Cảnh 1: Mưa tiếng ve

Ngày mà bầu trời nặng trĩu như sà xuống ghé vào mặt đất, Kỷ Dục Hằng mới 12 tuổi, bấy giờ mới sau sinh nhật của anh một tháng.

Hôm đó tan học về, trong nhà không có ai. Anh về phòng làm bài tập như mọi ngày. Chợt có ai đó hối hả gõ cửa.

Mở cửa ra, anh nhìn thấy dì rơm rớm nước mắt. Bà ấy đứng đó khóc không ra hơi, bà nói với anh, “Dục Hằng, cha của cháu, ông ấy bị xe đụng, bị xe đụng rồi…”

Anh thậm chí còn không thể gặp lại cha mình lần cuối cùng, mà trước khi tai nạn xảy ra, anh và ông còn hứa hẹn với nhau rằng, tết năm nay cả gia đình sẽ ra thủ đô xem lễ kéo cờ.

Trong lễ tang, có rất nhiều bạn học lẫn đồng nghiệp của cha anh đến, họ ôm lấy anh và khóc, “Dục Hằng, con còn nhỏ như thế, sau này hai mẹ con phải sống sao đây?”

Anh ngồi bất động nghe những lời đó, cơ thể anh lúc này rất lạnh.

Trong ký ức của anh, cha anh là một người rất có học thức, khiêm tốn và hiền lành. Gia đình anh ấy nghèo, trước anh còn có hai người chị bị chết trẻ do bệnh tật mà không có tiền chữa trị. Cha anh về già mới có một đứa con trai là anh, cho nên ngay từ khi còn nhỏ anh đã rất chăm chỉ học hành để được thoát ra khỏi cái làng nghèo. Vào thời đó, chiếc bằng của trường trung cấp kỹ thuật không những rất có giá trị, mà khi ra trường còn được phân bổ vào đơn vị đi làm luôn, cha anh thi đậu vào trường trung cấp kỹ thuật chuyên ngành kế toán, sau đó được phân bổ vào làm cho ngân hàng nhân dân, vào thời điểm đó, ngân hàng nhân dân vẫn chưa được hợp nhất vào biên chế công chức và cơ quan công quyền của nhà nước như bây giờ, mà chỉ được coi là một đơn vị hoạt động tương đối ổn định.

Những năm 90 của thế kỷ 20, nhà nước thực hiện cải cách xã hội, nhiều doanh nghiệp nhà nước được tổ chức cơ cấu lại, trong chính sách cải cách và mở cửa Trung Quốc dần xuất hiện làn sóng sa thải đầu tiên, lúc này ngành ngân hàng dần đi lên theo xu hướng của thời đại, thậm chí trong một đêm đã trở thành ngành hái ra tiền, lúc đó cha anh cũng được đơn vị cấp nhà ở, đó cũng chính là ngôi nhà đầu tiên của gia đình anh.

Ủy ban điều tiết ngân hàng Trung Quốc được thành lập vào năm 2003 (gọi tắt là cục giám sát ngân hàng). Cục giám sát ngân hàng địa phương mới được thành lập đã bắt đầu chọn nhân sự từ ngân hàng nhân dân, và cha của anh, người luôn nghiêm túc và cẩn thận trong công việc, đã may mắn được tuyển vào đơn vị này. Quãng thời gian đó, mọi người ai nấy đều khen ngợi gia đình anh, một người đang làm việc ở cơ sở công lập của nhà nước, người còn lại là giáo viên đạt tiêu chuẩn công chức tiêu biểu, con trai thì có thành tích xuất sắc trong học tập, đây là một gia đình ba người hạnh phúc điển hình.

Nhưng, những ngày lành tháng tốt lành vừa đến, thì cũng trong năm đó, trên đường đi làm tăng ca về, bố anh bị một tên say rượu tông phải. Sau vụ việc, tài xế bỏ trốn, cha anh vì chấn thương sọ não, nên dù được đưa đi cấp cứu kịp thời nhưng vẫn không qua khỏi. Ông ra đi trong đau đớn và lặng lẽ. Gia đình ba người mà bấy lâu được mọi người khen ngợi không ngớt, từ đó đã mất đi trụ cột gia đình. Thế giới nhỏ bé của anh đã không còn cha, không còn ánh mặt trời.

Mẹ của anh xuất thân từ gia đình có truyền thống hiếu học, nhưng khi còn trẻ, bà chưa bao giờ chê bai xuất thân của cha anh, theo lời của bà, bà đã yêu tính cách của ông ngay từ cái nhìn đầu tiên, ngoài tính cách ra thì những cái khác không quan trọng, nhưng sau khi cha của anh mất, mặc dù trông bà vẫn như trước, nhưng bà không bao giờ cười được nữa.

Khi còn nhỏ, anh không biết làm sao để làm cho mẹ mình cười như xưa, anh đã rất cố gắng, lúc đó, tất cả những gì anh có thể làm chỉ là cố gắng đứng nhất trường trong mỗi kì thi, anh phải trở nên mạnh mẽ, anh phải đủ mạnh để bảo vệ mẹ thay cho cha mình.

Thực ra dựa và bảng điểm xuất sắc của anh ở trường tiểu học, thì anh có thể học trường cấp 2 tốt nhất thành phố C. Nhưng, để tăng tỷ lệ nhập học và tăng danh tiếng nhà trường, tổ tuyển sinh của trường Trung học cơ sở Tân Tài đã đến thẳng nhà của anh, hứa ngay tại chỗ rằng nếu anh chịu nhập học ở trường trung học cơ sở Tân Tài, thì họ sẽ miễn tất cả học phí cho anh trong ba năm. (Note: chương trình trung học cơ sở bên trung chỉ có ba năm chứ không phải bốn năm như bên mình nè.)

Đối với một đứa trẻ mồ côi và một góa phụ vừa mới trải qua cú sốc lớn, thì lời mời này rất hấp dẫn, trong lúc mẹ của anh còn đang lưỡng lự thì anh đã đồng ý trước mẹ mình, anh không muốn mẹ phải chịu vất vả để kiếm tiền cho anh đi học, đối với anh mà nói, chỉ cần anh cố gắng, thì dù đi học ở đâu cũng vậy thôi.

Đứng đầu danh sách bảng điểm của đợt thi xếp lớp, anh được xếp vào lớp A. Vì mẹ anh là giảng viên dạy toán cao cấp ở trường đại học, vì thế từ nhỏ anh đã rất nhanh nhạy với các con số, cho nên tiết toán nào ở trường anh cũng cảm thấy chán, rồi anh toàn lôi đề môn tiếng Anh và môn lý, hóa ra giải đề trong giờ toán, vậy mà anh luôn đạt điểm tuyệt đối trong môn toán, kể cả các môn khác cũng đứng nhất lớp. Vì vậy, sau này, cô giáo bộ môn mỗi khi lên lớp đều chẳng cần quan tâm là anh có nghe giảng hay không, bởi vì trong mắt tất cả thầy cô, anh đã là thiên tài rồi.

Đối với anh mà nói, thì những bài kiểm tra định kỳ mỗi tháng một lần chỉ như chuyện nhỏ mà thôi, không có gì khó khăn cả, lần nào anh cũng nộp bài trước, và mỗi khi trường thông báo kết quả thì anh vẫn chễm chệ đứng đầu bảng của tốp 100 học sinh giỏi nhất trường.

Hôm đó là kỳ kiểm tra định kì cuối cùng trước kỳ nghỉ hè, tiếng ve kêu từ ngoài phòng thi vọng vào, lần nào cũng thế, anh vẫn là người hoàn thành bài thi nhanh nhất, môn thi đầu tiên là ngữ văn, trong lúc lật qua lật lại tờ giấy thi, kiểm tra lại bài làm của mình, anh vô tình nhìn thấy có rất nhiều hình vẽ hoạt hình bằng bút chì trên mặt bàn chỗ ngồi thi của mình.

Và nơi mặt bàn cạnh chiếc bút của anh, có ba từ viết bằng bút chì, nét chữ không phải là quá xuất sắc, nhưng tạm chấp nhận là vừa đủ đẹp – Mưa tiếng ve.

Ở trường trung học cơ sở Tân Tài, phòng thi cho mỗi kỳ kiểm tra hàng tháng đều sắp xếp vị trí ngồi bất kì cho học sinh, lớp học đảo lộn xộn, chỗ ngồi lung tung, lần này lớp học mà anh ngồi thi là lớp K, nhìn cái mặt bàn vẽ lộn xộn này, anh đoán chủ nhân của chiếc bàn này hẳn phải là một bạn gái.

Hình như anh đã đọc trên tạp chí nào đó có một bài văn, tên bài văn là mưa tiếng ve, nhưng anh không nhớ tác giả là ai.

Ve sầu kêu râm ran bên ngoài, có lẽ do bài kiểm tra hôm nay dễ quá, mà hiếm khi thấy anh có hứng như hôm nay, bỗng dưng cầm bút chì lên vẽ đại hai dấu ngoặc đơn cho ba từ đó, biến nó thành một danh từ riêng.

Thoắt cái, ba chữ mưa tiếng ve bây giờ đã trở thành “Mưa Tiếng Ve”.

Môn thi buổi chiều là môn toán, sau khi kiểm tra bài làm xong, lúc chuẩn bị nộp bài, anh chợt thấy ba từ Mưa Tiếng Ve mà lúc sáng anh thêm ngoặc kép vào không những không bị xóa, thậm chí còn có thêm một dòng tin nhắn bên dưới nữa.

“Cậu cũng biết bài hát này sao? Cho nên cậu mới thêm vào hai dấu ngoặc kép phải không?”

Anh làm lơ, làm như chẳng nhìn thấy gì, rồi gom bút viết, đi nộp bài rồi rời phòng thi.

Ngày thứ hai, anh lại ngồi ở vị trí đó làm bài kiểm tra, thì lại thấy có thêm dòng tin nhắn mới nữa.

“Mưa Tiếng Ve là bài hát mới của thần tượng của tớ, nếu cậu cũng thích nó, thì chúng ta đúng là có duyên!”

Hôm nay thì anh chẳng còn thấy hứng thú gì nữa, mà chỉ nghĩ hai dòng bình luận này vừa ngây thơ lại nhàm chán, xem ra thì chủ nhân của chiếc bàn này quả đúng là một bạn gái.

Ngày thứ ba.

Lại thêm một dòng tin nhắn mới nữa.

“Thôi được rồi, người bí ẩn à, tớ tên là Đồ Tiểu Ninh, QQ của tôi là 6658xxxx, nếu cậu cũng thích nhóm nhỏ của tớ, cậu có thể add tớ.”

Tiếng ve kêu ngoài cửa sổ vẫn cứ râm ran như thế, lại xen lẫn chút nắng nóng oi bức, hôm nay là kết thúc kỳ kiểm tra, môn hóa học là môn cuối cùng, anh chợt thấy ngoài kia đang có một cơn mưa rào.

Anh bất giác nhìn lại dòng chữ đầu tiên trên bàn.

“Mưa Tiếng Ve”, mưa tiếng ve…

Cảnh 2: Lần đầu gặp gỡ.

Đầu năm lớp 8.

Đầu mùa thu là đại hội thể dục thể thao hàng năm của trường.

Anh là lớp trưởng, nên đã đăng ký tham gia cuộc đua đường dài 1200m và cuộc đua tiếp sức 4×100m, hai cuộc thi liên tiếp nhau, cuộc đua tiếp sức thi trước. Để bảo toàn sức khỏe thi tiếp, cô giáo không cho anh chơi tiếp sức mà đổi anh ra vị trí dự bị, may mắn là sức lực của vị trí dự bị cũng tốt, lớp A của anh giành chức vô địch một cách dễ dàng ở nội dung chạy tiếp sức nam.

Tiếp theo là cuộc thi tiếp sức 4×100m của nữ.

Vị trí ngồi của lớp A rất gần điểm xuất phát, nên các học sinh ở các lớp khác cũng qua đây ngồi chung và tìm cho mình một góc nhìn tốt để xem trận đấu.

“Ôi trời, lớp mình chạy ở ô tận ngoài rìa!” Cũng chẳng biết học sinh lớp nào đang gào lên.

Sau đó có vài bạn nữ đưa hai tay lên miệng reo hò cổ vũ, “Lớp K giỏi nhất! xxx cố lên! xx cố lên! xx cố lên! Đồ Tiểu Ninh cố lên!”

Cô gái hơi cao đứng cuối cùng trên đường đua nghe thấy tiếng cổ vũ của các bạn cùng lớp, nên cô ấy nhìn về phía khán đài, mỉm cười hạnh phúc, kiễng chân vẫy tay chào họ.

Kỷ Dục Hằng lập túc nhận ra cô trong đám đông.

Dưới ánh mặt trời ấm áp, cô đeo chiếc kính trên sống mũi, cột tóc đuôi ngựa, nở nụ cười hiền hòa, tỏa nắng và tự tin.

Một tiếng súng vang lên, cuộc thi bắt đầu, sức thi đấu của lớp K rất mạnh, mới đây đã dẫn đầu ở chặng thi tiếp sức đầu tiên, và vẫn giữ nguyên phong độ nhanh nhạy trong ba chặng thi tiếp theo.

Chặng thi tiếp sức cuối cùng, cô nhận lấy cây dùi tiếp sức của bạn mình và lao ra vạch xuất phát nhanh như một cơn gió.

“Đồ Tiểu Ninh cố lên!”

“Đồ Tiểu Ninh chạy nhanh lên!”

“Đồ Tiểu Ninh giỏi nhất!”

Thoắt cái, khu khán đài bây giờ như trở thành hậu phương ủng hộ cho lớp K, tiếng cổ vũ của họ áp đảo luôn cả tiếng cổ vũ của lớp A, và tất nhiên lớp A đâu có chịu thua, cũng bắt đầu hò hét để cổ vũ cho các bạn nữ trong lớp A của mình. Khoảng cách giữa hai thí sinh trong chặng đua tiếp sức cuối cùng của hai lớp đang rất sít sao.

Lúc hai thí sinh ngày càng tiến gần hơn đến vạch kết thúc, lúc mọi người ai ai cũng nghĩ rằng lớp K chắc chắn sẽ giành được quán quân, thì cô bỗng bị vấp ngã.

Cả khán đài ồ lên náo động, thí sinh của lớp A chạy vụt qua, giành được ngôi vị quán quân trong nháy mắt, tất cả học sinh lớp A đồng loạt nhảy cẫng lên hò reo hoan hô.

“Lớp trưởng, lớp chúng ta lại giành được quán quân rồi!” Bạn bè cùng lớp hào hứng vỗ vai lắc vai Kỷ Dục Hằng, anh ậm ừ, ánh mắt vẫn còn nhìn xuống đường đua.

Mọi người trong lớp K từ khán đài kéo nhau chạy qua, mới đó đã đứng tụ tập vây quanh thành một cụm, vài thầy cô vội vã chạy đến để giải quyết tình hình.

Cũng không rõ cô giáo hỏi gì, chỉ thấy cô lắc đầu, rồi cô được các bạn cùng lớp đỡ đứng dậy, cô giáo kéo cánh tay của cô mới phát hiện ra cô bị thương. Cô giáo gọi đại một bạn nam cao to ở lớp K, sắp xếp để bạn nam đó đưa cô đến phòng y tế.

Chàng trai có vẻ ngoài vừa cao ráo vừa rắn rỏi khỏe mạnh, nghe lời dặn của cô giáo, cũng chẳng quan tâm gì nhiều mà cõng cô lên, chạy nước rút đến phòng y tế.

Đang trong độ tuổi dậy thì, cử chỉ thân mật giữa nam sinh và nữ sinh kiểu như thế làm cho ai cũng phải chú ý, các bạn học sinh lớp khác đang đứng trên khán đài đều đứng dậy, đứa thì huýt sáo, đứa thì vỗ tay, đứa thì hò hét, cảnh tượng lúc này thật hỗn loạn.

“Quào! Anh hùng cứu mỹ nhân!”

“Cô gái lớp K đó tên gì vậy? Cô ấy người cũng cao mà trông cũng khá đẹp đó chứ?”

Bên tai anh là tiếng la hét của các bạn cùng lớp.

Loa của sân thể dục vang lên tiếng kêu gọi các vận động viên chạy đường dài nam hãy sẵn sàng bước vào vị trí, Kỷ Dục Hằng đứng dậy chuẩn bị đi khỏi khán đài, các bạn nam cùng lớp vây quanh chỗ anh, xoa bóp vai rồi đưa Red Bull cho anh.

“Lớp trưởng! Chuyện càn quét chức vô địch của lớp A trông cậy cả vào cậu đấy!”

“Biết rồi.” Kỷ Dục Hằng nhàn nhạt đáp mà không hề có ý định cầm chai Red Bull.

Không ngoài dự đoán, anh giành vị trí quán quân trong cuộc thi chạy 1200m, bỏ xa người về nhì.

Kết thúc cuộc thi, các bạn trong lớp phấn khích tung hô anh mà reo hò inh ỏi.

Anh không quay lại khán đài ngay mà đứng ở góc sân thể dục uống nước nghỉ ngơi, nhân tiện anh quan sát cuộc đua 800m nam và nữ tiếp theo.

Trong vòng đua 800m nữ đầu tiên, mọi người đều quá hăng sức để chạy, đến vòng thứ hai thì cảm thấy yếu hẳn, cô gái chạy cuối cách người chạy trước tận nửa vòng, cô ấy dần mất sức, chạy càng ngày càng chậm, rồi cô ấy trông như muốn bỏ cuộc.

“Xxx Cố lên!” Bỗng nhiên, có một giọng nữ gào lên cách đó không xa, anh vô tình nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của cô gái gào lên vừa rồi.

Vết thương trên tay cô đã được băng bó, cũng được bôi thuốc.

Cô không thèm quan tâm vết thương của mình mà chạy ra sân thể dục, “Tớ sẽ đi cùng cậu ấy, cổ vũ cho cậu ấy.”

Cô gái bên cạnh muốn kéo cô, “Đồ Tiểu Ninh, cậu mới bị thương thì thôi đừng ra đó nữa, dù sao thì lớp mình cũng không giành được quán quân trong cuộc thi 800m nữa đâu.”

“Không, đáng ra là tớ phải chạy, cậu ấy là người dự bị tạm thời cho tớ, đường đua 800m phải kiên trì mới chạy được, không có thắng thua gì ở đây cả, đây phải là tinh thần bền bỉ không bao giờ bỏ cuộc, tớ phải đi chạy chung với cậu ấy!” Cô cứng đầu len lỏi xuống bãi cỏ, từ vị trí ngồi chờ hậu cần len lỏi vào chạy cùng với các bạn cùng lớp.

“Cố lên, tớ chạy cùng cậu!” Cô động viên cô bạn cùng lớp, bỏ kính ra và cầm trên tay để chạy cùng các bạn. Rõ ràng là chân cô còn khập khiễng, nhưng đôi mắt cô rất kiên định.

Cô bạn nhìn cô, gật đầu, và cả hai chạy chung với nhau trong sân thể dục.

Cuối cùng, trên đường đua chỉ còn lại có hai người bọn họ, tuy họ về cuối cùng, nhưng họ đã kiên trì đến cùng. Mọi người trong trường đều ngưỡng mộ tinh thần bền bỉ không bỏ cuộc, kiên trì này của họ.

“Cố lên! Cố lên! Cố lên!”

Cuối cùng họ cũng lao về đích trước sự cổ vũ của mọi người.

Lúc về đích, cô bạn cùng lớp của cô ấy kiệt sức, ngã vào người cô ấy.

Cô thở hổn hển và ôm chầm lấy cô bạn của mình và nói với cô ấy, “Cậu thắng rồi! Tuyệt vời!”

Đứng cách đó không xa, Kỷ Dục Hằng chứng kiến toàn bộ câu chuyện, anh uống ngụm nước lọc cuối cùng trong tay.

Trên khán đài, anh nghe thấy có người hét lên: “Đồ Tiểu Ninh.”

Khi đi, anh ném chai nước khoáng vào thùng rác, bước chân điềm tĩnh, hơi thở hì hục lúc vừa thi xong cũng trở nên bình thường.

Anh nghe thật kỹ ba từ đó, rồi anh chợt nhớ đến cái tên trên bàn thi trước đó.

Đồ Tiểu Ninh…

Cảnh 3: Trong tim

Thời gian năm lớp 9.

Là một học sinh giỏi, anh nghiễm nhiên trở thành thủ lĩnh được ưu ái trong trường, những ai được gọi là thủ lĩnh thì không cần phải tham gia tập thể dục buổi sáng, và thậm chí còn được giám sát điểm danh các bạn học sinh trong các lớp học, xem xem có ai trốn tiết tập thể dục hay ngồi chơi buổi sáng hay không.

Tuần đó đến lượt anh trực, bình thường anh sẽ đi thẳng vào nhà vệ sinh nam ở mỗi tầng của trường học trước, vì nhà vệ sinh thường dễ bắt được người hơn phòng học.

Quả đúng vậy, bắt được tụm này đếm tụm khác, những đàn em khối 7, khối 8 còn dễ đuổi, cộng thêm danh tiếng của anh ở trường, những cô cậu học sinh nhỏ hơn mới nhìn thấy anh là đã chịu thua, “Anh Kỷ, tha cho tụi em đi mà!”

“Tên gì, lớp nào?” Nhưng anh chẳng bao giờ là một người ‘nhân từ’.

Sau khi ghi tên từng người một, anh tiếp tục lên khối 9, anh mở cửa phòng vệ sinh nam, một mùi thuốc lá nồng nặc bay ra, anh chạm mặt với những học sinh lớp U đang trốn bên trong hút thuốc.

“Ồ, học sinh tiêu biểu đến rồi à.” Người cầm đầu tên là Dư Huy, một cái gai khó nhổ nổi tiếng trong trường, và là một học sinh cá biệt điển hình.

Bọn họ đã quen với mấy kiểu trực này của anh, nên chẳng sợ anh chút nào.

Kỷ Dục Hằng cũng không thèm cãi nhau với họ, anh chỉ nhìn thấy những đứa học sinh mới khác rồi hỏi, “Tên gì, lớp nào?”

Dư Huy đá văng thùng rác, “Báo mẹ gì, kêu mày báo cáo là báo cáo hả? Mày thật sự cho là mình có giá lắm sao?”

Kỷ Dục Hằng cũng đá lại cái thùng rác, “Tôi đã hỏi gì mẹ cậu chưa?”

Hai người gây gổ, những người còn lại câm như hến, họ không ngờ anh học sinh tiểu biểu này lại khác so với những gì họ tưởng tượng, anh có vẻ không phải mọt sách như họ nghĩ.

Dư Huy càng cảm thấy mất mặt hơn nữa, quăng điếu thuốc xuống dưới chân giẫm lên, “Sao đây! Muốn đánh lộn chứ gì?”

Kỷ Dục Hằng không để ý đến cậu ta, lại nhìn những học sinh mới, “Tôi hỏi lại, tên gì, lớp nào?”

Những người khác ấp úng do dự, Dư Huy xua tay chặn lại, “Ai dám nói thì Dư Huy tôi coi thường người đó!”

Không ai dám nói gì nữa, Dư Huy nhướng mày nhìn Kỷ Dục Hằng, “Học sinh tiêu biểu, xem mày làm gì được tụi tao đây?” Cậu ta cười ngạo nghễ, kiêu ngạo chẳng coi ai ra gì.

“Thích thì cứ ở lại.” Kỷ Dục Hằng không nói gì nhiều với cậu ta, chỉ nói đúng một câu rồi đi, còn bên trong thì vọng ra những tiếng cười khinh thường của bọn họ.

Anh thò tay vào túi tìm, lấy chùm chìa khóa của thầy chủ nhiệm ra khỏi túi, rồi anh chọn một cái chìa khóa và khóa cửa nhà vệ sinh.

Dư Huy như nghe thấy tiếng khóa cửa, cậu ta cảnh giác đi tới kéo cửa nhà vệ sinh, phát hiện nó bị khóa mất rồi, không mở được nữa, bất chợt lúc này cậu ta mới nhận ra, thế là cậu ta tung cước đá cửa rầm rầm.

“Mẹ kiếp, thằng khốn Kỷ Dục Hằng! Mày dám chơi tao!”

Kỷ Dục Hằng cất chìa khóa và không thèm trả lời lại.

Bỗng gần đó có tiếng bước chân gấp gáp vang lên, một bóng người đi ngang anh.

Là cô.

Cô trông giống tên trộm, hai bàn tay giấu giấu gì đó sau lưng, lại còn ngó dáo dác xem có ai trực hay không.

Họ chỉ cách nhau có một cây cột, anh đứng cạnh cây cột, cô không thể nhìn thấy anh, nhưng anh thì có thể nhìn thấy cô rõ mồn một.

Thấy xung quanh không có ai, cô lẻn vào nhà vệ sinh nữ, một giọng nói vang ra từ bên trong.

“Đồ Tiểu Ninh, sao giờ cậu mới tới! Nãy giờ tớ ngồi xổm chờ cậu đến nỗi tê rần cả chân rồi.”

“Cậu còn nói! Cậu tới tháng cũng đúng lúc lắm đó. Vì cậu mà tớ phải trốn tiết thể dục lấy băng vệ sinh cho cậu, tớ còn phải trốn mấy anh sao đỏ đang trực, lom khom như mấy anh bộ đội du kích, đợi mọi người đi hết mới dám vô lớp tìm băng cho cậu, rồi bây giờ tớ lại phải lén lút đem qua đây cho cậu nữa.”

“Ừa ừa được rồi, bạn cùng bàn tốt bụng, xem như tớ nợ cậu vậy.”

“Nè, nhanh lên đi, nghe cái nhạc này thì chắc đang tập tới động tác thứ hai, tụi mình còn lén trở về được, chắc không bị thầy cô chú ý.”

“Ừa ừa sắp rồi, sắp rồi, sắp xong rồi.”

Sau khi nghe hết đầu đuôi câu chuyện, anh nghĩ bọn họ có lý do chính đáng, lại là lần đầu tiên vi phạm, nên Kỷ Dục Hằng không định xuất hiện bắt họ. Tiếng đạp cửa trong nhà vệ sinh nam còn rầm rầm, anh liếc mắt một cái rồi tính đi chỗ khác.

“Bạn Kỷ.” Lúc này, bỗng dưng có một bạn trực sao đỏ nữ vừa đi ngang qua đây sau khi kiểm tra xong hết.

Cô bật cười khi nghe thấy tiếng đạp cửa và tiếng hét trong nhà vệ sinh nam: “Cậu lại bắt được người trốn trong nhà vệ sinh à? Giao cho chủ nhiệm à?”

Kỷ Dục Hằng ậm ừ, anh chợt dừng lại và hỏi cô ấy có muốn đi chung không.

Cô gái trực sao đỏ cùng anh đó giờ mới nghe anh chủ động nói chuyện với mình lần đầu tiên, nên hơi bất ngờ rồi gật đầu, “Đi, đi thôi.” Rồi cô ấy sánh bước theo anh.

Có điều hai người chưa đi xa lắm, bỗng có tiếng gì đó phát ra từ nhà vệ sinh nữ, cô gái bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, nghiêm khắc hỏi: “Ai đó!”

Nhà vệ sinh nữ bỗng im lặng. Cô gái tới gần hơn và hỏi lại, “Ai đang ở bên trong đó? Muốn tôi vào đó bắt hay là muốn tự đi ra?”

Một lúc sau, có người bước ra.

Kỷ Dục Hằng hơi nheo mắt lại, đó là cô, và chỉ có mình cô.

“Cậu trốn trong nhà vệ sinh để trốn tiết thể dục đúng không?” Cô gái cau mày hỏi. Cô ấy cúi đầu không nói gì, nhưng cũng không phủ nhận.

“Tên gì, lớp nào?” Cô gái kia thản nhiên lấy giấy bút ra ghi tên.

Cô nheo mắt cúi đầu, giọng cô hơi trầm, thành thật khai báo, “Lớp K, Đồ Tiểu Ninh.”

Tiếp theo, anh lại nhìn thấy cô trong buổi chào cờ sáng thứ hai, cô bị liệt vào danh sách học sinh không tuân thủ nội quy, bị phê bình công khai trước mặt giáo viên và học sinh toàn trường, lại còn bị phê bình dưới cờ với một đám thanh niên đầu gấu khét tiếng chẳng ra gì.

Thầy chủ nhiệm nêu tên dưới cờ từng học sinh một, lớp nào, mã số học sinh và họ tên. Bị thầy chủ nhiệm gọi thẳng tên lớp như vậy trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh trong trường là điều xấu hổ nhất trong cuộc đời đi học của một học sinh, vài nữ sinh không thể chịu nổi sự sỉ nhục như vậy, nên che mặt khóc lóc.

“Bây giờ khóc thì có ích gì! Khi các em định vi phạm nội quy thì nên nghĩ sẽ có ngày hôm nay!” Chủ nhiệm không hề mềm lòng trước những giọt nước mắt của học sinh, lời nói của ông càng sắc bén hơn.

“Họ là học sinh vi phạm nội quy của trường! Là những phần tử vi phạm mà nhà trường phải nghiêm trị. Hy vọng đây như một lời cảnh cáo cho các bạn có tên trong danh sách, mong các em học sinh lấy họ làm gương mà đừng vi phạm giống họ!”

Trong số các cô gái bị nêu tên, cô là người duy nhất đứng thẳng nghiêm túc như một cái cây cao ngạo, không hề khóc một tiếng nào giống như những người khác.

Cô kiên cường lại mạnh mẽ, không hề cúi đầu sợ hãi vì điều này, như thể cô cũng không sợ bất kỳ ánh mắt lạnh lùng và chế giễu nào của khán giả.

Kỷ Dục Hằng đứng ở vị trí học sinh gương mẫu, chứng kiến biểu cảm bướng bỉnh của cô ấy.

Chỉ là cô không biết rằng, trong tất cả giáo viên và học sinh của trường, vẫn còn có anh là biết tỏng cô nhận tội thay cho người bạn cùng bàn.

Cô khác biệt với mọi người, dường như bất kể khi nào anh nhìn thấy cô, cô cũng không bị chi phối bởi những thứ xung quanh, cô không hề quan tâm đến ánh mắt của người ngoài, luôn luôn là chính mình, tự tin lại kiên cường.

Anh nhìn cô dưới ánh sáng mặt trời chói chang trên trời, ánh sáng trên người cô như đang soi rọi về phía anh, như thể nó đang chiếu sáng cái thế giới tối đen như mực mà anh đã trải qua từ sau khi cha anh qua đời.

Kể từ đó, cái tên Đồ Tiểu Ninh âm thầm khắc sâu vào trong tim anh…