Một đêm cuối tuần tĩnh mịch, bóng cây đan cài, gió ấm nhẹ thổi.

Bé Mập gác cơ thể mũm mĩm của nó lên đùi Kỷ Đinh, không cho cô xuống xe.

Tô Duyệt Dung cười: “Mập Mập à, ngày mai chị phải nhập học rồi, tối nay về trường, phải ở trong ký túc của trường.”

Bé Mập rê.n rỉ hai tiếng, ngoẹo đầu sang bên nửa hiểu nửa không, nhìn Kỷ Đinh bằng đôi mắt sáng long lanh.

Kỷ Đinh nhéo nhéo hai má mềm mại của nó, thân mật cọ mũi lên bộ lông vàng: “Cuối tuần sau em lại có thể gặp chị rồi mà.”

Bé Mập như nghe hiểu, nó ra sức vẫy đuôi, mõm cũng sắp toét ra tới tận đôi tai rồi.

Kỷ Đinh vỗ vỗ đầu nó rồi ra cốp xe lấy hành lý, đến cạnh cửa sổ phía trước: “Bố, mẹ, con vào trong đây.”

“Ừ”, Kỷ Nhân Lượng dặn dò, “Học tốt nhé, thứ Bảy về sẽ đãi con ăn ngon.”

“Được, con chờ đó.” Cô hất dây đeo túi lên vai, tung tăng bước vào cổng trường.

Lớp 12 lại chia lớp căn cứ vào thành tích thi cuối kỳ trước, mỗi lớp gần như đều có sự điều chỉnh thành viên, vì thế khi tự học buổi tối, Kỷ Đinh nhìn thấy vài gương mặt mới.

Trong đó, ấy thế mà lại có một gương mặt rất quen.

“Chà, Giải Tích, giày của cậu là hiệu nào thế, phản quang cơ à!”

“Lần trước hội chợ tớ có mua lego cậu bán, luôn bày ở tủ đầu giường, đẹp lắm…”

“Nghe nói cậu chơi bóng rổ rất giỏi, lần sau các cậu thi đấu, tớ có thể đi xem không?”

Cậu con trai đắc ý ngồi giữa đám nữ sinh, hưởng thụ những lời hỏi thăm không ngớt như pháo nổ.

“Giải Tích, cuối kỳ cậu thi được hạng mấy vậy?”

Một giọng nói lanh lảnh khác lạ bỗng xen vào, mọi người không hẹn mà cùng quay sang nhìn…

Chỉ thấy Kỷ Đinh xách túi đứng trước bàn học, gương mặt nở nụ cười tủm tỉm.

Vẻ mặt cô và những đôi mắt sáng như sao hình thành sự đối chọi rõ ràng, Giải Tích hất cằm vẻ không vui: “Hạng 22.”

Ha, cậu bảo tôi lọt vào top 30, tôi không chỉ làm được mà còn phát huy vượt trình độ cơ!

Đường cong khóe môi Kỷ Đinh rộng hơn, thản nhiên gật đầu: “Ừ, tốt lắm, con số này hợp với cậu cực kỳ.”

Giải Tích: “???”

Suốt buổi tối, Kỷ Đinh có thể nhận ra ánh mắt hung ác của cậu ta. Nhưng cô phải thừa nhận rằng, như vậy rất – là – vui.

Lớp 12/2 là lớp chọn, chỗ ngồi bình thường đều phân bố theo một cách ngẫu nhiên, để giữa các học sinh có thể trao đổi sâu hơn, kỹ lưỡng hơn.

Nhưng vì cuối cùng chủ nhiệm lão Lê chỉ giao danh sách cho lớp trưởng nên một số người sẽ tự âm thầm điều chỉnh chỗ ngồi của mình đến cạnh bạn học có mối quan hệ tốt với mình.

Mỗi khi đổi chỗ đều có một số tình huống rất kỳ diệu xảy ra – hai người ghét nhau sẽ ngồi cách rất xa, những người thân thiết thì ngồi cạnh, mà nếu hai người đang “mờ ám” mà ngồi chung bàn thì trên cơ bản chuyện này cũng như đinh đóng cột rồi.

Kỷ Đinh không có ý kiến gì về việc ngồi chung với ai, chỉ cần không làm phiền cô học thì ai cũng được.

Vì thế cô cũng không đi xem bảng danh sách xếp chỗ.

Sáng hôm sau khi lên lớp, Kỷ Đinh trèo lên tầng lầu thì thấy Giải Tích dựa vào lan can học tiếng Anh.

“Lát nữa lúc cậu vào thì đừng làm đổ trà sữa trân châu trên bàn tôi nhé.”

Lúc nói câu này, cậu ta không buồn ngẩng lên, giọng điệu như thể nói vu vơ mà thôi.

Tại sao lại làm đổ?

Kỷ Đinh thấy kỳ lạ, không quan tâm cậu ta mà đi thẳng vào phòng.

Hai phút sau, cô lại quay ra, nhìn Giải Tích vẻ khó tin: “Cậu và tớ chung bàn?”

“Đúng thế.” Cậu lười biếng quay lại, “Bất ngờ không, mừng rỡ không?”

Tôi @amp;# đậu xanh nhà cậu!

Nếu nói lớp này có bạn nào mà Kỷ Đinh không muốn ngồi chung bàn nhất, thì đó hẳn là Giải Tích rồi.

Vì cô biết con người này phiền phức đến mức nào…

Mồm mép không bao giờ nói chuyện đàng hoàng, còn cứ luôn nghĩ rằng mình là thiên hạ đệ nhất đẹp trai.

Kỷ Đinh không kiềm chế được mà trợn trắng mắt, quay ngoắt đi vào lớp tìm lớp trưởng: “Có thể đổi chỗ cho tớ không? Tớ không muốn ngồi chung với Giải Tích.”

Lớp trưởng là một nữ sinh rất hiền lành, khó xử nói: “Nhưng bảng xếp chỗ đã giao cho thầy Lê rồi, nếu tối qua cậu nói với tớ thì ổn rồi.”

“À, không sao.” Nghĩ đến việc đúng là mình đã không chu đáo, giọng Kỷ Đinh có vẻ hối lỗi, “Làm phiền cậu quá.”

Lớp trưởng cười: “Không có đâu, lần sau nếu cậu cần gì cứ bảo tớ.”

Lúc đi ngang Tiết Uyển Di, Kỷ Đinh nghe cô ta nói bằng giọng chế giễu kỳ quặc: “Có vài người, thực sự là được mối hời rồi còn bày đặt ra vẻ.”

Vẻ thù địch càng lúc càng rõ, Kỷ Đinh cau mày nhưng kiềm chế, không đáp lời.

Khi về chỗ ngồi, Giải Tích đã ngồi đó hút trân châu, thấy cô thì nhướn mày: “Bạn chung bàn mới, sau này hãy chỉ giáo nhiều nhé.”

Kỷ Đinh nhếch môi lấy lệ, cậu cũng không quan tâm mà tự nói tiếp: “Bốn thiếu gia đây đúng là thông minh bẩm sinh, muốn thi hạng bao nhiêu thì được bấy nhiêu. Cứ theo tiến độ này thì sẽ có ngày được hạng nhất cho xem.”

Những lời này rơi vào tai Kỷ Đinh loáng thoáng mùi vị khiêu chiến, cô quay sang: “Liệu cậu có quá tự tin về bản thân mình không?”

“Không tin?” Giải Tích cà lơ phất phơ chống cằm, xáp lại gần: “Vậy chúng ta cược đi?”

Kỷ Đinh phì cười: “Có phải cậu bị nghiện cá cược rồi không?”

“Bộ dạng này của cậu là không dám chứ gì?” Giải Tích để lộ nụ cười khiêu khích, chớp chớp mắt vẻ rất gợi đòn.

“…”

Kỷ Đinh từ nhỏ đã có lòng tự tôn rất cao, lúc này cũng không cho phép cậu ta leo lên đầu mình ngồi: “Nói đi, cược cái gì?”

“Thì cược, học kỳ này chí ít có một lần thi tôi vượt hạng cậu.”

“Được.” Cô nhếch môi, mặt không cảm xúc, “Nói nhớ giữ lời.”



Một tuần sau, lần đầu thi tổ hợp môn tự nhiên, hai tiếng rưỡi phải hoàn thành đề thi ba trăm điểm, khối lượng cực kỳ lớn.

Lần thi này tổ chức ở từng lớp riêng biệt, không chính quy, chỉ để các học sinh làm quen trước với cảm giác làm đề tổng hợp Lý Hóa Sinh.

Tốc độ làm bài của Kỷ Đinh tương đối chậm, ban đầu mất nhiều thời gian để tinh chỉnh đề Vật lý, cuối cùng đề Sinh lại không làm hết. Lúc tiếng chuông vang lên, lão Lê đứng trên bục giảng thu bài, tim cô nhảy thót, lo lắng mang nộp phiếu trả lời.

Sau đó thành tích đã có, kết quả cũng khiến người ta khó hiểu – Kỷ Đinh chiếm trọn 110 điểm Vật lý, Sinh lại chỉ có 50, còn không đạt tới điểm trung bình.

Tổng điểm 247, nhất lớp.

Thầy Sinh vật họ La đau lòng tìm cô nói chuyện, khiến cô không biết làm sao. Kỷ Đinh bó tay, nhưng cô có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, biết rõ mình biết làm nhưng lại không làm hết, thực sự khó chịu.

Cô mua thêm đề của Ngũ Tam và Vương Hậu Hùng, không ngừng làm bài nâng cao hiệu quả, ngày tháng thoắt cái đã tới lễ Quốc Khánh.

Kỷ Đinh nghỉ lễ về nhà, Bé Mập nghe tiếng chạy tới, cặp chân ngắn ngủn lon ton ra chờ cô ở cửa.

Tô Duyệt Dung và Kỷ Nhân Lượng đón lấy cặp và valy của cô, bận rộn rót nước bưng trà, hàn huyên không dứt.

Tâm trạng Kỷ Đinh vui vẻ, vặn người một cách rồi vào phòng khách, thấy Kỷ Sâm đang vắt chân ngồi trên sofa xem tivi thì ngạc nhiên: “Anh à! Sao anh ở đây?”

“Bảy ngày dài quá, không có gì làm thì về thôi.” Anh nhướn mày nhìn Kỷ Đinh, uể oải nói, “Sao, không hoan nghênh anh mày à?”

“Không hề.” Kỷ Đinh cười, nói với vẻ hâm mộ, “Quả nhiên sinh viên vẫn tốt hơn, bọn em chỉ được nghỉ có ba ngày.”

Kỷ Sâm hài lòng “hà” một tiếng.

Kỷ Đinh khựng lại một lúc: “Vậy anh A Nghiên và anh Trạch Vũ cũng về ạ?”

Kỷ Sâm lắc đầu: “Không nghe nói.”

“Tại sao?”

“Trạch Vũ chê phiền toái, còn A Nghiên là bận việc.”

Kỷ Đinh chỉ quan tâm nửa câu sau, lập tức nói: “Haizzz, vào học rồi mà anh ấy vẫn còn thực tập sao?”

Kỷ Sâm hờ hững liếc cô một cái: “Sao mà lắm chuyện thế, muốn biết thì tự đi mà hỏi.”

Kỷ Đinh: “…”

Cô nuốt xuống, nhếch môi: “Được thôi, anh trai.”

Chưa đi được mấy bước đã nghe anh ngồi sau lưng ung dung lên tiếng: “Có phải thích A Nghiên không? Anh có thể dắt dây giúp mày, dù sao phù sa cũng không chảy ruộng ngoài…”

Kỷ Đinh vội vàng lao tới bịt miệng ông anh, tai ửng đỏ: “Anh nói cái gì vậy!”

Cô lén lút nhìn bố mẹ một cái – cũng may họ đang ở trong bếp, không chú ý tới bên này.

“Anh còn không biết mày hay sao?” Kỷ Sâm kéo tay cô xuống, vẻ kỳ thị, “Từ nhỏ đã thích mấy gã đẹp trai, A Nghiên vừa tới là mắt mày chưa bao giờ rời khỏi cậu ấy.”

Kỷ Đinh nghe thấy lời đùa bỡn trong câu nói đó nên thầm thở phào, cười tít mắt: “Được đó, nếu anh thấy không sao thì đợi em thi đại học xong thì dắt dây giùm em nhé.”

Kỷ Sâm trợn trắng mắt, không quan tâm đến cô nữa.

Lễ Quốc Khánh năm nay khá đặc biệt, đúng vào lễ Trung Thu. Buổi tối ăn xong bữa tiệc hải sản, Tô Duyệt Dung lấy ra một hộp quà: “Chúng ta còn ăn bánh Trung Thu nào.”

Bà chia cho mỗi người hai cái, bổ sung: “Cái này là Tiểu Nghiên gửi, nếm thử xem ngon không.”

Anh A Nghiên?

Kỷ Đinh thoáng rung động, cắn một miếng bánh hạt sen – mềm mại ngon miệng, thơm phức vừa ăn, mỹ vị!

Kỷ Nhân Lượng cười nói: “Thằng bé này ngoan thật, lễ Tết gì cũng nhớ đến nhà chúng ta.”

Tô Duyệt Dung nói với hai anh em: “Các con cũng nhớ gửi lời chúc cho người ta đó nhé.”

Kỷ Đinh vâng dạ, sau khi về phòng lập tức lấy điện thoại ra nhắn tin cho Ôn Nghiên:

[Anh Ôn Nghiên ơi, Trung Thu vui vẻ nhé! [chúc mừng] Cám ơn anh đã gửi tặng bánh trung thu cho nhà em, ngon cực kỳ luôn! [wow]]

Anh nhanh chóng trả lời: [Đừng khách sáo [nhe răng]]

Kỷ Đinh: [Anh ơi, học kỳ này anh vẫn thực tập ạ? Nghe anh em nói anh bận lắm, hôm nay anh thế nào?]

Nghiên: [Ừ, thực tập trong học kỳ, ở một công ty đầu tư, mỗi tuần 4 ngày.]

Nghiên: [Tự ăn bánh trung thu thì xem như là ăn mừng lễ rồi [choáng]]

Kỷ Đinh cảm thấy emo “choáng” này bỗng dưng đáng yêu lạ thường, khẽ cười: [Vất vả thế ạ [ôm ôm] cho anh chút năng lượng ma thuật này! [đỏ mặt] Cố lên nhé!]

Thân phận “trẻ con” cũng có ích – có thể xóa nhòa ranh giới giới tính, mà lại không khiến người ta thấy phản cảm.

Quả nhiên Ôn Nghiên đáp ngay: [Cám ơn Đinh Đinh, anh sẽ cố gắng [mặt trời]]

Kỷ Đinh cách một màn hình cũng tưởng tượng được dáng vẻ anh mím môi tủm tỉm cười.

Lại trò chuyện một lúc nữa, cô sợ làm phiền công việc của anh nên kết thúc: [Anh ơi, em học bài đây, anh cũng nghỉ ngơi sớm nhé, đừng thức đêm!]

Bên khung chat hiện lên “đối phương đang nhập…”, nhưng mãi không nhận được tin nhắn nào.

Mãi sau bên kia mới xuất hiện một câu: [Ngủ ngon, mơ đẹp [ánh trăng]]