Phó Minh Hoa cũng không hiểu rõ, nghe Giang ma ma hỏi như thế, liền mím mím khóe miệng.

"Cô nương và Tam hoàng tử nói gì thế?"

Giang ma ma nhìn nàng nhanh chóng lấy quân cờ ra bày lên bàn cờ trên bàn đá, rõ ràng lúc Tam hoàng tử vừa đi ra ngoài với ánh mắt lạnh như băng, nàng lại không chút lo lắng.

Trong lòng không khỏi có chút nóng nảy, lại hỏi một câu: "Có phải cô nương nói sai gì không?"

Phó Minh Hoa nghĩ đến những gì mình vừa nói với Yến Truy, lúc đó còn nhắc đến Lục thị, ánh mắt nàng dừng lại ở băng ghế đá đối diện, suy nghĩ một chút vẫn quyết định không nói ra.

Giang ma ma đi theo bên cạnh nàng, là nhũ mẫu của nàng, nếu tự dưng nàng nhắc đến Lục Trường Nguyên với Yến Truy, sợ rằng bà ấy sẽ có lời muốn nói.

"Tam hoàng tử nói Thôi Quý phi muốn gặp ta mà thôi." Vẻ mặt nàng thản nhiên, cũng không giống như là nói gì đó thất lễ với Yến Truy rồi lo lắng, trong lòng Giang ma ma thở ra một hơi, có lẽ dáng vẻ Yến Truy vốn đã dọa người như thế.

"Nếu như nương nương cho gọi, tốt hơn hết là cô nương thu dọn đồ đạc rồi đến cầu kiến."

Phó Minh Hoa lắc đầu: "Lúc nương nương muốn gặp ta, tự nhiên sẽ cho người đến đây truyền triệu."

Giang ma ma cũng không nói gì nữa.

Bên kia, Yến Truy rời khỏi đình bốn góc, Diêu Thích nhìn về bên này nghênh đón hắn, Thích Thiệu đứng cạnh ông ta cũng đi theo tới đây.

"Thái thú Lũng Tây Diêu Hoán Trí tiến cử một người trẻ tuổi họ Lục, điều tra thêm lai lịch của hắn." Yến Truy luôn cảm thấy Phó Minh Hoa tự dưng nhắc đến người họ Lục này, cũng không phải chỉ đơn giản như vậy.

"Phó đại cô nương nói người họ Lục này xuất thân hàn môn, được Diêu Hoán Trí tiến cử, cực kì có tài, ngay cả Liễu Thế Tiên của Tĩnh vương phủ cũng vì người này mà năm nay không đi thi." Bước chân Yến Truy không ngừng, Diêu Thích nghe được ba chữ "Diêu Hoán Trí" thì trầm ngâm một lát. "Nếu ông ta đề cử, thì có thể thấy người này thật sự có tài hoa hơn người."

Năm nay Diêu Hoán Trí đã sáu mươi bảy, ông ta đậu tiến sĩ vào những năm cuối đời của tiên đế, lúc đó đã bốn mươi bảy bốn mươi tám tuổi.

Chế độ khoa khảo của Đại Đường rất nghiêm khắc khó khăn, tam thập lão Minh kinh, ngũ thập thiếu Tiến sĩ [1].

[1] Dân gian thời Đường có câu: "Tam thập lão Minh kinh, ngũ thập thiếu Tiến sĩ", nghĩa là 30 tuổi mới đỗ Minh kinh đã là già, năm mươi tuổi đỗ được Tiến sĩ hãy còn trẻ.

Nguồn: https://vi.wikipedia.org/wiki/Ti%E1%BA%BFn_s%C4%A9_Nho_h%E1%BB%8Dc

Nói cách khác, bốn mươi tám tuổi Diêu Hoán Trí có thể đậu Tiến sĩ, vào hai mươi năm trước, đây là một chuyện cực kì vẻ vang.

Nếu đậu ba thứ hạng đầu, sẽ do Sử bộ thị lang thiết yến tại Nhạn tháp ngoại thành, cho nên ba tiến sĩ cũng xưng là Nhạn tháp đề danh.

Dưới tình huống như vậy, Diêu Hoán Trí cũng là người tài trí hơn người, lại có thể tán thưởng Lục thị như thế, có thể nghĩ người họ Lục này quả thật có tài.

Nhưng Diêu Thích lại chú ý đến câu nói kia của Yến Truy: "Phó đại cô nương nói người họ Lục này xuất thân hàn môn. "Lời này đáng giá để người ta phải suy nghĩ.

Xuất thân hàn môn, như khổ học hơn mười năm, học thức uyên bác được người tôn trọng, đáng tiếc xuất thân hàn môn.

Nói cách khác đó là tác dụng có hạn, không có thế gia vọng tộc môn phiệt trợ giúp, người có tài ở Đại Đường không ít, nhưng Thiên lý mã tuy nhiều, Bá Nhạc lại ít, có thể được Diêu Hoán Trí đề cử, người họ Lục này không phải là người cổ hủ không chịu thay đổi.

"Điện hạ nghi ngờ người họ Lục này có vấn đề?" Thích Thiệu cũng nghe ra, không khỏi hỏi một tiếng.

Yến Truy phì cười một tiếng: "Có vấn đề hay không, điều tra rồi hãy nói."

Hắn từ trước đến nay luôn là người rõ ràng, hôm nay Phó Minh Hoa nói như vậy, chắc hẳn là có nguyên nhân của nàng.

Vị tiểu cô nương này không phải là người hiền lành gì. Hắn rũ mí mắt, nếu Phó Minh Hoa cho hắn khảo nghiệm, nếu hắn giải được, như vậy vị tiểu cô nương này sẽ nợ hắn một món ân tình.

"Trước cho người thông báo với mẫu phi, truyền lời của ta, nói Phó đại cô nương có cách trị tâm bệnh của mẫu phi."

Yến Truy nói lời này, Thích Thiệu nghe không đầu không đuôi, nhưng hắn suy nghĩ một chút, sau đó vẫn đáp ứng.

Phó Minh Hoa tìm chuyện cho hắn làm, hắn cũng tìm chút việc cho nàng làm, miễn cho sau khi ra hiếu, lại ở nơi này ngồi một chút, chạy tới chỗ kia một chút, người nào cũng có thể tới gần nàng.

Diêu Thích suy nghĩ một chút, cười nói: "Chuyện ở Lũng Tây hãy giao cho thần lo liệu."

Trước đây Yến Truy chỉ tập trung vào vấn đề của U Châu, đối với những chuyện khác chỉ biết sơ sơ. Hình như ông nhớ quả thật Diêu Hoán Trí có gửi một phong thư tiến cử một người trẻ tuổi tên Lục Trường Nguyên cho ông, chỉ là mỗi năm thiệp giống như vầy gửi đến không ít, ông cũng không để trong lòng, ngược lại là ông sơ sót.

Thủ sĩ [2] của Đại Đường rất nghiêm khắc, ngoại trừ nhìn tài hoa, còn phải được công khanh đề cử, cũng chính là đầu quyển [3], nếu không triều đình sẽ không ban cho công danh.

[2] Thủ sĩ: Lựa chọn học trò mà dung

[3] đầu quyển: là quyển tập gồm các bài văn, tác phẩm tiêu biểu của thí sinh tự biên soạn gửi các danh sĩ đương thời để tiến cử bản thân.

Loại đầu quyển này, gửi đến Lễ bộ gọi là công quyển, gửi đến danh sĩ, quyền quý gọi là hành quyển.

Diêu Hoán Trí có thể gửi hành quyển của Lục Trường Nguyên đến chỗ ông, chắc hẳn người họ Lục này có dã tâm lâu dài.

Chuyện như vậy trước kia không biết thì thôi, khi đó Diêu Thích có thể nhìn đến phong thư này, còn là bởi vì Diêu Hoán Trí có quan hệ với ông.

Yến Truy nhìn ông một cái, Diêu Thích đưa tay vuốt râu, vị con cháu Hoàng thất này còn trẻ lại xuất thân cao quý, lúc này trên người hắn đã mơ hồ có được phần thần thái hoang dã và dữ tợn của Thái Tổ ở thời kỳ thiếu niên, cuối cùng ông chỉ khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Thích Thiệu thì có chút bất mãn, lải nhải:

"Lão Đại Nhân chính là không muốn đi theo Điện hạ tham gia tụ hội, tìm lý do lẻn đi."

Diêu Thích chỉ là cười không lên tiếng, nhìn Thích Thiệu lại càng thêm bất đắc dĩ.

Quả thật ông không muốn cùng Yến Truy tham gia tụ hội, nhìn những người trẻ tuổi kia chèo thuyền du ngoạn Lạc Thủy, đùa gió trêu trăng, không bằng bản thân tìm chỗ yên tĩnh nghỉ ngơi một lúc.

Đây cũng là điều mà ông đặc biệt bội phục, mặc dù Yến Truy còn nhỏ tuổi.

Dường như hắn có thể hiểu rõ chính sự, lúc cần lộ mặt hắn cũng sẽ không từ chối, phần bản lĩnh này không phải ai cũng có được.

Phó Minh Hoa mới hạ cờ được một nửa, thì Tĩnh cô cô bên người Thôi Quý phi đã tự mình đến đây tìm nàng.

Xa xa nhìn thấy Tĩnh cô cô đến đây, Phó Minh Hoa để Bích Vân ở lại nơi này ghi nhớ quân cờ mình đã hạ phân nửa, sau đó mới đứng dậy nghênh Tĩnh cô cô vào đình.

"Nương nương nghe nói đại cô nương đến đây, hết sức vui vẻ, chờ xử lý xong mọi chuyện liền sai nô tỳ đi đến tìm cô nương, cùng nương nương trò chuyện."

Thôi Quý phi có thể phái Tĩnh cô cô đến, biểu hiện bà ấy vô cùng coi trọng nàng.

Giang ma ma có chút vui vẻ, vội vàng cầm hà bao đưa qua.

Bà cùng Tĩnh cô cô cũng coi như quen biết đã lâu, đều là nô tài xuất thân từ một trong bốn gia tộc, lúc này bà đưa lễ, Tĩnh cô cô cũng không từ chối, thuận thế nhét hà bao vào trong tay áo mình.

"Làm phiền cô cô."

Phó Minh Hoa để mặc cho Tĩnh cô cô đỡ nàng ra khỏi đình, hỏi vài câu về sức khỏe của Thôi Quý phi, ánh mắt của Tĩnh cô cô nhu hòa hơn: "May mắn có cô nương nhớ đến, nương nương hết thảy đều tốt, phần hiếu tâm này của cô nương, có lẽ nương nương biết được thì càng vui hơn nữa."

Trên đường đi gặp không ít người, Tĩnh cô cô vội vã muốn dẫn Phó Minh Hoa đến chỗ Thôi Quý phi, nên bà cũng không quan tâm đến việc chào hỏi những người khác, cho đến khi dẫn Phó Minh Hoa đến Lưu Thương Đình, Thôi Quý phi đã chờ ở trong đình.

Đình này xây trên thềm đá, hai bên thềm đá đứng đầy cung nhân nội thị.

Bên cạnh có một dòng suối uốn quanh, cho nên đình này mới có tên như vậy.

Lúc trước xây Mẫu Đơn viên này, thợ thủ công đã đào một đường để Lạc Thủy chảy vào trong này.

Ở thượng lưu có ngự trù làm điểm tâm ngon, đặt trên lá sen, thuận theo dòng nước chảy xuống, dưới hạ lưu có nội thị chặn lại, dâng lên bàn của Thôi Quý phi.