Kỷ Dục Hằng “nhất chiến thành danh”, giờ ăn trưa đã trở thành chủ đề thảo luận khắp ngân hàng.

“Có bộ phận marketing nào mà đằng sau không giương cung bạt kiếm với Bộ phận phê duyệt chứ? Đích thân đưa cấp dưới tới xin lỗi, Kỷ tổng thực sự hạ thấp mình lắm đấy.”

“Xin lỗi công khai thực sự cũng giải quyết được cuộc khủng hoảng giữa cấp dưới và bộ phận phê duyệt, những người tốt nghiệp đại học A đúng là IQ và EQ đều cao ngất ngưỡng.”

“Nhưng suy cho cùng Đồ Tiểu Ninh cũng chỉ là một nhân viên mà thôi, xứng để một tổng giám đốc bộ phận phát triển thị trường phải tự mình xuất mã sao? Vả lại quản lý khách hàng nào mà không từng bị người phê duyệt mắng mỏ chứ?”

“Cô không hiểu rồi, trước đó có một thông tin cho rằng Kỷ tổng bên Bộ phận phát triển thị trường đang bảo vệ người của mình, vừa đến anh ấy đã xử lý hết những sai sót của bộ phận, còn dựa vào mối quan hệ người giám sát ngân hàng là sếp cũ của mình để giải quyết hình phạt của bộ phận một cách hoàn hảo, hôm nay những vấn đề nhỏ nhặt như vậy giữa các bộ phận trong ngành, anh ấy giải quyết còn không phải sẽ rất thuận buồm xuôi gió và dễ dàng sao?”

“Wow, xin hỏi Bộ phận phát triển thị trường bây giờ còn thiếu người không? Cho xin một slot có lãnh đạo thần tiên như vậy được không? Tôi cũng muốn được lãnh đạo đẹp trai bảo bọc.”

“Cùng là người nhưng vận mệnh không giống nhau!”

Bữa ăn hôm nay Đồ Tiểu Ninh ăn mà không biết mùi vị gì.

Triệu Phương Cương an ủi cô: “Cô gái nhỏ, chỉ vì một nghiệp vụ sai mà em đã không thể vui lên nổi rồi à?”

Đồ Tiểu Ninh khẽ lầm bầm: “Em đã làm gành nặng cho bộ phận, cũng trì hoãn tiến độ nghiệp vụ nữa.”

Hứa Phùng Sinh mỉm cười nói: “Người quản lý khách hàng nào mà không từng phải nghe nhưng lời mắng mỏ ghê gớm như vậy cơ chứ? Hơn nữa lão đại cũng không trách cô mà, không phải sao?”

Đồ Tiểu Ninh loay hoay lấy đồ ăn, chính vì anh không trách nên mới càng khiến cô cảm thấy khó chịu hơn.

Triệu Phương Cương bắt chéo chân: “Thực ra thì chiêu này của lão đại khá là khéo, anh ấy đã đánh phủ đầu, nếu không sau này nếu nghiệp vụ của em đến tay chị Trương, em vẫn sẽ chịu thiệt.”

Hứa Phùng Sinh từ chối cho ý kiến: “Từ xưa tới nay, sau lưng bộ phận phát triển thị trường và bộ phận phê duyệt trong ngân hàng đã tồn tại sự đối lập nhau, nhưng vẫn phải phụ thuộc lẫn nhau.”

Triệu Phương Cương gật đầu, dịch lại theo thuật ngữ thông tục: “Chính là kiểu rõ ràng không ưa nhau, ngày ngày đều hận không thể hạ thấp đối phương ba ngàn lần, nhưng vẫn phải dựa vào nhau để kiếm miếng ăn, không ai rời khỏi ai được, tương ái tương sát.” Lại đặt đũa xuống khay cơm rồi thở dài nói: “Làm marketing khó lắm, khó như lên trời vậy! Dưới thì có khách hàng, trên thì có người giám sát ngân hàng, thỉnh thoảng còn cục này cục kia đến xin lỗi không ngừng về các khoản khấu trừ nghiệp vụ chưa hoàn thành, còn phải quan tâm đến tính khí nhỏ nhen của nhân viên hành chính trong ngành, mỗi đều ngày sống trong khe hẹp, trong ngoài chả phải người, nếu không phải tài viết lách của anh kém cỏi, anh chắc chắn sẽ viết nên một trang sử đẫm máu nước mắt về những ngày tháng làm marketing, mang tên “Trường Hận Ca.”

Đồ Tiểu Ninh cũng rất buồn khi nghe những lời anh ất nói, cô suýt muốn ôm đầu bật khóc.

“Cho nên có một lãnh đạo giúp chúng ta chịu áp lực thì sẽ tốt hơn rất nhiều, Tiểu Đồ, lão đại đối xử với mọi người đều bình đẳng, đối xử với em cũng không khác gì với bọn anh.” Triệu Phương Cương phàn nàn xong lại quay trở về chủ đề chính.

Đồ Tiểu Ninh nghe vậy thì tim ngàn vạn lần bồi hồi, nhưng cô không thể nói rõ được tâm trạng của mình lúc này.

Hôm nay sau khi tan ca, trước tiên Đồ Tiểu Ninh đến một siêu thị gần đó, mua một ít đồ ăn sáng đóng sẵn chỉ cần hâm nóng lại là ăn được, cô cũng tìm đến khu đồ dùng cần thiết hàng ngày để mua một ít dầu gội đầu, lúc đang tìm nhãn hiệu yêu thích, cô liếc nhìn thấy sữa dưỡng thể, lúc đầu cô không quan tâm lắm, nhưng sau khi đi ngang qua thì cô lại kéo xe quay trở lại, nhìn quầy hàng mà hoa cả mắt, có phần không biết phải làm sao.

“Chào cô, cô muốn mua sữa dưỡng thể sao?” Đúng lúc có một nhân viên tiếp thị đi ngang qua, đưa cho cô một chai: “Đây là hàng mới, mùi thơm rất dễ chịu, khi thoa lên cơ thể rất nhẵn mịn, dưỡng ẩm, nhiều khách khen là dùng rất dễ chịu.”

Đồ Tiểu Ninh nhìn thấy là dành cho phụ nữ, cô hỏi: “Có sữa dưỡng thể nào dành cho nam giới không? Hay unisex cũng được?”

Cô nhân viên nhìn cô một chút rồi hỏi: “Cô mua cho bạn trai sao? Hay mua cho cha?”

Đồ Tiểu Ninh vẫn nhìn vào kệ hàng, cô thuận miệng đáp: “Tôi mua cho chồng.”

Cô nhân viên vô cùng ngạc nhiên: “Cô còn trẻ như vậy mà đã kết hôn rồi sao?”

Sau đó Đồ Tiểu Ninh mới nhận ra câu mình vừa nói là chồng, lúc này cô nhân viên đã lấy ra một loại sữa dưỡng thể khác cho cô: “Cái này phù hợp cho đàn ông trẻ tuổi dùng.” Cô ấy còn định mở chai dùng thử ra cho cô ngửi mùi.

Đồ Tiểu Ninh lập tức lắc đầu: “Cái này mùi hơi nồng, có lẽ anh ấy sẽ không thích, có mùi bạc hà không?”

Cô nhân viên kia cảm thấy hơi lạ: “Sữa dưỡng thể dùng vị bạc hà sẽ không cảm thấy lạnh sao?” Lại cười: “Là chồng cô thích bạc hà sao?”

Đồ Tiểu Ninh gật đầu nói: “Loại không có mùi thơm cũng được.”

Cô nhân viên lấy một chai khác, mở chai dùng thử: “Cô thử cái này thử xem.”

Đồ Tiểu Ninh thử một chút, không có mùi, khá ẩm: “Vậy lấy cái này đi.”

“Được, cô lấy bao nhiêu chai?”

“Có khuyến mãi gì không?”

“Mua hai tặng một.”

“Vậy lấy hai chai đi.”

Cô nhân viên lấy cho cô hai chai, bỏ vào giỏ hàng: “Sữa dưỡng thể cho nữ vừa nãy cô có lấy không?”

Đồ Tiểu Ninh nghĩ các doanh nghiệp đúng là biết cách kiếm tiền, sữa dưỡng thể cũng phân nam nữ các kiểu, thế là xua tay: “Không cần đâu, tôi dùng cùng một loại với chồng tôi là được rồi.”

Cô nhân viên nghe vậy cũng không chào hàng thêm nữa.

Có xe đúng là tiện lợi, đi siêu thị cũng không cần xách túi lớn túi nhỏ chen chúc xe buýt.

Theo thường lệ, cô về nhà thì cô nhân viên chăm sóc tại nhà mới đi, lúc đi bà có nói mẹ chồng của Đồ Tiểu Ninh hôm nay tinh thần rất tốt, ăn hai bát cháo, mặt trời lặn thì buồn ngủ, nên đi ngủ từ sớm.

Đồ Tiểu Ninh tiễn bà đi, cẩn thận đi vào phòng ngủ chính xem mẹ chồng, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, khe khẽ sắp xếp đồ đạc.

Tủ đựng đồ dưới bồn rửa mặt trong phòng tắm nhanh chóng bị lấp đầy, cô đành phải di chuyển vị trí, nghĩ đến lần trước nhìn thấy Kỷ Dục Hằng đang tìm đồ, anh có mở một vài ngăn tủ trống trong phòng làm việc ra, cô mang đồ đi đến phòng làm việc, quả nhiên đủ để cô nhét.

Khi đại công cáo thành, cô đứng dậy, chợt phát hiện mình chưa từng quan sát kỹ căn phòng làm việc này.

Bàn tay đặt trên chiếc bàn làm bằng gỗ tử đàn, hơi lạnh nhưng rất có cảm giác, chính giữa là chiếc máy vi tính, bên trái chiếc máy tính được đặt ngay ngắn những cuốn sách anh đọc, phần lớn là về tài chính và kinh tế, ngoài ra còn có một vài cuốn sách tiếng Anh mà cô không thể đọc tên, mà cuốn “Binh pháp Tôn Tử” có lẽ là vì thời gian gần đây anh thường xuyên đọc nên được anh đặt trước máy tính.

Đồ Tiểu Ninh tiện tay cầm lên, muốn xem là có gì thú vị, cuốn sách bị cô lấy đi, một bức ảnh vốn dĩ đặt ở dưới cuốn sách lập tức rơi vào mắt cô.

Cô tò mò nghiêng người về phía trước, vừa nhìn thì ngây ngẩn cả người.

Trong bức ảnh là cô và Kỷ Dục Hằng, chính là cách đây vài tháng khi tham dự đám cưới của lớp trưởng được mời chụp trong tình trạng hoảng loạn, lúc đó cô đang đứng một bên cùng Kỷ Dục Hằng.

Bản thân trong bức ảnh trông vẫn còn hơi ngốc nghếch vì biểu cảm bối rối lúc đó, nhưng anh lại vô cùng thản nhiên, tuấn dật phi phàm đứng bên cạnh.

Sao anh lại có bức ảnh này? Tại sao còn đặt nằm dưới cuốn sách?

Trong đầu cô hiện lên một loạt câu hỏi, cô còn đang lật tới lật lui xem thì cánh cửa phòng làm việc đột nhiên bị gõ.

Cô sửng sốt, nhìn thì thấy là anh đã về.

“Sao anh đi vào mà chẳng có âm thanh gì hết vậy?” Cô vỗ ngực hỏi.

“Là do em quá nhập tâm thôi.” Kỷ Dục Hằng nói, ánh mắt rơi vào tấm ảnh trên tay cô.

Đồ Tiểu Ninh không giấu giếm, giơ bức ảnh lên: “Sao anh lại có bức ảnh này vậy?”

“Em không có à?” Kỷ Dục Hằng vừa nới cà vạt vừa hỏi.

Đồ Tiểu Ninh bị hỏi, nhưng phải một lúc sau mới nói: “Không có.”

Anh tháo cúc áo đầu tiên ra, xương quai xanh xinh đẹp lộ ra trước mắt Đồ Tiểu Ninh: “Vậy có lẽ chỉ có bên chú rể tặng cho bạn bè, còn cô dâu có tặng hay không thì anh không biết.”

Đồ Tiểu Ninh à một tiếng, sau đó nhìn bức ảnh: “Anh ấy còn giúp rửa ra sao?”

“Khách chụp ảnh cậu ấy đều rửa hết.”

Đồ Tiểu Ninh đặt bức ảnh trở về mặt bàn: “Vậy sao anh lại đặt bức ảnh ở đây?”

“Tiện tay nên chèn vào sách xem như dấu trang.”

Đồ Tiểu Ninh không còn gì để nói, thấy anh đã đi vào phòng ngủ chính xem mẹ chồng, cô cũng kẹp đại bức ảnh vào cuốn “Binh pháp Tôn Tử.”

Không hiểu sao nhịp tim lại nhảy loạn lên, cô điên cuồng vỗ vỗ vào ngực, nhảy cái gì mà nhảy, đây là lúc nhảy lung tung sao?

Giọng Kỷ Dục Hằng lại vọng từ phòng khách vào.

“Em đi siêu thị sao?”

Lúc này Đồ Tiểu Ninh mới nhớ ra mình còn chưa dọn dẹp đồ đạc mua ở siêu thị.

“À vâng.” Cô trả lời rồi bước ra khỏi phòng làm việc.

“Đi bằng xe?” Anh đang cởi cúc áo sơ mi, không để ý đến sự hiện diện của cô, trong phút chốc lộ ra khuôn ngực gợi cảm.

Đồ Tiểu Ninh ngoảnh mặt đi: “Ừm.”

“Cảm thấy thế nào?”

“Khá tốt.”

Ánh mắt thoáng thấy anh đã mặc áo phông vào, cô mới dám nhìn thẳng vào anh.

“À, hôm nay cảm ơn anh.” Ngẫm lại vẫn là nói ra.

Anh lại cởi thắt lưng, nhìn cô: “Chuyện công việc?”

Đồ Tiểu Ninh lại vâng một tiếng.

“Cảm ơn anh cái gì?”

“Cảm ơn anh đã xin lỗi thay em, cảm ơn anh đã giúp em giải quyết khủng hoảng, còn dạy em cách đọc hợp đồng.” Giọng cô càng nói càng nhỏ, cũng không biết anh có nghe thấy không.

Anh lại cười: “Bây giờ em lấy thân phận gì cảm ơn anh vậy?”

“Cấp dưới, cấp dưới.” Đồ Tiểu Ninh liên tục nói.

“Nhưng bây giờ không phải thời gian làm việc.” Anh rút dây thắt lưng ra, ném xuống ghế sô pha.

Chiếc quần tây nam thẳng tắp của anh mất tự chủ mà trượt nhẹ xuống, để lộ vòng eo của anh, nửa kín nửa hở, gợi cảm không thể tả nổi, nhất thời cô không thể nhìn đi chỗ khác.

“Vậy, vậy ngày mai đi làm em sẽ nói cảm ơn với anh nhé?” Đồ Tiểu Ninh sững người nói.

“Nhưng em đã nói rồi.” Anh vừa nói vừa đi về phía cô.

Cô chưa kịp lùi lại thì đã bị anh kéo vào lòng, tay cô có thể cảm nhận được khuôn ngực rắn chắc kia qua lớp áo thun mỏng trên người anh, như bị bỏng vậy, cô định co tay lại nhưng lại bị anh giữ chặt.

“Em…” Đồ Tiểu Ninh nhất thời không nói nên lời.

Đôi mắt của anh nóng bỏng như ngọn đuốc: “Định cảm ơn anh thế nào?”

“Không phải em đã cảm ơn anh rồi sao.” Đồ Tiểu Ninh bị anh nhìn chằm chằm thì đỏ mặt, cô nhìn sang chỗ khác, giọng nói thấp đến độ không thể nghe được.

“Khi nào cơ?”

Cô cắn môi, tim đập như trống: “Khi…”

“Hửm?” Có lẽ là bởi vì thực sự không nghe được giọng nói của cô, anh cúi người tiến lại gần, khuôn mặt xinh đẹp của anh gần trong gang tấc, khiến hô hấp của cô trở nên hỗn loạn.

Cô vẫn đang áp tay trên ngực anh, cảm thấy mặt mình sắp nóng đến mức sắp bỏng đến nơi, cô cụp mắt xuống nói: “Em đã tặng bản thân mình cho anh rồi.”

Em đã lấy thân báo đáp, đây có tính là thành ý lớn nhất không?

Anh nhìn chăm chăm vào cô như thể muốn nhìn thấu cô, bên tai là hơi nóng ẩm ướt của anh, anh nói: “Vậy thì tặng lại một lần nữa đi.”

Sau đó, nụ hôn rơi xuống, thiên hôn địa ám.

Cũng không biết từ lúc nào hai người lại vào đến phòng tắm, vòi hoa sen đang ào ào dội lên đầu, hơi thở gấp gáp lẫn lộn lẫn nhau.

“Gọi tên anh đi.” Giọng Kỷ Dục Hằng văng vẳng bên tai cô.

Cô hoa cả mắt, không biết có phải là bị nước bắn hay bị hơi nóng văng vào hay không.

Vòi hoa sen phun nước vào cửa trượt của phòng tắm, giọt nước trên kính trượt xuống như một dòng chảy, chẳng mấy chốc đã bao phủ một tầng hơi nước, mơ hồ không thấy rõ, Đồ Tiểu Ninh dựa vào tấm kính, cô cảm thấy hơi lạnh, trong đầu chỉ toàn là khoảng trống, cô chỉ muốn hấp thụ hơi ấm, cô thì thào gọi tên anh: “Dục Hằng.”

“Còn gì nữa?”

“Chồng ơi…”

Mãi đến khi nước nóng bắt đầu nguội, Đồ Tiểu Ninh chạm được chút hơi lạnh mới cảm thấy đầu óc có chút trống rỗng.

Vòi hoa sen dừng lại, anh quấn một chiếc khăn tắm lớn quanh người cô, cô dựa vào người anh, không quên dặn dò: “Hôm nay em có mua sữa dưỡng thể.”

“Ừm.” Anh có vẻ không hứng thú gì lắm, dùng khăn tắm lau tóc cô như đang lau cho một chú thú cưng.

“Nếu ngày nào anh cũng tắm hai lần một ngày, da sẽ rất khô, dùng chút sữa dưỡng thể sẽ tốt hơn rất nhiều.” Cô nói.

Chuyển động của anh dừng lại: “Mua cho anh à?”

“Vâng.” Đồ Tiểu Ninh gật đầu, nếu không cô còn có thể mua cho ai chứ.

Cảm giác được cơn nóng rực vừa dập tắt dưới mắt anh lại từ từ khôi phục, cô định mở miệng thì đã bị anh chặn lại.

Khi nhắm mắt lại lần nữa, cô nghĩ thầm, thôi xong rồi, loại chuyện này thật sự có lần một sẽ có lần hai, có lần hai sẽ có lần thứ n, mặc dù hai người hợp lý hợp pháp, người đẹp trước mắt chỉ có ngốc mới không chiếm đoạt, nhưng sao anh lại có vẻ bắt đầu nghiện rồi?