Đồ Tiểu Ninh cuối cùng cũng được nhận chính thức rồi. Bà Từ mừng chảy nước mắt, “Nhiều năm như vậy thật là không dễ dàng gì”. Bà vừa lấy khăn giấy lau nước mắt vừa dùng tay vỗ bàn, “Đồ Tiểu Ninh, cuối cùng mẹ cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi, sau này mẹ có thể ngẩng cao đầu trước mặt dì con rồi!”

Đồ Tiểu Ninh lại đưa cho mẹ mấy cái khăn giấy, “Vốn dĩ cho tới bây giờ con cũng không muốn so sánh với bọn họ.”

Bà lại chú ý đứa con rể ngồi chung với con gái, ngày càng có cảm giác xứng đôi vừa lứa, bà nheo mắt cười hứng thú, “Việc đại sự này cuối cùng cũng xong, nhưng còn một việc, tiếp theo các con tính bao giờ hoàn thành?”

Đồ Tiểu Ninh ngồi trên bàn ăn, đang chăm chú múc canh đưa cho Kỷ Dục Hằng không suy nghĩ ý đồ trong lời nói của mẹ, “Còn có chuyện gì sao ạ?”

Bà mẹ lại vỗ vỗ bàn, “Con cái, trước kia công việc không ổn định thì thôi, bây giờ ổn định rồi, thì chuyện này là việc quan trọng nhất cần phải hoàn thành rồi.”

Đồ Tiểu Ninh giữ nguyên tư thế cầm bát canh lơ lững, cô vô thức nhìn Kỷ Dục Hằng.

Con cái, lúc trước cô cũng có dự định sinh con, chỉ là anh nói chờ thêm một chút, bây giờ cô cũng có biên chế rồi, chuyện này cũng nên suy nghĩ kỹ càng.

Kỷ Dục Hằng theo thói quen gắp phần thịt trên bụng cá bỏ vào chén Đồ Tiểu Ninh, “Mẹ, chuyện này con vẫn luôn suy nghĩ, lúc trước Ninh Ninh vẫn chưa có biên chế, con lo lắng ảnh hưởng đến công việc và chương trình biên chế của cô ấy, bây giờ chuyện này dù đã ổn rồi, nhưng con vẫn cần chờ thêm một chút.”

Đồ Tiểu Ninh không hiểu, tại sao lại phải chờ?

“Chúng con kết hôn tới giờ vẫn chưa công khai, thứ nhất cơ quan nhiều người bàn ra tán vào, cô ấy vừa vào chính thức đã mang thai khó tránh khỏi bị chỉ trích, thứ hai chức vụ ít nhiều gì cũng có phân biệt đối xử với phụ nữ, bây giờ mang thai e là lãnh đạo cơ quan sẽ có ý kiến, đến lúc có biên chế rồi lại lập tức yên ổn kết hôn sinh con, không để tâm vào công việc nữa, một khi lãnh đạo có ý nghĩ này, bất luận là ấn tượng với Ninh Ninh hay là sự phát triển sau này đều không có lợi, cho nên con vẫn quyết định trì hoãn, con cái là duyên số, lúc nên tới thì sẽ tới thôi.” Anh từ tốn nói.

Đồ Tiểu Ninh bị anh làm cho bất ngờ không kịp đề phòng, cảm thấy vô cùng ấm áp, anh lại có thể âm thầm nghĩ nhiều đến vậy.

Mẹ nghe thấy vậy cũng thức tỉnh, “Dục Hằng, vẫn là con suy tính thấu đáo, nghĩ đến những thứ này.”

Đồ Tiểu Ninh đưa bát canh đã múc đầy cho anh, nhỏ giọng thầm thì, “Trước đây sao anh không nói với em những thứ này?”

Anh cầm tay cô, “Bây giờ không phải đã nói rồi sao?”

Đồ Tiểu Ninh ánh mắt dịu dàng như nước, “Mau ăn canh, kẻo nguội.”

Cẩu lương này, mẹ cô ở phía đối diện bị ép ăn không kịp trở tay.

Nhìn ánh mắt của con gái và con rể đang nhìn nhau, bà dùng đũa làm muỗng canh, thiếu chút nữa thọt vào lỗ mũi, vừa thấy nó là đũa lập tức đổi lại cầm muỗng, gượng cười, “Ăn canh, ăn canh đi.”

Ăn cơm xong từ nhà mẹ trở về, đỗ xe xong Đồ Tiểu Ninh nói muốn đi tản bộ một lát, Kỷ Dục Hằng đi cùng cô.

Đồ Tiểu Ninh kéo cánh tay anh, hai người chậm rãi bước dưới ngọn đèn đường bao phủ, cô chốc thì xoa xoa tay anh, chốc thì đung đưa cánh tay anh, sung sướng tự đắc.

“Ông xã, sau này nếu như sinh con, anh thích con trai hay con gái?”

“Đều thích.”

“Nhưng người ta nói con gái giống cha, sinh một đứa con trai giống em thì tiêu mất, vừa không thông minh, gen cũng không tốt như anh, vẫn là con gái đi, sẽ có chỉ số IQ cao giống anh, đến lúc đó em sẽ chờ con rể tới nhà xếp hàng cầu hôn.”

Kỷ Dục Hằng tỏ ý không vui, “Cầu hôn? Không có cửa, trước tiên phải qua được ông cha vợ này rồi hãy nói.”

Đồ Tiểu Ninh cười, “Người cha vợ này đến lúc đó yêu cầu cũng đừng cao quá, đừng có lấy mình làm tiêu chuẩn.”

“Không bằng anh còn muốn cưới con gái anh? Nó có mấy lá gan?”

Đồ Tiểu Ninh đẩy anh một chút, “Anh xem, còn chưa có con gái đã vặn vẹo rồi, có rồi còn như nào nữa?”

Anh kéo tay cô qua, “Đây chỉ là yêu cầu thấp nhất, nếu không thì miễn bàn, nếu như là con trai thì yêu cầu sẽ cao hơn, con trai không dạy dỗ nghiêm khắc thì không thành người.”

Đồ Tiểu Ninh dựa vào anh bước đi, “Nhưng em cảm thấy chúng ta sẽ có một cô con gái.”

“Vì sao?”

“Bởi vì em cảm thấy mẹ vẫn luôn ở đây, mẹ sẽ trở về biến thành con gái của chúng ta, kiếp này bà đã quá khổ rồi, kiếp sau đổi lại chúng ta yêu thương bà, nếu như có kiếp sau, nhất định sẽ phụng dưỡng cha mẹ.” Đồ Tiểu Ninh cúi đầu lẩm bẩm, cũng âm thầm cầu nguyện, mẹ, nếu người có thể chuyển thế, xin chớ quên đường về, lần này đổi lại người làm con gái con, nối tiếp duyên phận chưa hết kiếp này của chúng ta.

Kỷ Dục Hằng không nói nữa, ôm cô thật chặt, chỉ là một đứa trẻ, cũng có thể chạm đến đáy lòng mềm mại nhất của anh, anh ngắm nhìn đôi gò má khẽ động của Đồ Tiểu Ninh, con gái, vậy thì nhiều hơn một đứa con gái cũng không sao.

Hạng mục mở rộng cho vay của địa ốc VG cuối cùng đã được phê duyệt 1,5 tỷ nhân dân tệ, Đồ Tiểu Ninh nhảy lên thành quản lý dịch vụ khách hàng DR có tiềm lực phát triển nhất, bắt đầu có tiếng tăm, đồng nghiệp cũng cởi mở hơn, ngay cả người chưa từng liên lạc với cô như Tống Giang Lưu của ngân hàng A cũng vội vàng tìm mối liên hệ.

[Quản lý Đồ, còn nhớ tôi không? Tống Giang Lưu ngân hàng A, cùng tham gia tiệc cưới của bạn cùng lớp.]

[Chào quản lý Tống, có chuyện gì không?”]

[Nghe nói cô là người tiên phong đánh vào VG? Có kinh nghiệm bí quyết gì chia sẻ không?]

[Tôi chỉ là cơ duyên trùng hợp, chủ yếu là làm hết sức mình, cuối cùng tranh thủ có được khách hàng.]

[Cô xem bao giờ rảnh tôi mời cô đi ăn bữa cơm nói chuyện một chút, học hỏi kinh nghiệm từ cô, kiểu khách hàng lớn này có thể lấy được thật không đơn giản, thật đáng để học tập.]

[Dạo này có chút bận, hôm khác đi.]

[Được, vậy cô làm việc đi.]

[Được.]

[Đúng rồi, nếu có cơ hội, phiền cô dìu dắt đồng nghiệp như chúng tôi, có thể cùng đi theo húp bát cháo cũng được.]

[Quản lý Tống quá khen rồi, ngân hàng thương mại chúng tôi mới là đứa em nhỏ bám đuôi các ngân hàng quốc doanh.]

[Bây giờ các ngân hàng đều không dễ dàng gì, ngân hàng quốc doanh ăn cơm chung nồi, không giống ngân hàng thương mại các cô làm nhiều nắm nhiều, hoàn toàn dựa vào thành tích mà nói chuyện, chỗ các cô còn tuyển người không?]

Đồ Tiểu Ninh để điện thoại xuống cũng không trả lời nữa, cái gọi là cuộc chiến danh lợi, chính là lúc bạn có giá trị mọi người đều sẽ nịnh nọt phụ họa hùa theo, lúc bạn không có giá trị thì mấy trăm năm cũng sẽ không liên lạc, chạm mặt có lẽ cũng coi như không quen biết, nhiều hiện thực của xã hội, cô chỉ có thể khẽ lắc đầu.

Tìm chính xác vị trí của mình, không vì có chút thành tích mà dương dương tự đắc, luôn giữ vững tỉnh táo tiếp tục làm đến nơi chơi đến chốn, mới có thể đi được dài lâu trong cái vòng này, đây là chồng cô dạy cô.

“Tiểu Đồ.” Bất thình lình, Triệu Phương Cương gọi cô.

“Dạ, em đây.” Cô thu lại suy nghĩ rồi tập trung tinh thần làm việc.

Mỗi một ngày này dường như càng thêm bận rộn, hận không có ba đầu sáu tay, nhưng cũng nâng cao chất lượng hơn.

Nguyên Kiều ngồi ở chỗ của mình, nhìn Triệu Phương Cương đang cùng Đồ Tiểu Ninh thảo luận, cô ta viết sai một phiếu chuyển tiền, sau đó viết ba chữ “Đồ Tiểu Ninh” lên trên tờ giấy bỏ, rồi gạch chéo mấy cái cho hả giận.

Đồ Tiểu Ninh trở thành nhân viên chính thức khiến trong lòng cô ta chấn động, số người trở thành chính thức trong ngân hàng luôn khan hiếm, thống đốc ngân hàng phải mấy năm mới cho được hai người, cô ta không dễ dàng gì đuổi kịp gió đông đầu năm, làm người nhà mất rất nhiều công sức tìm kiếm mối quan hệ mới đạp được Đồ Tiểu Ninh xuống để nhảy vào suất ấy, không ngờ cô nhờ vào chiếc thuyền VG này lật ngược tình thế mà lấy được đặc phê của thống đốc, bây giờ hai người chức vụ như nhau, Đồ Tiểu Ninh vào bộ phận sớm hơn, há chẳng phải là tạo ra uy hiếp với cô ta sao? Đồ Tiểu Ninh này, vì sao chỗ nào cũng đều muốn cản đường, thật khiến người ta chán ghét thấu xương.

Cô ta đứng dậy đi đến phòng trà, Triệu Phương Cương gọi cô ta lại, “Tiểu Nguyên.”

“Anh Triệu.”

Triệu Phương Cương đưa cho cô ta một chồng tài liệu cho vay, “Đây là tài liệu cho vay của ngày hôm nay, làm phiền đưa xuống cho quầy giao dịch, lão đại bây giờ không có ở cơ quan, nói với quầy giao dịch xuất sổ trước, anh ấy sẽ ký tên sau.”

“Vâng.” Nguyên Kiều nhận lấy.

Hứa Phùng Sinh đang rất bận, vừa nghe thấy cũng đưa qua hai phần tài liệu, “Tiểu Nguyên, phiền cô đem của tôi xuống luôn.”

“Vâng.”

Triệu Phương Cương lại nhìn Đồ Tiểu Ninh một chút, “Tiểu Đồ, không phải hôm nay em cũng có một khoản tiền vay cần xuất sổ sao? Để Tiểu Nguyên đem đi luôn cho.”

Sự chú ý của Đồ Tiểu Ninh vẫn đang dồn vào số liệu tài chính của doanh nghiệp vừa thảo luận, cô nhàn nhạt nói, “Không cần, lát nữa em tự đem xuống.”

“Em đâu có không tí nào đâu, vẫn là để Tiểu Nguyên mang xuống cùng đi.” Triệu Phương Cương quay đầu lại phân phó cho Nguyên Kiểu, “Cô cũng mang của Tiểu Đồ đi đi.”

Trong lòng Nguyên Kiều trăm lần không tình nguyện, nhưng tình trạng hiện tại là mọi người đều che chở Đồ Tiểu Ninh, nếu cô ta từ chối nói không chừng có thể chọc giận Triệu Phương Cương, sau khi Nhiêu Tĩnh nghỉ việc anh ta bây giờ là chủ quản của cả phòng, người thân tín của Kỷ Dục Hằng, dưới một người trên vạn người, thành tích vượt trội, địa vị trong ngân hàng cũng không nhỏ, nhỡ chọc anh ta không vui, anh ta lại nói với Kỷ Dục Hằng điều gì đó trả cô ta về cho phòng nhân sự thì mệt lắm, cô ta tuy có người chống lưng, nhưng người ta cũng không chịu đựng được cô ta năm lần bảy lượt cầu cứu.

Cô ta chỉ có thể nhẫn nhịn đi tới bàn làm việc của Đồ Tiểu Ninh, giọng điệu miễn cưỡng hỏi, “Cái nào?”

Đồ Tiểu Ninh cũng không muốn quá căng thẳng với cô ta, liền nói, “Chồng tài liệu dùng kẹp giấy xếp gọn trước máy tính ấy.”

Nguyên Kiều nhận lấy, nhìn cũng không nhìn rồi đi ra ngoài.

Triệu Phương Cương quan sát tất cả những biểu cảm trên mặt cô ta, “Ngày ngày tính tình nhỏ nhen, không bằng Nhậm Đình Đình khiêm tốn của chúng ta, phải rèn dũa thật tốt.”

Đồ Tiểu Ninh đã rất lâu không nghe tới cái tên này, nhất là nghe từ chính miệng Phương Cương, không kiềm nén nổi toét miệng cười, “Anh tiểu Triệu, anh nhớ tiểu ái đồ của mình rồi à?”

Triệu Phương Cương vẫn đang hí hoáy ký tên, “Nhớ cái rắm ấy, không có so sánh không có đau thương, tấm lòng của quản lý dich vụ khách hàng phải cao hơn trời, nếu không đến lúc té xuống thì không chịu nổi đâu.”

“Em thấy Đình Đình gần đây có đăng hình đi Hy Lạp chơi, rất vui vẻ, lúc em học đại học không bước ra khỏi nhà nửa bước, chứ đừng nói ra nước ngoài, đến bây giờ cũng chỉ từng đi Thái Lan và đảo Bali.” Đồ Tiểu Ninh cảm thán.

“Muốn ra nước ngoài cũng đơn giản thôi, sau này em cũng là người có thời gian nghỉ lễ rồi, 5 ngày nghỉ phép gộp với kỳ nghỉ Quốc khánh dài hạn gì đó là có thể ra nước ngoài tương đối xa rồi, hơn nữa em còn có thời gian nghỉ kết hôn nữa, có thể xả phép bấy kỳ thời gian nào trong vòng một năm sau khi đăng ký, kỳ nghỉ mười mấy ngày tha hồ cho em đi chơi.” Triệu Phương Cương vừa nói vừa dừng bút, “Em còn từng đi đảo Bali á? Đi lúc nào vậy?”

Đồ Tiểu Ninh tiếp tục thản nhiên nhìn báo cáo tài vụ trên máy tính, “Lúc trước, đi cùng bạn, chuyện lâu lắm rồi.”

“Bạn trai hay bạn gái?”

“Gái, bạn thân!”

Nguyên Kiều xuống lầu tới quầy giao dịch, đưa cho nhân viên giao dịch một đống tài liệu cho vay, “Cho vay.”

Nhân viên giao dịch thoáng nhìn, “Hôm nay cho vay nhiều vậy sao?”

“Của tất cả mọi người đấy.”

“Hình như cô chuyển sang đó là mấy quản lý dịch vụ khách hàng cũng không thấy xuống nữa, rất lâu rồi không thấy tự mình mang khoản vay xuống.”

Nguyên Kiều đang rầu rĩ không có chỗ xả, cô ta hừ lạnh một tiếng, “Thế mới nói, bởi vì có tôi là một cái chân chạy rồi á, bọn họ cứ sai khiến tôi, sai khiến nhiều đến hăng say.”

“Không phải chứ, người của chi nhánh rất hòa đồng mà.”

“Cô không qua lại với bọn họ hằng ngày, biết người biết mặt không biết lòng.” Nguyên Kiều vừa nói vừa kéo ghế ngồi xuống.

Trưởng phòng giao dịch nhắc nhở cô ta, “Cô đang mặc đồng phục ngân hàng thì đừng ngồi, hôm nay có người mặc thường phục đi kiểm tra đấy, đến lúc đó lại bị bắt gặp, nói nhân viên ngân hàng trong giờ làm việc chiếm ghế ngồi của khách hàng thì không hay.”

Nguyên Kiều vội nhấc mông đứng lên, cô ta lúc trước làm ở đại sảnh, rất rõ phong cách của mấy người mặc thường phục đi kiểm tra này, chính là cuộc thanh tra đột xuất do ngân hàng nhân dân thực hiện nhằm cải thiện dịch vụ ngân hàng, mỗi tháng 1-2 lần, đeo thẻ ra vào mặc thường phục tới đóng giả là khách hàng làm nghiệp vụ, thực ra là âm thầm quan sát thái độ phục vụ và chất lượng, nếu xui xẻo bị chụp lại, thì toàn bộ chi nhánh ngân hàng sẽ bị khiển trách, nhưng mỗi ngân hàng đều đã lăn lộn lâu như vậy, ít nhiều ở mỗi đơn vị giám sát đều có mạng lưới giao thiệp, vì thế mỗi lần có đợt kiểm tra, khi nào tới, đều có thể nhận trước một chút thông tin.

Nguyên Kiều ngó đông ngó tây, nhỏ giọng hỏi trưởng phòng, “Đã tới chưa?”

“Nói là hai ba giờ chiều tới, nói không chừng đang ngồi ở phòng kinh doanh quan sát đấy.” Ánh mắt trưởng phòng đặt trên người ngồi chờ ở đại sảnh.

Nguyên Kiều cũng thoáng nhìn, kiểu người nào cũng có, căn bản không nhìn ra ai, mấy người này ai cũng rất xảo quyệt, mỗi lần đều phái người khác nhau tới, cho dù lần trước có thể may mắn nhận ra, lần sau đổi người chưa chắc có thể phát hiện được.

Lúc này có khách tới, nhân viên quầy lập tức đứng lên hỏi thăm sức khỏe khách hàng, sau đó trả lại một đống tài liệu cho vay mới làm xong cho Nguyên Kiều.

“Chị Kiều Kiều, em làm trước một khoản cho vay rồi, còn hai khoản nữa đợi em làm xong nghiệp vụ cho khách hàng rồi làm tiếp, hay là chị mang tài liệu đã làm xong lên trước đi, lát nữa xong em gọi riêng cho chị.”

Nguyên Kiều thoáng nhìn tệp đã làm xong là của Đồ Tiểu Ninh, cũng tiện tay nhận lấy, “Được.”

Nhưng cô ta cầm cũng cầm không xong, làm một tờ biên lai vay tiền ngân hàng giữ lại từ trong xấp giấy rơi xuống.

Nhân viên thu ngân và trưởng phòng cũng chuyển sự chú ý đến khách hàng, bọn họ mỉm cười nghênh đón, lại thêm cái quầy ở giữa ngăn cách nên cũng không chú ý đến một tờ giấy bằng lòng bàn tay bị rơi ra.

Phiếu giấy rơi cạnh chân Nguyên Kiều, trên phần ký tên quản lý dịch vụ khách hàng, rõ ràng là tên của Đồ Tiểu Ninh.

Nguyên Kiều đưa tay nhặt lấy, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó lại đứng lên, sau đó xem như từ đầu đến cuối chưa từng nhìn thấy tờ giấy kia, chỉ cầm những tài liệu khác rồi đi lên lầu.

Cô ta vừa đi vừa nhếch môi, cũng không thể để mấy người của bên ngân hàng nhân dân kia đi một chuyến uổng công, phải có chút thu hoạch mới vui.

Đồ Tiểu Ninh, cô cứ ở đó mà đắc ý đi, vậy tôi sẽ tặng cô một món quà lớn đi.

Nhưng chỉ một lát sau khi cô ta đi, một đôi giày da bóng loáng tinh xảo xuất hiện cạnh tờ biên lai vay tiền đang nằm an tĩnh dưới đất, một bàn tay nhặt nó lên…