“Đường đều nhờ vào có người đi mà thành, một khi đã chiến thắng chính bản thân mình, phía trước sẽ là tương lai rộng mở.” Anh hướng mắt về phía biển.

Đồ Tiểu Ninh nhìn khuôn mặt anh, hơi thở như vừa bị lỡ mất một nhịp, cũng đúng, khuôn mặt anh đẹp trai như vậy, nên anh nói cái gì cũng đúng hết.

“Vậy em sẽ coi những lời vừa rồi là những lời động viên em đó.” Lời cô nói ra mà đến chính cô cũng cảm thấy có chút giả tạo, dù sao thì cũng nên phải có chút biểu hiện gì đó, cô tiến lên ôm anh một lúc, “Cảm ơn ông xã.”

Vốn chỉ muốn ôm nhẹ một chút, anh lại nhân lúc đó ôm lại cô, giọng nhẹ nhàng, “Không có gì.”

Đồ Tiểu Ninh cũng không từ chối cái ôm đột ngột này, cô cảm thấy cô và anh có chút khác lạ, giống như càng ngày càng giống vợ chồng hơn.

Trên người anh vẫn có mùi bạc hà dịu nhẹ, mùi hương này bây giờ đối với cô lại vô cùng quen thuộc, trong lòng cô bây giờ đang bình tĩnh lại.

Trong đầu cô có một giọng nói đang vang lên, cứ như vậy đi, cứ như vậy với anh cả một đời là tốt rồi.

Không lâu sau hướng dẫn viên đưa những người khác đã xong hành trình tham quan trên biển tới tập hợp, sắp xếp xong chỗ nghỉ ngơi buổi trưa cho mọi người đã phải nhanh chóng chuẩn bị cho chuyến hành trình buổi chiều rồi.

Buổi chiều sẽ là một cảnh đẹp nổi tiếng của đảo– Nước mắt của quỷ.

Đồ Tiểu Ninh đã từng thấy trên Weibo, rất đẹp.

“Buổi chiều hành trình tham quan của chúng ta vẫn như bình thường à?” Ăn xong bữa trưa cô ngồi trên ghế mây cạnh bể bơi hỏi ý kiến của Kỷ Dục Hằng.

“Em muốn đi không?” Kỷ Dục Hằng đang đứng đó, ánh nắng mặt trời chiếu thẳng lên người anh, làm cho người ta không biết giữa anh và mặt trời bên nào đang chói lòa hơn.

Đồ Tiểu Ninh sợ anh bị cháy nắng mất, nên cô ngồi sang ghế khác kéo anh ngồi vào ghế cạnh mình.

“Cái chỗ Nước mắt của quỷ đó rất nổi tiếng, em thật sự muốn đi ngắm nó.” Cô nói rồi lấy từ trong túi đi biển ra một lọ kem chống nắng, “Trên biển nắng gắt, anh nên dùng ít kem chống nắng đi, đây là kem chống nắng dạng nước, thoa lên không bị dính đâu.”

Lần này anh không từ chối, cô lấy một ít ra tay rồi xoa lên cổ anh, làn da anh vừa sạch sẽ lại mịn màng, cô thấy cũng có một nửa công lao vì cô đã mua sữa dưỡng thể cho anh dùng.

Thoa cổ xong cô thoa đến mặt anh, cảm giác trên mặt anh còn dễ chịu hơn so với ở trên cổ, sờ lên làn da mềm mịn, cô không nhịn được vừa thoa kem chống nắng đồng thời sờ nắn khuôn mặt ấy, anh cũng không khó chịu, để cô tùy ý sờ mó, chà đạp lên khuôn mặt đẹp trai của anh.

Cho đến khi cô ấn vào đầu mũi anh, làm thành kiểu mũi lợn, lần đầu tiên thấy vẻ mặt “xấu xí” của Kỷ Dục Hằng, cô không nhịn nổi cười, cười vô cùng vui vẻ, anh nắm lấy tay cô, chấm dứt cái trò đùa này.

“Hai người có đi không?” Hướng dẫn viên hỏi.

Đồ Tiểu Ninh đứng dậy, nét mặt toàn ý cười, “Đi chứ.” Sau đó hếch cằm về phía Kỷ Dục Hằng, “Anh đẹp trai, đi thôi, em gái đây sẽ đưa anh đi chơi.”

Thấy tâm trạng cô đang vui, anh cũng phối hợp đứng dậy, đội mũ che nắng lên cho cô, “Vậy thì vất vả cho em rồi.”

“Không vất vả.” Đồ Tiểu Ninh kéo anh đi.

Hai người lên xe tuk-tuk do hướng dẫn viên sắp xếp, loại xe này rất phổ biến ở các nước nhiệt đới, hồi ở Thái Lan Đồ Tiểu Ninh cũng đã đi rồi, chỉ là lúc đó đi với cha mẹ, lần này người bên cạnh là Kỷ Dục Hằng, người và cảnh đều không giống nhau, tâm trạng tất nhiên cũng sẽ không giống, dọc đường đi hai người có thể thấy trời biển xanh ngắt, Đồ Tiểu Ninh đã tìm lại được cảm giác thoải mái vui vẻ rồi.

“Nước mắt của quỷ thực ra là một vách đá trên bờ biển, bởi vì sự ăn mòn của nước biển theo thời gian, tạo thành hình dáng một cái miệng chuông, lúc ánh nắng mặt trời chiếu vào, hơi nước ngưng tụ khi được phản chiếu sẽ ngưng tụ lại tạo thành cầu vồng. Đồng thời ở dưới chân vách đá có một hang động được tạo ra do sự ăn mòn của nước biển, bởi vì áp lực nên lúc triều cường khác nhau có thể tạo ra những cột sóng cao hai mươi ba mươi mét, cảnh tượng vô cùng hùng vĩ.” Đến nơi, hướng dẫn viên vừa đưa họ đi vừa giới thiệu.

Dù sao trước khi tới vách đá trên bờ biển này Đồ Tiểu Ninh đã cảm thấy đường đi ở đây gập ghềnh lại sơ sài, chỉ là một nơi hoang vu, chỉ khi mà tận mắt thấy được cảnh tượng bao la hùng vĩ này, cô chỉ biết cảm thán không ngớt.

Gió xô sóng biển vào vách đá bị lõm vào, hơi nước tụ lại thành một xoáy nước khổng lồ, quả nhiên cầu vồng xuất hiện, những người có mặt ở đây vô cùng ấn tượng với sự điêu luyện sắc sảo của tạo hóa, thi nhau chụp ảnh.

Nhóm người bọn họ cũng giơ điện thoại lên háo hức muốn chụp thử, hướng dẫn viên nhắc nhở mọi người không được đứng quá gần vách đá, bởi vì có nhiều lúc có những cột sóng lớn sẽ cuốn người xuống biển, ngay cả khi không bị rơi xuống biển nhưng rơi xuống vách đá cũng có thể bị gãy xương.

Đồ Tiểu Ninh tuy thích cảnh đẹp nhưng cô vẫn yêu cuộc sống hơn, cô chỉ đứng với hướng dẫn viên nhìn ngắm từ phía xa, sau đó lấy điện thoại ra phóng to rồi chụp lấy vài tấm.

Cũng không biết hướng dẫn viên có phải cảm thấy áy náy với bọn họ vì việc sáng nay hay không, thấy hai người còn đứng ở đây thì đưa họ một chai nước khoáng còn mới.

“Những người khác còn chụp ảnh một lúc nữa, ở chỗ này nóng lắm, hai người uống chút nước rồi đợi bọn họ lát.”

Đồ Tiểu Ninh cũng có ấn tượng tốt với người hướng dẫn viên này, lịch sự nhận lấy, “Cảm ơn.”

“Không có gì, tôi đã nói với công ty du lịch về chuyện buổi sáng nay, đợi lúc về công ty sẽ hoàn lại chi phí du lịch lần này của hai người, thành thực xin lỗi.”

Thái độ xử lí tình huống của bọn họ thực sự khá tốt, Đồ Tiểu Ninh cũng không phải kiểu người thích chèn ép kiếm món lợi nhỏ từ người khác, nên cô nói, “Bây giờ chúng tôi vẫn tiếp tục hành trình thì cứ tính số tiền đó vào buổi chiều đi.”

Hướng dẫn viên lắc đầu, “Chuyện sáng nay tôi cũng có phần trách nhiệm, do tôi đã sơ suất, đây chỉ là một chút bày tỏ của công ty chúng tôi, mong rằng sự cố này không ảnh hưởng đến tâm trạng của hai người trong chuyến đi.”

Nghe cô ấy nói như vậy, Đồ Tiểu Ninh liếc nhìn qua Kỷ Dục Hằng, hướng dẫn viên tiếp tục nói, “Tôi nghi ngờ sự việc sáng nay là do thuyền viên, anh ta quen với cái du thuyền đó rồi nên mới dễ dàng thoát ra, nhưng mà dù thế nào đi nữa, người dân bản địa chúng tôi không phải ai cũng như loại người này, hi vọng hai người không vì sự bất tiện này mà có thành kiến với chúng tôi.”

Nhìn thấy sự chân thành trong đôi mắt của cô ấy, Đồ Tiểu Ninh cũng tin cô ấy với mấy người thuyền viên kia không giống nhau, thực ra cô cũng đoán ra được đó là do thuyền viên, không thì làm gì có ai còn biết được khóa cửa nhà vệ bị hỏng, cũng thật tình cờ khi biết là thiết bị giám sát bị hỏng, nhưng cô lại không có bằng chứng, lúc đó do cô lo rằng công ty du lịch cùng hội với bọn họ nên cũng đành thôi.

“Mọi người đều không muốn chuyện như vậy xảy ra, tôi cũng đã thấy được sự thành ý của công ty, nhưng vấn đề với cái du thuyền kia thì chưa thể chấm dứt được, những chuyện nên được lôi ra ánh sáng thì tôi sẽ đăng lên để lôi ra ánh sáng, cũng hi vọng quý công ty có thể hợp tác với họ cẩn thận hơn.” Nhưng những lời cô nói vẫn rất khách quan.

Hướng dẫn viên gật gật đầu, “Tôi không có quyền can thiệp vào sự riêng tư của hai người, nhiệm vụ của tôi là giúp mọi người có tâm trạng vui vẻ suốt chuyến đi, những cái khác tôi sẽ nói lại với lãnh đạo công ty.”

Đồ Tiểu Ninh không nói nữa, đúng lúc đó có người đến gần vách đá quá, hướng dẫn viên qua đó nhắc nhở.

Cô ấy đi rồi Đồ Tiểu Ninh đi đến chỗ Kỷ Dục Hằng nãy giờ vẫn chưa mở lời, “Vừa rồi sao anh không nói câu nào?”

“Em dễ mềm lòng thật đấy, người ta mới nói mấy câu đã không tính toán chuyện đó nữa rồi.” Anh cuối cùng cũng mở miệng.

“Công ty du lịch rất thành tâm, vả lại em cũng chưa thực chất là bị làm hại, nên tìm chỗ mà khoan dung độ lượng chứ.”

Lúc này có sóng lớn xô lên bờ, đập vào bờ đá, rơi xuống chỗ mọi người đứng như một cơn mưa lớn, Kỷ Dục Hằng kéo cô về phía sau một chút, “Cái gì nên khiếu nại, nên vạch trần, thì không thể bỏ qua được.”

Cô bị anh kéo đi hai bước, “Em đối với chuyện của mình rất dễ mềm lòng, với chuyện của người người càng dễ bị mềm lòng hơn.”

“Em chỉ nghĩ làm hướng dẫn viên du lịch cũng khá là khó khăn rồi.” Đồ Tiểu Ninh cũng chỉ biết mấp máy môi không biết nói gì thêm nữa.

“Em có biết em còn non nớt ở điểm nào nữa không?” Kỷ Dục Hằng bỗng hỏi một câu hỏi không liên quan.

Cô lắc đầu.

“Không đủ lạnh lùng.”

“Nhưng mà giờ không phải lúc làm việc.”

“Giống nhau thôi, nhân từ không phải là điều bắt buộc, mềm lòng không hẳn là chuyện tốt.”

Lúc này anh như biến thành một người khó có thể tiếp cận trong công việc, anh chính là như vậy, lúc ngọt ngào khi sắc lạnh, khiến cô không thể hiểu thấu được.

Đồ Tiểu Nịnh không tranh luận lại nữa, dù sao thì cũng không phản bác lại anh được, có thể đây là sự khác biệt giữa bọn họ, có một số quan điểm khó mà thống nhất được.

Hướng dẫn viên lại thổi còi.

“Đi thôi.” Cô cứ tự mình đi, không kéo anh theo.

Khi đoàn bọn họ đến bến tàu thì đã hơi muộn, chỗ ngồi trên thuyền lúc về không khác lắm, Đồ Tiểu Ninh chỉ tìm được chỗ ở giữa, Kỷ Dục Hằng bị đẩy về phía trước.

Cô còn đang bận bịu tìm chỗ ngồi, hướng dẫn viên đã đi ngang qua cô rồi ấn cô ngồi xuống, “Tìm được chỗ rồi hãy ổn định đi, phía sau còn một nhóm nữa đến, lúc đó thì chỉ có thể ngồi thuyền phía sau, ngay cả mấy người không bị say sóng ngồi thuyền đó cũng thấy khó chịu đó.”

Cô đột nhiên không thấy Kỷ Dục Hằng nữa, vẫn đang cố đưa mắt tìm anh, “Nhưng chồng tôi ở phía trước.”

Hướng dẫn viên cười cười, chỉ có thể là vợ chồng mới cưới, “Chồng cô không lạc được đâu.”

Nói thì như vậy, Đồ Tiểu Ninh vẫn không yên tâm đứng dậy nhìn xung quanh, Kỷ Dục Hằng cũng quay lại phía sau nhìn cô, hai ánh mắt thấy nhau rồi cô mới bình tĩnh lại được.

Anh bị người ta chèn lên phía trước, hai người ngồi cách mấy ghế, người lại đông, xung quanh rất ồn ào, nhưng lúc này họ không cần nói cũng có thể hiểu được ánh mắt của nhau, anh ra hiệu cho cô ngồi đó, anh ngồi phía trước, Đồ Tiểu Ninh gật gật đầu rồi ngồi xuống.

Ngồi bên cạnh cô là hai mẹ con, cô bé này nhìn còn nhỏ hơn cô bé ở nhóm kia, nhìn mặt còn rất non nớt, nhưng quy định ngồi trên thuyền không thể ôm trẻ nhỏ, cô bé chỉ có thể ngồi chỗ bên trong cùng cạnh cửa sổ.

“Mẹ ơi, nhìn bên ngoài kìa.” Cô bé định đứng dậy nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nhưng lại bị mẹ cô kéo ngồi xuống.

“Thuyền chuẩn bị đi rồi, con không được nghịch lung tung nhé, con mà nghịch lung tung chú thuyền trưởng bắt con đó.”

Cô bé lắc lắc tay, “Con không muốn bị bắt đâu.”

“Vậy con ngồi ngoan nhé.” Mẹ cô chỉnh lại áo phao nhỏ trên người cô bé.

Cô bé ngồi ngoan ngoãn lại, còn cười với Đồ Tiểu Ninh, biểu cảm ngây thơ đáng yêu khiến cô thấy yêu vô cùng, cô cũng mỉm cười lại với cô bé.

Ổn định chỗ ngồi xong thuyền chuẩn bị chạy, lúc mới đầu chỉ là những cơn sóng nhẹ như bình thường, đến nửa đường thì bắt đầu mạnh hơn, sau đó lại xô lên mạn thuyền rồi tan vào biển, Đồ Tiểu Ninh ngồi giữa cũng cảm thấy lưng bị đập vào ghế, hơi đau một chút.

“Trên biển nổi gió, mọi người thắt dây an toàn cẩn thận, ngồi yên tại chỗ, sẽ không có chuyện gì đâu.” Có một nhân viên nói được tiếng Trung Quốc bước ra trấn an mọi người.

Nhưng con thuyền lắc lư ngày càng mạnh, cô bé bên sợ hãi chui vào lòng mẹ.

“Mẹ, con sợ.”

Mẹ cô bé không thể thắt dây an toàn, chỉ có thể để cô bé dựa vào mình nhẹ nhàng vỗ về, “Đừng sợ, đừng sợ, chỉ là gió thổi tí thôi, chút nữa là hết rồi.”

Thuyền lại bị đẩy lên theo đợt sóng, rồi lại ngụp xuống mặt biển, bị ngụp xuống mặt biển hơi nhanh nên bị mất thăng bằng, có người phụ nữ hoảng sợ hét lên, trên thuyền mọi người bắt đầu nhốn nháo.

Hồi trước Đồ Tiểu Ninh có đọc được tin tức thuyền du lịch của Thái Lan gặp mưa lớn, sau đó thuyền đó gặp chuyện, ngón tay cô siết chặt lại khi vừa nghĩ đến việc này, đôi mắt cô bất giác nhìn về phía trước tìm kiếm một hình dáng.

Dáng người anh cao cao ngồi cạnh chỗ hành lang, nhìn thoáng qua đã thấy, anh như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh đột nhiên quay lại, ánh mắt hai người vô tình chạm nhau, Đồ Tiểu Ninh lại như người có tật giật mình.

Cô bé bên cạnh ngồi không yên đạp đạp chân muốn được mẹ bế, mẹ cô bé dỗ dành rồi nhỏ giọng ru cô bé ngủ.

“Bé ngoan, bé ngoan, bé ngoan của mẹ…”

Tiếng hát của mẹ cô bé như mang theo hơi ấm người mẹ, Đồ Tiểu Ninh cũng chầm chậm bình tĩnh lại.

Cũng may chỉ có một trận gió lớn, thuyền lại trở về như bình thường, mọi người lại nói chuyện cười đùa, chỉ có Đồ Tiểu Ninh bị say sóng. Vừa rồi có sóng lớn nên cửa sổ trên thuyền bị đóng lại hết, thời tiết lại nóng nực, trong không gian kín lại nhiều người, cô như ngồi trên đống lửa, thuyền lại chao đảo thêm mấy lần khiến cô suýt nữa nôn ra, phải kìm nén hết sức mới không nôn ra ngoài.

Cô cũng không biết mình chịu đựng đến cuối cùng bằng cách nào, thuyền vừa dừng cô đã lao xuống, đứng trên bờ quay ra biển nôn dữ dội, cảm giác như nội tạng của cô cũng bị nôn ra theo.

Đây còn là ngồi hàng ở giữa, nếu mà ngồi đuôi thuyền thì cô thật sự không biết cô sẽ bị biến thành cái gì nữa.

Nôn xong cô ngồi xổm đó cúi đầu thở dốc, cứ như vậy đến lúc một đôi giày thể thao màu trắng quen thuộc xuất hiện trước mắt cô, cô biết anh đến rồi.

Cô muốn ngẩng đầu nhìn anh, nhưng đúng lúc mặt trời lặn, cô không thể nhìn rõ khi bị khuất bóng như vậy, chỉ thấy anh chậm rãi ngồi xuống, quỳ một chân xuống đất, ngồi đối diện ngang với cô.

Anh không nói gì, chỉ đưa tay lên lau đi vết bẩn trên khóe miệng cô, sau đó mở nắp chai nước khoáng rồi đưa cho cô.

Đồ Tiểu Ninh ngồi ngơ ra tại chỗ, hành động của anh khiến cô cảm thấy toàn thân bị tê dại giống như đôi chân đang ngồi xổm của cô vậy, trái tim cô như đập mạnh một nhịp, trong đầu cô như tràn ngập những cảnh tượng giống như trong những bộ phim, từng cảnh từng cảnh lướt nhanh trong đầu cô, trong những cảnh tượng thoáng qua trong đầu cô cũng có ở anh ở đó.

“Vì sao anh lại đối tốt với em vậy?” Giọng cô vẫn hơi khàn, câu hỏi này cô chưa kịp suy nghĩ đã buột miệng nói ra, chính cô cũng bị sốc khi mình hỏi câu này.

Ánh mắt của anh vẫn nhìn trên khuôn mặt cô, trong ánh mắt ấy vẫn không lộ ra một tia cảm xúc nào, anh nói, “Em là vợ của anh, anh không đối tốt với em thì còn đối tốt với ai nữa?”