Sau tám ngày đi đường, với tốc độ khinh công cao nhất bọn họ đã đến địa phận của người Miêu. Từ đằng xa, Cổ thành bằng đá trắng nổi bật giữa nền xanh của rừng cây. Khỏi cần nói, thành trì này thật là âm u cổ kính, lối kiến trúc thần quyền nổi bật hiện diện khắp trong các chi tiết nơi đây. Cổ Thành tuy thuộc Việt quốc nhưng lại là một đặc khu tự trị không bị ảnh hưởng với chính quyền địa phương. Nơi đây có miêu vương riêng của dân tộc miêu, được bọn họ tôn sùng và kính trọng chẳng khác nào một vị thánh sống.



Hai người bọn họ khi qua cổng cũng như thông lệ bị xét hỏi. Nhưng cả hai đều mặc y phục màu trắng, cùng với lệnh bài gỗ có khắc huy hiệu của Thành gia, liền lập tức được thông qua.



Bước vào trong thành, Nguyệt Lãnh bị choáng ngợp bởi sự đồ sồ và đông đúc của Cổ Thành. Chẳng thể nào ngờ được một thành trì giữa rừng núi hoang vu lại có thể tập trung đông người đến nhường này. Bọn họ đều mặc trang phục cuả tộc miêu với một màu trắng tinh khiết. Vì mặc đồng dạng cùng màu, nên Nguyệt Lãnh và Bảo Ngọc đi giữa nơi đây cũng không đến mức nổi bật lắm.



Bảo Ngọc dắt hắn đi qua khu chợ đông người rồi đi dọc theo con phố chính, nàng biết rõ mục tiêu mà mình cần đến ở chỗ nào. Lối kiến trúc thần đài nơi đây khiến hắn có chút ngờ ngợ quen mắt. Trong lúc hắn đang bần thần suy nghĩ thì có một đoàn người ngựa dừng chân trước mặt họ. Đại tướng quân cao to, khôi giáp sáng loáng đi về phía họ. Phan Trung Lương chấp tay dự định hành lễ.



- Bái kiến Bảo Ngọc công ...



Nàng nháy mắt, đồng thời giật giật đến méo miệng để ra dấu, hòng ngăn cản cái chữ ‘công chúa’ đó từ miệng của Phan thúc thúc. Trung Lương nhìn bộ dáng nam trang của nàng, cùng với nam nhân mặt mày u lãnh đi bên cạnh, tuy không hiểu công chúa giở trò gì, nhưng vô cùng phối hợp nói.




- Bảo Ngọc công tử.



- Phan thúc thúc vẫn khoẻ? – Nàng cười vui vẻ hài lòng.



- Đa tạ công tử quan tâm, ty chức vẫn khoẻ. Công tử đến đột ngột quá, sao không thông báo. Nếu không phải lính canh ngoài thành báo lại, có người dùng lệnh bài Thành gia tiến nhập, ty chức cũng không kịp ra tiếp đón nữa.



- Bảo Ngọc được phép gia phụ để xuất môn học đạo, muốn đi khắp nơi nghiên cứu thêm về y dược, đến đây thăm Ngọc a di cũng chỉ với tư cách cá nhân, Phan thúc thúc xin đừng bận lòng.



- Như vậy thì mời công tử về tệ xá! Bảo Hân biết được công tử tới chới nhất định rất cao hứng. – Phan tướng quân mỉm cười. – À còn vị tiểu huynh đệ này là?



- Là bạn đồng hành của Bảo Ngọc, Nguyệt Lãnh. – Nàng quay lại giới thiệu. – Còn đây là thúc thúc của Bảo Ngọc, Phan tướng quân.



- Phan tướng quân hảo! – Nguyệt Lãnh định chấp hai tay chào, nhưng hắn phát hiện nếu mình làm thế sẽ rất kỳ quái, vì vậy trơ mặt ra không thèm hành lễ gì.



- Cốt cách cứng cắp, hạ bộ vững chải, nội lực đủ định. Cũng là một cao thủ võ lâm à? – Phan tướng quân nhận xét. Đây là thói quen của các vị tiền bối khi thấy con cháu của mình dẫn theo bạn tới chơi. Muôn đời vị nào cũng thế, soi mói giống như hắn là ý trung nhân của nàng không bằng. – Có điều ngạo khí quá lớn, nếu gặp các vị khác trong nhà, e rằng ngươi không xong rồi.



“Cái này là lời đe doạ?” Thời thế quả nhiên đổi khác, bây giờ ai gặp hắn cũng có thể coi thường. Trước đây chỉ cần nghe danh Ma Âm công tử Nguyệt Lãnh là khối kẻ lên cơn đau tim vì sợ hãi. Nghe nói hắn đi đến đâu, là nơi đó dân tình trốn chạy mất biệt. Mười dặm xung quanh chỗ hắn cư ngụ cũng không có ai dám bén mảng lại gần. Vậy mà hai người gần đây hắn nói chuyện đều lên tiếng doạ nạt hắn. Nguyệt Lãnh bực bội, giương đôi mắt băng lãnh nhìn lại đối phương. Người này cũng chỉ hơn ba mươi, coi như là bằng tuổi với hắn đi, vẫn chưa đủ tư cách để khiến hắn nể sợ.



Phan Trung Lương ha hả cười lớn, “Quả nhiên là tiểu tử thú vị!” Chưa từng có thiếu niên nào dám trừng mắt với y như vậy. Đao vương Phan sứ quân, chỉ có thằng ngu mới đến chọc thôi. Phan tướng quân vẫn đứng vững như thái sơn, tay sờ nhẹ đốc đao. Nguyệt Lãnh ngay lập tức tỏ ra căng thẳng. Sát khí của hai người toả ra mù mịt, khiến bọn quân sĩ xung quanh không hiểu sao lại từ từ dạt ra xa. Khoảng cách năm mét chung quanh hai nam nhân đột nhiên không một bóng người.



Nguyệt Lãnh vung tay một cái, lưỡi kiếm đột nhiên xuất hiện trong ống tay trái của y. Phan tướng quân nhướng mày. “Có ý nghĩa! Chẳng những không hề sợ sát ý của ta mà còn có gan xuất vũ khí. Lưỡi kiếm tinh tế sắt nhọn cỡ này e rằng là kiệt tác của Kim gia. Chẳng lẽ y là khoái tế tương lai đã được nhà họ Thành đồng ý?”



Có một nữ nhân đột nhiên đáp xuống bên cạnh Phan tướng quân, ôm lấy cánh tay đang đặt trên cán đao. Sát khí của Phan tướng quân hoàn toàn tiêu tán.



- Bảo Hân, nàng xem. Tiểu tử này thú vị vô cùng.



Bảo Ngọc cũng tiếp cận Nguyệt Lãnh, ôm tay trái của hắn, nhấn nhẹ cơ quan để lưỡi kiếm thu vào. Nàng reo mừng.



- Ngọc a di. Người đến rồi. Phan thúc thúc này kỳ lắm, muốn ra tay với bằng hữu của con.




Ngọc Bảo Hân mỉm cười hiền từ, giang rộng hai cánh tay ra, ngay lập tức Bảo Ngọc sà vào lòng nàng. Nguyệt Lãnh trợn mắt nhìn, cảm thấy tên tiểu tử này thật kỳ quái. Đã mười bốn tuổi đầu còn ôm ôm ấp ấp cái gì nữa? Bọn họ cùng là nam nhân, y ôm cánh tay hắn để cản đánh nhau thì còn không sao, chứ ai đời lại nhảy vào lòng a di như thế, còn ở trước mặt trượng phu của nàng. Không lẽ đứa bé này bề ngoài to xác nhưng thật sự chưa trưởng thành sao? Chỉ thấy hai phu phụ kia không hề trách mắng gì, một người cười thật vui vẻ, một người vỗ vỗ đầu y giống như dụ dỗ một con cún nhỏ.



Sau trận đấu khí khi vừa chạm mặt, Nguyệt Lãnh và Trung Lương liền không có nói chuyện thêm lần nào. Phu phụ họ Phan dẫn bọn họ về nơi ở của mình, vốn là một biệt khu của thư viện lớn. Hai người này vai vế trong thành rất không nhỏ, đi đến đâu cũng có người trịnh trọng cúi chào. Bất quá họ nói cái gì thì hắn lại càng không hiểu. Bảo Ngọc nói nơi đây sử dụng chủ yếu là tiếng Miêu, là một ngôn ngữ dân tộc thiểu số ở Việt quốc. Hắn không hiểu thì đành chịu thôi.



Nơi hai người sống cũng khá đạm bạc, một gian nhà chính cùng với khu phòng ngủ và gian bếp, cũng không có hạ nhân nào hầu hạ.



“Một tướng quân mà có thể sống sống đơn giản như vầy sao?”



Nếu hắn biết thân phận Miêu vương của Ngọc a di thì chắc còn ngạc nhiên hơn nữa. Phan tướng quân khi về tới nhà liền cởi khôi giáp, biến thành một người đàn ông đảm đang trong gia đình, chẻ củi, gánh nước, nấu cơm ... Còn Ngọc a di và Bảo Ngọc thì ngồi trò chuyện trong phòng khách. Nhưng bọn họ nói thứ gì thì Nguyệt Lãnh không nghe được, chỉ thấy họ mấp máy môi chứ không phát ra tiếng.



- Tại sao hai người không nói ra tiếng? – Hắn thắc mắc.



Cả hai quay lại nhìn hắn. Sau đó Ngọc a di mấp máy môi, còn Bảo Ngọc liền dịch lại.



- Đại thúc nếu muốn biết bí mật của a di, thì cũng phải trả lại bằng một bí mật tương đương của mình.



Chưa đợi hắn đồng ý, Bảo Ngọc đi đến bên cạnh chỗ Nguyệt Lãnh, cầm tay trái của hắn lên để khoe cho a di chỗ bàn tay bị mất. Hắn rụt tay lại, căm phẫn nhìn nàng. Đừng nghĩ hắn tự kỷ, kỳ thật bất cứ ai cũng không thích khoe khoang chỗ khiếm khuyết của mình trước mặt người khác. Ngọc Bảo Hân mỉm cười, sau đó nàng há thật to miệng để Nguyệt Lãnh có thể nhìn vào bên trong. Miệng của a di không có lưỡi, vì vậy nàng không thể nói chuyện như bình thường được. Hai bí mật trao đổi coi như là công bằng. Nguyệt Lãnh không còn cảm thấy tức tối nữa. Mỗi người đều có cái khó của mình.



^_^



Bọn họ dùng cơm chiều cùng với nhau. Một nhà ba người cùng trò chuyện rôm rả. Hắn coi như là người ngoài bàng quan, chỉ biết im lặng ăn cơm. Sau khi dùng cơm xong thì Bảo Ngọc bưng lên mười mấy chén thuốc, màu sắc kỳ quái, mùi gì cũng có. Thế nhưng Nguyệt Lãnh toàn bộ uống sạch, trước ánh mắt kinh dị và thán phục của đôi phu phụ kia.



- Ngày nào hắn cũng uống thế à? – Phan tướng quân thật khâm phục, bắt đầu nhìn hắn bằng con mắt khác.



- Không phải ngày nào mà là ba bữa đều phải uống. Hắn đang bị thương nên dĩ nhiên vẫn phục dược tẩm bổ rồi.



- Ài ... nhưng cũng nhiều quá đi. Ta mà như vậy chắc không thể nào chịu nổi. Tiểu huynh đệ, ngươi thật bản lĩnh.




Nguyệt Lãnh nghe lời thán phục đó cũng không lấy làm cao hứng gì. Thật ra hắn cũng đang khổ sở lắm đây. Mỗi lần uống thuốc xong đều là muốn ói ra hết. Thuốc gì vừa đắng vừa hôi, nếu không phải vì nội công chưa khôi phục hết, hắn cũng không cần chịu khổ mỗi ngày phục dụng bao nhiêu thứ như thế này. Ngoài ra còn có châm cứu, xông hơi, ngâm dược ... không khác gì luyện ngục tra tấn là bao nhiêu.



- À phải, còn một canh giờ luyện kiếm hôm nay nợ lại nhá. Bảo Ngọc muốn tâm sự với a di nhiều hơn.



Hắn cau mày, không muốn mất thời gian mong chờ nhất trong ngày. Thấy hắn ra vẻ không đồng ý, Bảo Ngọc lấy làm khó xử lắm. “Gì chứ? Tên nam nhân này. Không luyện kiếm một ngày sẽ chết à? Đừng làm khó ta à nha, nếu không đừng trách ngày mai có vài thứ lạ trong thuốc.” Nhưng những suy nghĩ độc ác đó, làm sao nàng có thể nói ra ngoài.



Trong lúc Nguyệt Lãnh còn đang gây áp lực với Bảo Ngọc, có người liền nhảy ra giải vây.



- Hay để ta thay thế vậy. – Phan Trung Lương háo hức chen vào.



Nguyệt Lãnh liền đứng dậy, đơn giản nói.



- Việc lúc trưa còn chưa xong.



Phan Trung Lương lập tức cười to phấn khích, xách lấy khoái đao. Sau đó hai nam nhân liền dùng khinh công bay ra ngoài. Xem ra họ đã chấm đối phương làm kẻ thử võ của mình rồi. Thiên hạ thái bình, rất hiếm khi có dịp cùng nhau so tài.



Nhìn hai nam nhân hùng hục bay khỏi nhà, hai nữ nhân còn lại nhìn nhau mỉm cười.



“Hôm nay cùng a di tắm suối nước nóng trong cung điện không?” Ngọc Bảo Hân nói.



- Tuyệt vời! – Bảo Ngọc hô to.



Cung điện của a di tuy không lớn bằng hoàng cung của phụ thân, nhưng lại có một cái suối nước nóng thật tuyệt vời nha. Lần nào ghé qua Cổ thành nàng cũng phải tắm qua một phen. Trong lúc hai nam nhân kịch liệt đánh nhau đến mồ hôi đầm đìa, thì hai nữ nhân vui vẻ sảng khoái thư giãn trong suối nước nóng. Đúng là có phước mà không biết hưởng, nam nhân toàn là loại ngu ngốc mà.