Trời nổi sấm chớp rền vang, kèm theo đó là sóng to và cuồng phong dữ dội. Con thuyền bị đánh cho nghiêng hẳn sang một bên, khiến chừng như dựng đứng và phải rất khó khăn các thành viên trên thuyền mới giữ được bản thân không bị rơi khỏi.

Còn tốt là con thuyền được chọn lựa kỹ càng nên có sức chống chịu rất lớn, nếu không thì đã sớm bị đánh nát thành từng mảnh rồi.

Kull la hét thảm thiết ở trong lòng. Cậu có tưởng tượng cỡ nào cũng không thể tin được rằng chính mình lại vẫn xem thường sự đáng sợ của chuyến vượt biển này.

Lúc đầu, mọi chuyện diễn ra tương đối suông sẻ với vài đợt tập kích của quái nối tiếp nhau. Mặc dù độ nguy hiểm vẫn khá cao nhưng đội ngũ trên thuyền hiện tại tất nhiên là thừa sức đối phó.

Dần dà, Kull đã tin tưởng rằng tình hình sẽ cứ thế kéo dài đến khi cả đội tới được lục địa phía Tây. Bởi thử nghĩ tỉ lệ các đội thuyền sống sót vượt biển vốn không phải thấp, và độ khó đang gặp rất phù hợp với tỉ lệ ấy.

Thế nhưng mọi thứ đột nhiên thay đổi khi một cơn sóng cao hàng chục mét chợt dâng lên, và phải mất một lúc Kull mới nhận ra đó không chỉ đơn giản là sóng.

Một con cá khổng lồ, to chẳng kém gì một ngọn núi, và đó chỉ một phần phía trên mà thôi. Con cá lao tới, mở rộng chiếc miệng lớn và sâu hoắm hòng nuốt chửng tất cả vật thể trước mặt. Toàn bộ đều chính là bữa ăn của nó.

Thuyền viên có kinh nghiệm trên thuyền lập tức phản ứng, kích hoạt thiết bị tăng tốc lên mức tối đa khiến cho con thuyền bay đi như một quả đạn pháo. Tốc độ của con thuyền khi ấy chỉ hơi nhỉnh hơn con cá một chút, nhưng may thay con cá không đuổi theo, chừng như đã vừa ý với phần ăn của mình.

Kull sợ mất mật. Cậu thậm chí suýt nữa đã chạy đi dùng thuyền cứu hộ một mình, và nếu thật xảy ra thì quá xấu hổ.

Chuyện không dừng lại ở đấy, bởi một cơn bão chẳng biết từ đâu bất ngờ ập tới. Trời tối sầm, giông tố nổi lên dữ dội. Cũng chính vào lúc này đây, một chiếc cột to tướng đâm thẳng lên ở bên mạn thuyền và dưới ánh sáng lóe qua nhờ sấm chớp, Kull loáng thoáng thấy được đó là một chiếc xúc tu.

Thủy quái, không chỉ đơn giản là quái ở dưới nước, mà thường được nhắc đến như các loài thú biển có hình thể lớn, vượt xa cả những con thuyền chiến to nhất. Con cá gặp được khi trước cũng tính là một, nhưng so về độ đáng sợ và nguy hiểm thì chiếc xúc tu trước mặt đây mới là thứ ghê gớm hơn.

– Nó muốn con thuyền!

Cô gái với mái tóc màu xanh lục nhạt cột đuôi ngựa – Athenia lên tiếng nói lớn. Cô nàng một tay cầm kiếm, một tay bám chặt vào mạn thuyền, gương mặt hiện rõ vẻ quyết tâm, hẳn đã làm ra lựa chọn, chỉ chờ phản ứng từ hai người có quyền khác ở chỗ này là Darmil và chính Kull.

– Cho nó!

Darmil chẳng chút do dự đáp. Cậu ta đang đứng trên mặt bên con thuyền bị dốc ngang, trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu với thứ có kích thước gấp triệu lần mình, rất điên cuồng. Dáng vẻ là thế, lời nói lại cho thấy lý trí của anh chàng đấu sĩ vẫn còn đó.



– Cho! Cho!

Kull hùa theo hô lớn. Cậu biết Darmil đang phải rất gắng gượng đè xuống ham muốn chiến đấu của bản thân, lý do đơn giản là vì trận đấu này không phải của riêng mình. Quyết định ích kỷ sẽ dẫn đến hậu quả thảm khốc cho người khác, cậu ta khó mà làm được. Ít nhất là trong chút giây phút ngắn ngủi của hiện tại.

Các thành viên trên thuyền nhanh chóng di chuyển. Vì đã luyện tập từ trước, họ chỉ chốc đã nhảy hết lên thuyền cứu hộ và chạy đi theo các hướng và từng nhóm riêng biệt đã định sẵn. Tất nhiên vẫn không tránh khỏi phải xử lý và chia nhóm theo tình huống bởi các bất cập.

Darmil đi với Athenia; còn Kull thì đi với Shelah. Đây thật sự là một sự kết hợp đầy trớ trêu. Rõ ràng, vẻ mặt của cô nàng vũ công nhăn nhó khó chịu. Đi với Darmil hay Athenia đều tốt cả, chẳng hiểu thế nào lại cặp cùng với tên da ngăm đen xúi quẩy này.

Còn Kull thì muốn đi cùng với Darmil, chỉ để có cảm giác an toàn. Hơn nữa, giám sát và hỗ trợ cậu ta cũng là bổn phận của cậu. Cái đội nhóm này có ra sao cũng được, nhưng nếu là Darmil xảy ra chuyện, cậu chắc chắn không thể tránh khỏi bị trừng phạt. Đây không chỉ là nhắc đến phương diện đội trưởng.

Con thuyền nhỏ lênh đênh trôi trên biển, đã sớm cách xa con Thủy quái và chiếc thuyền lớn xấu số. Kull đưa quệt liền mấy tầng mồ hôi trên đầu cổ và lau khắp người mình. Cậu không hề thấy mệt, nhưng mồ hôi lạnh băng vẫn cứ tuôn ra đều đều.

Trông thấy bộ dáng đáng thương hại của Kull, Shelah không khỏi xì một tiếng chê bai, bảo:

– Sợ như thế còn đi vượt biển?

Kull nghe vậy nhíu mày, nhìn đối phương chằm chằm, vẻ khó mà tin được. Rõ ràng trước đây không lâu, cô nàng co rúm lại, mấy lần nép sát vào người cậu khi bị dọa bởi sấm chớp và vài tiếng nổ lớn. Có lẽ là giờ đang cố lấy lại mặt mũi cho chính mình đi.

– Tôi sợ. – Kull thản nhiên đáp – Nói không chừng con Thủy quái còn đang theo ngay bên dưới chúng ta đây.

Vừa dứt lời, Shelah lập tức co chân lại, bò sát vào vào giữa thuyền chừng sợ rằng hơi nghiêng người ra liền sẽ bị tóm lấy mà lôi xuống. Và chẳng mất quá lâu để cô ta nhận ra Kull đang trêu mình, mặt mũi nhăn nhó, gắt:

– Cậu hết chuyện làm rồi à?!

Kull khanh khách, bảo:


– Tôi đúng là đang đùa, nhưng cẩn thận vẫn hơn mà. Không phải ư?

– Tôi mặc kệ cậu.

Shelah mắng một tiếng rồi thôi. Cô ta chẳng thèm đùa với Kull, ngược lại còn chán ghét. Tâm tình cô nàng hoàn toàn chứa đầy bực bội, bởi cho tới giờ chẳng có gì diễn ra như ý muốn cả.

Có thể thấy được Shelah vẫn luôn đảo mắt xung quanh tìm kiếm thứ gì đó. Hẳn là chờ đợi kì tích xuất hiện, như bỗng dưng gặp lại Darmil và Athenia chẳng hạn.

Thế nhưng đó rõ ràng là chuyện không thể nào xảy ra. Chưa kể hỗn loạn, mọi người vốn đã thống nhất sẽ chia nhau ra mà chạy, tránh bị Thủy quái đuổi giết mà chết hết cả bọn. Mặc dù chia ra sẽ tăng độ khó nếu đụng phải các nhóm quái trên biển, nhưng nếu là tập trung chạy đi thì phần khả năng sống vẫn rất cao.

Cho đến hiện tại, có lẽ là nhờ may mắn, Kull và Shelah còn chưa đụng phải bất kì con quái nào. Cậu đoán chừng có lẽ là do sự tồn tại của con Thủy quái đã khiến những con quái khác trong vùng lẩn đi, hoặc đều đã thành thức ăn cho nó cả rồi.

Trải nghiệm chuyến đi biển này thật sự là ấn tượng khó phai. Kull chỉ thấy hơi tiếc rằng cậu đã không bình tĩnh hơn mà quan sát cho kỹ con Thủy quái. Đâu phải mấy ai cũng có cơ hội này, mà còn sống sót nữa chứ.

Nghĩ ngợi một hồi, Kull bất giác giương mép lên cười đắc ý. Phải, cậu đã sống, thành tích đáng để khoe khoang với đội trưởng đấy.

Shelah nhướn mày nhìn biểu cảm liên tục thay đổi như tên thần kinh của Kull, chịu không được phải ráng tránh ra xa thêm tí nữa. Du hành giả điên điên khùng khùng cô nàng gặp chẳng phải là ít, nhưng khiến người khác nổi hết cả da gà thế này thì thật là hiếm.

Nhiều tiếng đồng hồ cứ thế lẳng lặng trôi qua. Bầu trời chuyển thành đêm đen, nhìn về phía xa, gần ở chân trời có thể thấy được vài đốm sáng nổi lung linh. Giữa biển thế này, dễ đoán được rằng chúng là dấu hiệu của mấy đám quái, còn là tương đối nguy hiểm.

Kull lái thuyền, tự nhiên sẽ không hướng về mấy chỗ đó. Huống hồ, theo lộ trình, cứ thẳng tiến về phía tây là được.

Oái oăm thay, một vài đốm sáng có thể thấy rõ đang dần lớn lên. Chúng đang chủ động tiếp cận hai người.

Kull phát hoảng, bỏ mặc động cơ của thuyền, cật lực chèo hòng tăng tốc. Liếc mắt thấy Shelah vẫn thờ ơ không phản ứng, cậu quát:

– Cô còn ngồi im đó!? Mau chèo!



Đột nhiên bị mắng, Shelah giật nảy mình, trong lòng phát bực nhưng cơ thể thì vẫn mau lẹ làm theo ý đối phương. Cô cũng muốn sống.

Thế nhưng cố gắng của hai người hoàn toàn là vô ích. Mấy đốm sáng di chuyển rất nhanh, chẳng mấy chốc đã rút ngắn khoảng cách chỉ còn vài trăm mét. Lúc này, Shelah bỗng dưng ngừng chèo, hơi do dự thốt:

– Đó hình như là…

Thấy phản ứng của Shelah, Kull cũng dần bình tĩnh lại. Cậu vận dụng kỹ năng chủ đạo của mình và vẻ mặt theo đó trở nên mừng rỡ.

Là thuyền. Một con thuyền lớn, còn lớn hơn cả con thuyền mà nhóm đã dùng trước đó. Không biết là thuyền của ai, xấu hay tốt nhưng chắc hẳn là không thể tệ hơn một con quái vật trên vùng biển này được.

– Ngừng chèo! Ngừng chèo!

Kull luôn miệng nói lớn, mặc kệ rằng Shelah đã sớm vứt mái chèo sang bên.

– Chúng tôi ở đây! Có người!

Kull hô lớn, đồng thời lấy ra đèn pha làm tín hiệu. Phía chiếc thuyền kia phản ứng rất nhanh, chẳng mấy chốc đã phái một hai chiếc thuyền cứu hộ ra đón.

Đối phương có Thần cấp không thấp, nhưng cũng chẳng phải là cao. Ít nhất những người này có Thần cấp thấp hơn Kull. Đoán chừng họ chỉ là thuyền viên giữ nhiệm vụ vận hành thuyền.

Do vậy, Kull và Shelah chẳng chút kiêng kỵ mà theo họ lên thuyền. Dù sao cũng không có lựa chọn nào khác. Nếu là dùng con thuyền bé tí này tiến về lục địa phía Tây, e rằng phải mất đến cả tháng, còn chưa kể đến các loại nguy cơ.

Tóm lại, anh chàng thám đạo vui mừng không xiết; và cô nàng vũ công lần đầu tiên sau hai ngày liền lênh đênh đã không còn xụ mặt, nở nụ cười rạng rỡ.

Câu chuyện về hành trình của một người thiếu niên với khởi đầu bình thường nhưng mơ ước trở thành hiệp sĩ. Oskar niếm trải sự tàn khốc của chiến tranh, hắn từng bị đánh bại trên chiến trường, không bỏ qua những cơ hội xuất hiện trước mắt, hắn dùng ý chí và lòng dũng cảm từng bước một nâng cao địa vị của mình, để sống sót và để đi tìm ý nghĩa của hai từ hiệp sĩ. Mời mọi người đọc