Đồ Tiểu Ninh sắp thành đà điểu chôn chết mình dưới hố luôn rồi.

“Chuyện đó, em chỉ…” Cô vừa định giải thích thì điện thoại di động của anh lại vang lên.

Anh nhìn cô một cái rồi lại trả lời điện thoại, Đồ Tiểu Ninh thở dài sắp xếp lại mọi thứ.

Kỷ Dục Hằng cúp máy, Đồ Tiểu Ninh đã bước ra khỏi phòng tắm: “Chiều nay anh thực sự không cần phải đến trụ sở sao?”

Anh ừ một tiếng, bỏ điện thoại vào túi quần, sau đó để tay ở trong đó bấm một lúc lâu cho tắt máy: “Đi xuống ăn trưa thôi.”

Lúc này Đồ Tiểu Ninh mới cảm thấy hơi đói bụng, cùng anh đi ra khỏi phòng.

“Em biết trang điểm?” Khi đợi thang máy, anh nhìn đèn báo tầng rồi nói, cũng không biết đó là câu hỏi hay câu trần thuật, đều có chút giống nhau.

“Em luôn biết mà, chỉ là đi làm em không có thời gian thôi, với lại cũng không biết trang điểm cho ai xem.”

Trước đó làm ở sảnh cô cũng chỉ thoa chút son khi đi làm, kết quả nhận lại một lượng lớn người hâm mộ là phụ nữ trung niên và cao tuổi, họ cảm thấy các cô gái trẻ phải nhẹ nhàng thoải mái như học sinh thì mới xinh đẹp, trang điểm đậm nhìn không quen chút nào.

Thang máy đến nơi, hai người đi vào, Đồ Tiểu Ninh thầm nghĩ từ khi đi Bali về cô cũng trang điểm mỗi ngày mà, anh không phát hiện ra sao? Chẳng lẽ thật sự như trên mạng nói, sự khác biệt giữa trang điểm và không trang điểm trong đôi mắt của thẳng nam chỉ cách một thỏi son?

Bởi vì ăn trưa muộn, ăn xong đã hai giờ chiều, Đồ Tiểu Ninh nhìn thấy có người trong nhóm đã chụp ảnh chung với nhau.

“Tối nay mấy giờ anh đi dự đám cưới?” Trở lại phòng, Đồ Tiểu Ninh vừa thu dọn ba lô nhỏ vừa hỏi anh.

“Anh đợi em xét vé đi vào xong rồi đi.”

Đồ Tiểu Ninh ngừng động tác: “Anh, anh muốn đưa em đến đó sao?”

Anh đang kéo cà vạt để thay quần áo: “Bị gạt tiền là chuyện nhỏ, anh sợ em bị bắt cóc đi đấy.”

Cô biện bạch: “Sao lại như vậy được.”

“Tại sao lại không?” Anh cởi thắt lưng rồi rút ra, hành động đẹp trai đến rối tinh rối mù.

Anh ném chiếc thắt lưng xuống giường: “Gặp gỡ bạn trên mạng, em biết thân phận của họ là gì không? Ở thành phố này, chính em còn nói em chưa quen với cuộc sống nơi này, thế mà lại dám đến cuộc hẹn một mình, chớ nên có tâm hãm hại người, nhưng phải có ý phòng người hại, anh thấy em bị lừa một lần còn chưa sợ đây mà.”

Đồ Tiểu Ninh sững sờ một hồi: “Anh đang lo lắng cho em sao?”

“Em nói thử xem?”

Cô lại im lặng.

Anh duỗi tay kéo cô về phía mình, giọng điệu hòa hoãn lại: “Anh bận rộn nên nhiều khi không thể để ý tới em, em thì làm việc gì cũng hồ đồ, ngộ nhỡ em bị bán đi thì anh biết tìm em ở đâu đây?”

Đồ Tiểu Ninh nhìn tay mình rơi vào lòng bàn tay anh, tuy biết anh đang nói đùa nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất ấm áp: “Em hồ đồ, nhưng em đâu có ngốc, từng này tuổi rồi, sao có thể bị người ta bán chứ, cũng không phải đầy đường đều là bọn buôn người.”

“Vậy ai để người ta lừa ba ngàn tệ vậy? Em tưởng là thời buổi này thì những kẻ buôn người chết hết rồi sao?”

Im lặng một lúc, cô cụp mắt xuống, giọng trầm đi: “Bị bán thì bị bán, anh có thể lấy người khác thông minh hơn em cũng tốt.”

Anh vỗ vào mông cô, vỗ có hơi mạnh: “Nói vớ vẩn cái gì vậy.”

Đồ Tiểu Ninh đau, trách anh: “Sao anh ra tay không biết nặng nhẹ gì cả.”

“Như vậy em mới nhớ.”

“Bạo lực gia đình.”

“Cái gì?”

Đồ Tiểu Ninh vừa định chuồn đã bị bàn tay thon dài của anh bắt lấy, cô bị anh ôm ngang, cô nhanh chóng nhận sai: “Em sai rồi chồng.”

“Sai ở đâu?”

“Nói vớ vẩn.”

“Còn gì nữa?”

“Hết rồi mà.”

Anh ném cô lên giường, sau đó đè lên người cô, nhìn chằm chằm vào cô, tim Đồ Tiểu Ninh đập thình thịch.

Anh nói: “Sau này đừng khiến anh lo lắng nữa nhé.”

Cô nhìn anh, đôi mắt có chút ươn ướt, cô đưa tay chạm vào lông mày anh, ánh mắt, khuôn mặt và đôi môi của anh đều là thật, những suy nghĩ về anh trong lòng cô như nước biển dâng trào, cô khoác tay lên cổ anh, đôi mắt đẹp chứa chan tình cảm, ngoan ngoãn gật đầu đáp lại anh: “Vâng.”

Anh cúi người, nụ hôn rơi xuống.

Quần áo vừa thay đã bị cởi ra, Đồ Tiểu Ninh như say rượu để mặc cho anh tùy ý, chỉ biết những thứ như gặp mặt tiếp theo đã hoàn toàn không làm được nữa rồi.

Quả nhiên khi rời đi thì đã muộn, cuối cùng họ vẫn đến địa điểm, khi họ rời khách sạn thì trời bắt đầu đổ mưa, Kỷ Dục Hằng chỉ hỏi lễ tân của khách sạn cho mượn một chiếc ô.

Chiếc áo khoác cô đang điện là áo len cashmere hai mặt màu xám nhạt, giày Martin cao cổ, lớp lót bên trong là váy dệt kim mỏng màu trắng ngà cổ chữ V, dù có quấn thêm một chiếc khăn quàng cổ đơn giản nhưng nó chỉ có thể dùng để trang trí, trong đầu mùa đông lạnh dần này, nó chỉ có tác dụng làm đẹp chứ không phải làm ấm.

Mưa có vẻ lại nặng hạt hơn, lúc xuống xe cô hơi run rẩy, Kỷ Dục Hằng ôm lấy cô, chiếc ô ép xuống chắn gió, cô thuận thế ôm eo anh, anh nhìn xuống cô, cô cũng nhìn lên anh, rồi nở nụ cười ngọt ngào.

Ở đây đã có rất nhiều fan hâm mộ, vài người trong số họ phấn khích chạy đi, thậm chí không biết mình đã giẫm phải vũng nước, Kỷ Dục Hằng đỡ Đồ Tiểu Ninh nghiêng người sang một bên.

Đã lờ mờ nghe thấy tiếng hát ở buổi tổng duyệt trong hội trường, đó là giọng của Lận Tập Dư.

Đồ Tiểu Ninh trong giây lát đã bị kích động, cô nắm lấy tay Kỷ Dục Hằng: “Anh nghe thấy không? Là Lận Tập Dư đang hát, là anh ấy!”

Kỷ Dục Hằng rất nể mặt cô mà nghe một hồi, cuối cùng chỉ nói: “Anh ta hát lẩm bẩm cái gì anh không nghe được gì cả.”

Đồ Tiểu Ninh tức giận đẩy anh một cái.

Khi họ đến lối vào của địa điểm, đã có nhân viên đang thông báo: “Mời các bạn có vé VIP vui lòng cầm vé đứng xếp hàng, còn hai mươi phút nữa là đến buổi gặp gỡ.”

Đồ Tiểu Ninh nắm chặt tay Kỷ Dục Hằng hơn, còn run hơn khi nãy: “Chồng ơi, em, em hồi hộp quá.”

Tay cô hơi lạnh bị Kỷ Dục Hằng nắm chặt, nhưng trên miệng lại nói: “Coi em kìa.”

“Em thực sự cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài, anh ấy là thần tượng em yêu thích suốt mười bốn năm, từ ngày đầu tiên ở trường trung học cơ sở, ước mơ của em là quãng đời còn lại có thể được gặp anh ấy, dù không nói gì chỉ nhìn thôi cũng được.” Đồ Tiểu Ninh ép ngực như thể giây tiếp theo tim cô sẽ thực sự nhảy ra ngoài.

Kỷ Dục Hằng siết chặt các đầu ngón tay của cô, tay kia giúp cô chỉnh quần áo: “Không phải sắp gặp được rồi sao?”

Đồ Tiểu Ninh gật đầu, lại vuốt tóc: “Tóc, tóc em không lộn xộn chứ? Trang điểm không nhoè đúng không?”

Anh nhìn chằm chằm cô: “Rất đẹp.”

“Thật không?”

“Thật.”

Nhân viên đang giơ loa gọi lại, Kỷ Dục Hằng buông tay ra nhắc nhở cô: “Đến lúc đi rồi.”

Đồ Tiểu Ninh xoa xoa tay, ổn định tinh thần, đứng vững.

“Vé đâu?” Kỷ Dục Hằng lại hỏi.

“Ở đây.” Đồ Tiểu Ninh lấy từ trong túi ra.

“Đừng nhét bừa bãi, mất là em chỉ có nước khóc thôi đấy.”

“Em biết rồi mà.”

Anh vén mái tóc xõa trên vai cô: “Đi đi.”

Đồ Tiểu Ninh vừa nhấc chân nhưng lại dừng lại: “Còn anh thì sao?”

“Anh nhìn em đi vào rồi rời đi.”

“Bên em gần chín giờ sẽ kết thúc, đến lúc đó em sẽ về khách sạn.”

“Anh đến đón em.”

“Em chắc là về sớm hơn anh, anh đi lại cũng còn thời gian mà, anh cứ tụ tập với các bạn cùng lớp cho vui đi.” Đồ Tiểu Ninh nói rồi vẫy tay với anh: “Vậy em đi nhé?”

Anh gật đầu: “Được.”

Sau đó cô chạy một mạch đến phía dưới sân vận động xếp hàng, Kỷ Dục Hằng cầm ô, mưa vẫn rơi nặng nề, tiếng tí tách tí tách liên hồi không dứt, anh đứng thẳng tại chỗ, mắt không ngừng nhìn về hướng cô đang đứng.

Đồ Tiểu Ninh xếp hàng một hồi, các nhân viên bắt đầu xếp hàng theo số vé.

“Nào, số một hàng ghế đầu tiên mời cầm vé qua bên này!”

Đồ Tiểu Ninh bước tới đưa vé cho cô ấy.

Cô nhân viên đưa mắt nhìn nhau với đồng nghiệp bên cạnh, rồi nhỏ giọng hỏi: “Vé này cô phải trả bao nhiêu tiền cho mấy người cò vé vậy?”

Đồ Tiểu Ninh bất ngờ: “Hả?”

Các fan phía sau cũng bàn tán: “Ở giữa hàng đầu tiên!? Phú bà! Tôi mua hàng thứ hai đã phải chi năm nghìn năm tệ rồi!”

“Không phải tôi tự mua nên tôi không biết nữa.” Đồ Tiểu Ninh lúng túng nói.

Cô nhân viên không nói nữa, bấm một cái rồi trả lại vé cho cô.

Sau khi soát vé theo chỗ ngồi, nhân viên nhắc nhở nội quy tham gia của buổi gặp mặt.

“Từ khi lên sân khấu đến khi kết thúc mọi người chỉ có một phút, không thể ở lại lâu hơn, không được tặng quà hay thậm chí chỉ là ghi chú nhỏ, bên cạnh họ có nhân viên bảo vệ và giám sát 360 độ không góc chết, những ai có hành vi thái quá sẽ ngay lập tức bị chặn lại và được mời rời khỏi địa điểm, sau đó cũng sẽ không được tham gia concert nữa, xin mọi người hãy theo đuổi thần tượng một cách văn minh và có lý trí!”

Đứng ở chỗ đầu tiên, Đồ Tiểu Ninh cảm thấy chân mình hơi mềm nhũn, ước mơ từ ngày đầu cấp hai, hôm nay thật sự sẽ thành hiện thực rồi sao? Cô đưa tay nhéo mình, xác định mình không phải đang nằm mơ.

Chỉ có một phút, cô sẽ nói gì với họ đây?

Sự thật chứng minh cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi, khi nhân viên thực sự dẫn họ vào sân để gặp ba người họ, tất cả những gì họ cần nói đều bị bỏ lại phía sau, chỉ có nước mắt là ứa ra.

Đồ Tiểu Ninh ở đó một lúc thì bị nhân viên thúc giục lên sân khấu, trên sân khấu, cô nhìn ba người trước đây chỉ có thể nhìn thấy trên TV và trên tạp chí hình ảnh, họ đứng sờ sờ trước mặt, giống như những người đàn ông tuấn tú bước ra từ truyện tranh, giống như lần đầu tiên cô nhìn thấy họ trên TV vào 14 năm trước, kể cả sau bao năm, họ không còn là những chàng trai ngốc nghếch nữa nhưng vẫn đẹp tựa như ánh dương, chớp mắt đã vạn năm.

Đồ Tiểu Ninh lập tức bật khóc, cảm thấy chân không còn là của mình nữa, cô che miệng bước tới.

Thứ tự ôm là từ trái sang phải, đầu tiên là trưởng nhóm, sau đó là thành viên phụ trách hát Rap, cuối cùng là Vocal hát chính Lận Tập Dư.

Ôm hai người kia đầu óc của Đồ Tiểu Ninh trống rỗng, dù sao khi đại não tỉnh táo lại, cô đã đứng trước mặt Lận Tập Dư.

Dưới ánh đèn, gương mặt điển trai của anh ấy trắng sáng, đường nét góc cạnh rõ ràng, lông mày rậm sống mũi cao, dù không còn sự non nớt như thuở mới ra mắt nhưng theo thời gian anh ấy đã có chút trưởng thành gợi cảm, đôi môi xinh đẹp khẽ nhếch lên, chân thật vô song đứng trước mặt cô với khoảng cách chưa tới một lòng bàn tay, duỗi tay về phía cô, ôn nhuận như ngọc.

Khóe mắt Đồ Tiểu Ninh đẫm lệ, nhưng lại dùng mu bàn tay vội vàng lau đi, cô muốn dùng hai mắt ghi nhớ khoảnh khắc này, nhớ cho thật kỹ, cô cũng dang tay, rồi nhẹ nhàng cẩn thận mà rơi vào vòng tay Lận Tập Dư, đủ loại hình ảnh suốt mười bốn năm qua hiện lên trong đầu cô như tranh vẽ, có cô ở lại trường một tháng ăn màn thầu chỉ để tiết kiệm tiền mua tạp chí và ảnh, có cô đứng trên con đường duy nhất đến trường gian nan gặp một người bạn cùng lớp để ngăn lại vay tiền mua album mới nhất của họ, có cô bởi vì trong giờ học có một người bạn cùng lớp nói Lận Tập Dư xấu xí mà cãi nhau đến mặt đỏ tới mang tai, chỉ hận không thể tuyệt giao, có cô vì thi trượt mà cảm thấy cuộc đời thật vô vọng, cầm tấm ảnh của họ lên ngậm ngùi cay đắng… mọi thứ ở thời trẻ của cô, ngây thơ, hài hước và hạnh phúc khổ đau, dường như chỉ mới ngày hôm qua.

Khi anh ấy dùng tay ôm nhẹ lên vai cô, cô cảm thấy máu chảy khắp người tăng nhanh, mọi lời tập sẵn trước đó đều bị cô quên đến chín tầng mây, chỉ có thể khàn khàn nói một câu: “Cố lên.”

Lận Tập Dư nhẹ nhàng vỗ lưng động viên cô: “Vất vả rồi, cảm ơn.”

Đồ Tiểu Ninh không nhớ được mình đã xuống sân khấu bằng cách nào, chỉ cảm thấy cả người đều không phải là của mình, phải vịn vào bức tường để tiến về phía trước, giọng của Lận Tập Dư tràn ngập bên tai, cô là người đầu tiên bước ra khỏi hậu trường sau khi được ôm thần thượng, cô đã òa khóc thành một kẻ ngốc.

Lận Tập Dư nói chuyện với cô kìa, Lận Tập Dư đứng trước mặt cô nói chuyện với cô đấy!