến khi không có người, lấy đất trong không gian trộn vào, đến khi gieo hạt lại tưới nước trong không gian, còn có dị năng của cậu, dù không có ánh mặt trời, rau dưa chắc cũng sẽ phát triển không đến nỗi tệ nhỉ?

Vương thẩm lấy ra hạt giống đã thu thập lúc trước, chủng loại quả thật không ít, nhưng giống phù hợp với hiện tại lại không có mấy, chọn đi chọn lại, Vương thẩm đem hạt giống dưa chuột, mướp, cà chua, rau muống mỗi loại để lại một nửa đề phòng, còn lại đều đem đi ngâm thúc nảy mầm.

Bọn họ đều biết dị năng của Diệp Thu có thể thúc đẩy tốc độ sinh trưởng của thực vật, nhưng nghĩ hao phí nhiều dị năng sẽ không tốt đối với thân thể, mặt khác cảm thấy rau dưa để nảy mầm phát triển tự nhiên vẫn tốt hơn.

Thay xong quần áo, Diệp Thu ở trong phòng, tới tới lui lui nửa ngày, lúc này bỗng nhớ đến cái gì, từ không gian lấy ra một cái túi.

【 đói đói! Thịt thịt! 】

Mặt đầy hắc tuyến nhìn một đoạn cành khô màu nâu lấy từ trong túi ra, Diệp Thu yên lặng giật giật khóe môi, vào không gian.

Cành khô rơi xuống đất liền thành một bông hoa cao nửa người, có chút bất đắc dĩ nhìn loại hoa kỳ lạ trước mặt, Diệp Thu thật sự không thể bỏ qua âm thanh không ngừng kêu đói của nó, từ trong kho lấy ra hai con gà.

Cây hoa "gặp" thịt càng thêm kích động, cành lá duỗi dài, nháy mắt đem hai con gà nuốt vào bụng.

Thập phần nhân cách hóa, ợ một cái, thịt thịt hạnh phúc quơ quơ cành lá, duỗi bông hoa to lớn, cọ cọ Diệp Thu.

Nhẹ cười cười, Diệp Thu vươn tay sờ sờ đầu nó.

Có sủng vật như vậy, cũng không tệ.

Tuy rằng có chút kỳ quái, nhưng giết được tang thi còn biết làm nũng, không có việc gì còn có thể chưng làm cảnh, coi như đa tác dụng.

Tắm rửa xong Diệp Cẩn đẩy cửa vào phòng thì không thấy một bóng người, khơi mi, buông khăn mặt trong tay xuống, vào không gian.

Diệp Thu đang ôm thịt thịt giúp nó gãi ngứa, làm nó "hoa lá bay loạn", cành lá vung vẩy.

Sắc mặt vi diệu trong chớp mắt, Diệp Cẩn bình tĩnh tiến lên phía trước.

"Anh?" Diệp Thu đang chơi vui, quay đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt nghi hoặc, đứng ở sau lưng mình làm gì?

Cúi người hôn lên mặt cậu, Diệp Cẩn nói: "Ngày mai có cuộc họp."

"Họp?"

"Ừ."

Diệp Thu kinh ngạc: "Họp cái gì?"

"Thôn trưởng báo, ngày mai mở họp toàn thôn."

Nhíu nhíu mày nghi hoặc, đang mạt thế lại mưa to, họp hành cái gì? :)))