- Ngốc à. Làm gì có chuyện mộc nhân là củ nhân sâm chứ, mẫu thân cháu gạt cháu thôi!



Nhị đại cấm nói trong khi hai người đang ngồi ngoài phòng khách chờ đợi. Chờ cho đám gia nhân dọn dẹp căn biệt viện, bố trí an bài tốt cho mộc nhân ... Không phải, là bố trí cho người kia. Thì ra hắn chính là một người quen biết với nhị cữu cữu của nàng, hơn nửa lại có ơn cứu mạng. Hắn bị trọng thương và hôn mê cho đến ngày hôm nay. Mười lăm năm, chính là khoản thời gian từ lúc Bảo Ngọc còn là thai nhi năm tháng. Thật kỳ diệu đến như vậy, lúc còn nàng là bào thai, hai ngươi đã gặp nhau (tuy nhiên chẳng hề nhận thức gì!)



Mẫu thân của Bảo Ngọc chính là một người cuồng chế thuốc. Chữa hoài cho người kia cũng không tỉnh lại, bà liền coi như đó là một cái mộc nhân thật để thử thuốc. Bởi vì bị Bảo Ngọc thấy được, sợ nàng đi nói lung tung cho nhị cữu cữu nghe nên mới bày ra cái chuyện ‘mộc nhân’.



- Haizz ... chúng ta đâu hề biết tam muội đối xử với hắn như vậy! – Nhị đại cấm thở dài. – Nàng cứ dặn dò không được động tới hắn, nên ta đành phải giao phó hết cho tam muội. Mấy chục năm rồi, quả nhiên là đã để quên hắn trong phòng. Từ đời mẫu thân của cháu rồi tới đời cháu, đều là dùng hắn để thử dược mới chế ra hả?



Thì ra thân thế của mộc nhân là như vậy. Vốn là bệnh nhân của mẫu thân, nhưng lại bị mọi người bỏ quên. Nên không hiểu từ lúc nào lại biến thành đồ vật trong phòng dược, trở thành của thừa kế mà Bảo Ngọc nhận được. Các vị trưởng bối trong nhà nàng cũng quả thật là quái dị quá đi. Chuyện lớn như vầy mà cũng có thể quên. Khiến cho hắn râu tóc mọc dài, thân thể bám đầy bụi, cũ kỹ cổ kính cũng không khác gì đồ vật ở trong phòng. Ngoại trừ cái miệng mà Bảo Ngọc thường xuyên đổ thuốc vào, gương mặt thật của hắn vốn luôn bị râu tóc che kín, cả nàng cũng không thể nhận ra đây là một con người.



- Thưa phu nhân, đã bố trí cho công tử xong hết rồi. – Một người hầu chạy ra báo lại.



Phát hiện ra tình cảnh của mộc nhân quả thật không hay lắm, lúc nãy nhị đại cấm đã sai gia nhân quét dọn lại chỗ hắn nằm rồi. Người đó đã quá lâu không vận động, cả người mất sức, tuy đầu óc thanh tỉnh nhưng chung quy vẫn toàn thân bất động. Phải cần có người hầu hạ đem hắn tắm rửa cho sạch sẽ, thu thập tàn cuộc do mẫu tử của Bảo Ngọc gây ra.



- Thôi được rồi, chúng ta vào nói chuyện với hắn.



Bảo Ngọc liền dìu vị cấm cấm bụng tròn của mình ì ạch đi vào trong.




Căn phòng quả nhiên đã được dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ. Chăn màn được thay mới. Hắn đã được tắm rửa, thay một bộ y phục khác. Râu tóc cũng đã được cắt tỉa chải gọn gàng. Bảo Ngọc ngạc nhiên, chưa bao giờ nàng nghĩ mộc nhân giống củ nhân sâm đầy rễ kia lại có khuôn mặt anh tuấn đến nhường này. Nàng không phải là loại dễ động tâm, nhưng đôi mắt sắc lạnh của hắn thật thu hút sự chú ý qua đi. Lạnh lẽo, cô độc, sắc bén.



Hắn vẫn bất động, đưa đôi mắt đầy cảnh giác nhìn hai người. Nhị đại cấm Hồng Tụ mệt nhọc ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường hắn.



- Nguyệt Lãnh, cuối cùng ngươi nhớ được những thứ gì?



- Tại sao ngươi già vậy, lại còn xấu xí nữa? – Hắn hỏi ngược lại.



- Cái tên quỷ này, vẫn đáng ghét như vậy. – Hồng Tụ cười xoà, xem như lời hắn nói không có ảnh hưởng gì đến nàng hết. – Năm đó bên bờ hồ, ngươi đã chết rồi!



- Ta biết. – Hắn trả lời ngay lập tức.



- Nhưng ta đã không cho ngươi được chết. Ta không muốn tướng công nợ ngươi, suốt đời không thể quên ngươi được. – Hồng Tụ mỉm cười, nhưng không hề lộ ra ý cười gì cả. Gương mặt nàng vẫn thường xuyên ơ hờ lãnh đạm. – Ngươi đã ngủ suốt mười lăm năm rồi. Ta cũng đã làm dâu nhà họ Thành được mươi lăm năm. Đây là lần thứ ba ta mang thai.



- Kim Thành, hắn ...



- Tướng công tên thật là Thành Lạc Thiên, quốc cữu của Việt quốc, vương gia của Triệu Đảo. Chàng có rất nhiều thân phận. Hiện nay chàng đang cùng muội muội của ta đi công vụ ở Triệu Đảo rồi.



- Mười lăm năm rồi ... – Nguyệt Lãnh nhẩm lại.



- Cứ từ từ nghĩ ngơi. Cơ thể ngươi sau một thời gian dài không hoạt động chắc còn chưa có sức liền đâu. Vài hôm nữa ngươi sẽ bình phục ngay thôi mà. Bảo Ngọc nhà chúng ta cũng là một kỳ tài về y dược. Nó sẽ giúp ngươi bốc vài thang thuốc. – Hồng Tụ nói một cách tự hào về nàng.



Sau đó hai người rời khỏi gian phòng thuốc. Bảo Ngọc cảm thấy lấn cấn nhiều điều, mối quan hệ giữa bọn họ xem ra vô cùng đặt biệt. Nếu không nhị đại cấm cũng không dùng cái giọng khoe khoang như vậy để nói chuyện với ngưới ta. Nếu nói hai người không có khúc mắc, nàng liền không tin.



“Việc hắn bị bỏ quên trong kho thuốc, có khi nào là do nhị đại cấm cố ý không?”



- Nhị đại cấm, hắn ... – Nàng đánh liều hỏi



- Hắn tên Nguyệt Lãnh. Là tình địch của ta khi còn trẻ. – Nhị đại cấm cười cười.



Ặc, câu trả lời thật ngoài dự đoán. Tình địch của nhị đại cấm, cùng giành giật nhị cữu cữu sao? Nhưng hắn là nam nhân mà, hơn nữa khuôn mặt còn rất trẻ, trẻ hơn các biểu huynh của nàng nữa. Xem chừng cũng chưa quá hai mươi nha.



“Nguyệt Lãnh”, nàng lẩm nhẩm trong đầu. Đây chính là cái loại băng sơn nam nhi mà mẫu hậu của nàng đã nói sao? Quả thật ánh mắt ấy có thể khiến người ta cảm thấy rét run.



Bất quá, Bảo Ngọc lại không sợ lạnh.



^_^




Lần đầu tiên bắt mạch cho Nguyệt Lãnh, nàng cảm thấy rất buồn cười. Thứ mà suốt mười mấy năm liền bị nàng xem như một mộc nhân thì ra cũng có mạch đập nha. Tại sao nàng lại ngu ngốc như vậy, mẫu thân nói một lần liền tin hắn là một củ nhân sâm, cũng chưa từng có nghĩ qua sẽ kiểm tra thân thể hắn. Bảo Ngọc liếc nhìn khuôn mặt hắn, rất là khác lạ, ai có thể ngờ được thứ bù xù đầy râu tóc, bám đầy bụi lại là một nam nhân cực suất. Ngũ quan toàn chỉnh, mắt sắc mày kiếm, nước da bởi vì nhiều năm không phơi nắng nên cũng trắng không kém nàng bao nhiêu. Nếu dùng thấu cốt trâm dịch dung hắn thành nữ nhi, sẽ có một cái bộ dạng như thế nào nhỉ?



- Tiểu huynh đệ, thế nào rồi? – Hắn đột nhiên hỏi.



Nàng giật mình, thoát ra khỏi những ảo tưởng vu vơ nãy giờ của bản thân. Bởi vì đang chuẩn bị lên đường, nên Bảo Ngọc vẫn giữ nguyên hình dáng nam nhân bên ngoài. Hiệu quả của bí kiếp ‘dịch dung hoán cốt’ này thật sự thần kỳ, khác xa với nhiều phương pháp cải trang khác. Có thể dùng nội công để điều khiển cơ bắp toàn thân. Co rút hay giãn nở theo ý muốn. Dù là thân thể mềm mại tròn trịa của nữ nhi, cũng có thể biến đổi thành cứng rắn vuông vắn như nam nhân.



Khuôn mặt cũng có thể thay đổi, dịch dung khiến người khác khó nhận ra. Duy chỉ có đôi mắt, cái mũi và nét môi là khó có thể điều khiển được. Cái này cần có thêm vài thủ thuật hoá trang bên ngoài. Vì vậy Bảo Ngọc hiện nay chính là một phiên bản nam của chính bản thân mình. Ngoài cơ thể trông giống nam nhi, gương mặt hơi góc cạnh một chút, nàng vẫn giữ được nét thanh tú mỹ lệ của bản thân. Với thấu cốt trâm, thậm chí giọng nói cũng trầm ấm đầy vẻ nam tính. Hoàn mỹ vô khuyết. Chẳng trách hắn không thể phân biệt nàng là nam hay nữ. Nàng mỉm cười hoà ái.



- Đại thúc chỉ là lâu ngày không vận động, máu huyết khó lưu thông. Sau đây vãn bối sẽ dùng kim châm đả thông kinh mạch, cộng thêm vài thang cường dưỡng. Cũng may là trước đây đại thúc có luyện qua võ công, vẫn còn lưu giữ nội lực trong cơ thể. Nhờ đó khả năng hồi phục sẽ hơn người khác rất nhiều. Chỉ vài tuần sau đại thúc sẽ có thể hoạt động tay chân tuỳ ý, đi lại bình thường.– Nàng vui vẻ thông báo.



- Đừng gọi ta đại thúc! – Hắn nói.



- Bảo Ngọc năm nay mười bốn tuổi. Đại thúc có lẽ thuộc cùng thế hệ với nhị đại cấm. Vãn bối không gọi người là đại thúc thì gọi là gì? – Nàng chớp chớp mắt.



- Ta mười tám tuổi. – Hắn sực nhớ ra thứ gì đó, rồi tiếp tục nói. – Mười lăm năm trước là mười tám tuổi.



Thì ra là cùng tuổi với mẫu thân, như vậy gọi hắn là đại thúc cũng là vừa đúng với bối phận. Bất quá mười lăm năm qua hắn ngủ vùi, dường như thời gian cũng hoàn toàn ngưng đọng lại trên cơ thể hắn. Dung mạo của nam nhân này thoạt nhìn vẫn trẻ trung hệt như khi mười tám. So với các vị biểu huynh của nàng, giống như là cùng trang lứa.



Bảo Ngọc nhìn hắn đột nhiên rơi vào trầm tư suy nghĩ, hình như giống như nàng, cũng đang cân nhắc về khoản thời gian mười lăm năm đã mất kia.



- Đại thúc, bây giờ Bảo Ngọc sẽ vận châm. – Nàng phá vỡ không khi im lặng giữ hai người.



- Ừ. – Hắn trả lời, cũng không quản nàng gọi mình là gì nữa.



Cơ thể hắn thật sự rất gầy, khi Bảo Ngọc đỡ hắn ngồi dậy, cảm thấy con người này nhẹ đến nổi như một cái xác rỗng vậy. Nàng thầm nhớ lại tất cả những phương thuốc tẩm bổ trong sổ tay của mẫu thân. Năm xưa phụ thân của nàng cũng đã từng bị trọng thương đến thập tử nhất sinh, nhưng cũng nhờ những phương thuốc này của mẫu thân mà hồi phục thần kỳ, hơn nữa võ công đại tiến. Nếu nàng cũng áp dụng chế độ bồi dưỡng đó với hắn, thì hiệu quả sẽ ra sao?



“Thật muốn bắt tay vào thử nghiệm quá!”



Quá trình chữa trị cho Nguyệt Lãnh bắt đầu. Phục dụng tất cả ba mươi hai thang khác nhau, bao gồm gần một trăm vị thuốc. Hầu như hắn không uống thứ gì ngoài thuốc. Một ngày ba bữa đều là châm cứu, húp một chén cháo và sau đó là mười mấy chén thuốc. Thật là một chế độ cực kỳ tàn ác, chỉ có mẫu thân mới có thể sáng chế ra được. Hèn chi sau này phụ thân nhìn thấy thuốc đều rất chán ngán, thì ra đã bị áp bức quá độ rồi.



Nhưng trong suốt quá trình hồi phục, hắn cũng chưa từng than van một tiếng. Quả nhiên là một nam nhân kiên cường rất nhiều. Bảo Ngọc thật tò mò về thân phận của người này, quá khứ của hắn như thế nào? Nếu không phải là một người từng trải qua tôi luyện gian khổ, ý chí và tinh thần cũng không thể cứng rắn chịu đựng mức khủng bố cỡ này. Bởi vì ngoài toa thuốc của mẫu thân, Bảo Ngọc còn tăng cường vào đó thêm vài phương pháp của bản thân.



Hành trình của nàng cũng vì thế mà đành phải tạm hoãn một thời gian. Đã nỗ lực luyện thuốc cho hắn hơn mười năm nay, Bảo Ngọc đã từng xem mộc nhân giống như một vật sở hữu của mình. Khi hắn tỉnh dậy, nàng dĩ nhiên chọn làm đại phu tuỳ thân của hắn, dốc lòng chữa trị cho đến khi hắn bình phục mới thôi.



Nhưng trái với dự đoán của Bảo Ngọc, chỉ năm ngày sau, vào một buổi sáng se lạnh đầu thu, lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn đứng bên cửa sổ. Dáng vẻ cao gầy lãnh đạm, chiếc áo mỏng manh đạm bạc bay phất phơ trong gió. Mái tóc đen dài xoã tung tuỳ tiện, gương mặt đăm chiêu nhìn quang cảnh ngoài sân. Bảo Ngọc ngẩn ngơ nhìn không dám chớp mắt, sợ rằng chỉ một khoảnh khắc ngăn thôi thì ảo giác đó có thể bị tan biến.



Nhìn hắn mỏng manh đến độ có thể dễ dàng bị gió cuốn đi. Nàng sốt ruột, nhanh chân chạy như bay vào phòng. Để chén thuốc vừa mới sắc xuống bàn, nàng lục trong tủ lấy thêm một chiếc áo lông ấm.



- Đại thúc!




Hắn xoay lại, dùng đôi mắt sắc lạnh nhìn nàng. Nhưng hoàn toàn không phải ác ý gì cả, chỉ đơn giản là đôi mắt hắn lúc nào cũng như thế. Tên tiểu tử này thật kỳ quái, vào phòng nhẹ đến nỗi hắn cũng không thể nhận ra. Là vì bản thân hắn còn chưa bình phục sao? Một chiếc áo khoát ấm áp được choàng lên vai hắn. Nguyệt Lãnh lại quay mặt nhìn cảnh quan bên ngoài.



- Bây giờ là lúc nào? Tại sao thời tiết bên ngoài lạnh vậy? – Hắn hỏi.



- Bây giờ là đầu thu, không khí chỉ mơi hơi mát mẻ thôi. Đến lúc mùa đông kia mới thật là lạnh.



Nhưng chỉ mới cỡ này, nàng đoán rằng hắn cũng không chịu nổi.



- Chỗ của ta chưa bao giờ lạnh đến nhường này. Thời tiết còn có thể lạnh hơn được nữa hả?



- Chỗ của đại thúc là ở đâu?



- Phía nam Triệu Đảo



- Oa xa vậy. Nơi đây gần giáp phía bắc Việt quốc. Hai chỗ có lẽ cách nhau gần mấy vạn dặm. Hèn chi thời tiết khác xa nhau.



Khi nàng nói, hắn lắng nghe. Rồi sau đó cả hai lại rơi vào trầm mặc không lời. Im lặng tới nổi có thể nghe được cả thời gian đang chầm chậm trôi qua nữa. Hắn luôn luôn thường xuyên đột nhiên trầm mặc như vậy, hình như có rất nhiều chuyện phải suy nghĩ. Mỗi lần như thế, Bảo Ngọc thấy dường như hắn rất xa xăm. Khoảng cách của hai người cũng xa như nơi này và vùng đảo phương nam của hắn vậy.



- Đại thúc, lại tới giờ uống thuốc nữa rồi! – Nàng phá vỡ sự im lặng.



Hắn gật đầu, rồi từ từ chầm chậm đi về phía bàn trà, hôm nay hắn không cần ngồi trên giường uống thuốc nữa. Dáng hắn đi rất khó khăn và mệt nhọc, tuy nhiên gương mặt lại vô cùng kiên định. Bảo Ngọc cảm thấy nếu lúc này mình chạy tới đỡ, rất có thể sẽ bị hắn hung hăn đánh cho một trận. Vì vậy nàng đi phía sau, cảnh giác cao độ giống như mẫu thân lần đầu tiên nhìn thấy hài tử biết đi vậy, sẵn sàng nhào tới đỡ bất cứ lúc nào.



Nhưng rốt cuộc, hắn cũng không có vấp ngã lần nào. Tuy hơi mất thời gian, nhưng cũng có thể đi từ cửa sổ cho đến bàn trà. “Mới ngày năm hôm trước vẫn nằm bẹp trên giường bất động, vậy mà bây giờ đã có thể bắt đầu đi lại, quả là sức hồi phục thần kỳ.”



Phía trên bàn là một chén thuốc bốc khói nghi ngút mà Bảo Ngọc vừa mới bưng vào. Hắn giơ tay định bưng chén thuốc, nhưng lại giật mình phát hiện bàn tay đã không còn. Tay trái chính là tay thuận của hắn, Nguyệt Lãnh còn chưa quen được với sự mất mát này. Hắn lại im lặng nhìn phần cổ tay trống không, vết sẹo đã lành từ lâu rồi, nhưng dường như vẫn có cảm giác được bàn tay của mình còn đó. Đối với hắn, mười lăm năm cũng giống như một cái chớp mắt. Tình huống trước khi hắn bắt đầu giấc ngủ dài triền miên, cũng giống như vừa mới diễn ra ngày hôm qua.



Bảo Ngọc quan sát hắn nhìn vào bàn tay đã mất của mình. Trong mắt hắn thoáng hiện lên chút đau lòng và mất mát. Hắn lại bắt đầu trôi đi xa khỏi nàng hàng vạn dặm. Bảo Ngọc vội vàng nhắc nhở, gọi hắn trở về.



- Đại thúc.



Hắn giật mình bỏ tay trái xuống, dùng tay phải cầm chén thuốc lên uống cạn, giống như trước đó chưa từng có chuyện gì xảy ra.