Cũng nhờ có Ôn Nghiên giúp đỡ mà Kỷ Đinh đã tới nơi kịp giờ.

Buổi tối về ký túc, không ngờ ba cô bạn chung phòng đang nhìn cô chằm chằm.

Kỷ Đinh bị nhìn đến rợn da gà, hỏi: “Gì thế?”

Thái Thụy Kỳ lên tiếng: “Đinh Đinh, cậu giỏi thật đó!”

Đinh Linh không cảm xúc: “Yêu đương hẹn hò mà không nói cho bọn tớ biết!”

Thư Văn không tỏ vẻ gì, chỉ bĩu môi phụ họa: “Hừ!”

Kỷ Đinh hoang mang: “Tớ đã yêu đương gì đâu?”

“Cậu và Nghiên Thần đã lên no.1 hotsearch của diễn đàn Thanh Hoa rồi, cậu còn ở đây giả vờ à?” Thái Thụy Kỳ đau đớn, tố cáo từng câu từng chữ: “Kỷ Đinh, cậu đúng là đồ lừa đảo!”

Kỷ Đinh: “???”

Cô giật lấy điện thoại bạn đang cầm, bên trên là chủ đề vừa in đậm vừa tô đỏ nổi bần bật - #aaaaaaaaaaaaa tôi bi thương muốn chết#

Kỷ Đinh không hiểu chuyện này liên quan gì đến tin đồn của cô và Ôn Nghiên nên nghi ngại bấm vào xem.

Lầu 1 [chủ topic]: Tâm trạng đau thương ing.

Hôm nay tôi biết một chuyện, như sét đánh vậy, đó chính là – tôi phát hiện ra Nghiên Thần của chúng ta đã có bạn gái rồi.

Chiều nay bỗng có tuyết rơi, là một cô gái phương Nam đáng yêu tôi luôn rất mong đợi, sau đó vui vẻ mua một ly trà sữa, lúc shipper gọi tới thì xuống lầu lấy, ồ cái người đó chưa tới mà lại gọi điện trước, hại tôi đứng trong gió lạnh tới 5 phút, lạnh cóng muốn chết…

E hèm hình như lạc đề rồi. Anyway, tôi đứng ở cổng tòa số 6 chờ và đợi, shipper chưa tới mà lại tận mắt thấy một cảnh đất trời đảo lộn.

Tôi nhìn thấy, Nghiên Thần từ con đường nhỏ chỗ bảo tàng công nghiệp đi qua chỗ tôi, tuyết trắng mênh mang anh không che dù cũng không mặc áo mưa, trên lưng còn cõng một cô gái!!!

Lúc đó tôi đứng sững tại chỗ, định nhìn cho rõ hơn bằng đôi mắt to Carslan của mình. Ừm, đó chính xác là Nghiên Thần, anh ấy còn quay đầu lại nhìn cô gái kia cười nữa, biểu cảm ấy phải nói là cực kỳ dịu dàng!

Hai da, trong lòng tôi có một quả chanh – cô gái kia sao mà có phúc thế, lại cưa đổ được cành hoa cao ngạo lạnh lùng của chúng ta? Thế là tôi nhìn thật kỹ, ủa, đây không phải là JT hoa khôi mới được chọn của tân sinh viên Học viện quản lý kinh tế hay sao?

Quả thực là rất xinh đẹp, để bảo vệ thông tin cá nhân người ta, tôi sẽ không đăng hình lên, các bạn có thể hỏi thử, chắc chắn có người từng add wechat bạn ấy. Tóm lại là, tóm lại là, chuyện này đã để lại bóng đen cực lớn trong trái tim bé nhỏ của tôi rồi!!!

Cầu cứu!!!!!!

Lầu 2 [lwey]: Cái quỷ gì? Tôi đang ăn tối ngon lành trong tích tắc thấy bất ổn rồi… Ôn Nghiên thoát ế rồi thì hạnh phúc nửa đời sau của tôi cũng hết hy vọng rồi!!!

Lầu 3 [92hdf]: Aa a a a a a a a a a a đây là tin tức buồn nhất mà tôi nghe được vào cuối năm đó, không làm bài nổi nữa! Chuyện này còn đáng buồn hơn việc tôi yêu phải thằng khốn người yêu cũ nữa!

Lầu 4 [Manh tân]: Yếu ớt hỏi một câu – Nghiên Thần là ai?

Lầu 5 [Tôi là fan duy nhất của anh trai]: Kiến nghị tự tra baidu đi.

Lầu 6 [Tương Meo meo]: Đọc comment lầu 5 xong tôi tra nhanh xem sao, kết quả - mẹ ơi! Thần tiên nào đây! Trạng nguyên kỳ thi đại học tỉnh Quảng Đông, top 10 ca sĩ cuộc thi Thanh Hoa, giải thưởng đặc biệt của sinh viên, cán bộ xuất sắc hội sinh viên… Sau đó tôi xem hình…

Anh ơi, anh hãy debut giùm em!!!

Lầu 7 [Không biết nói gì để diễn tả tâm trạng phức tạp của tôi]: Đêm nay không ai ngủ được.



Phía dưới là… mấy trăm bình luận.

Kỷ Đinh thật sự không ngờ Ôn Nghiên lại nổi tiếng như vậy, cô buông điện thoại xuống: “Hừm, cái này, tớ thấy tớ có thể giải thích…”

Ba người bình tĩnh mỉm cười: “Mời bắt đầu màn biểu diễn của cậu.”

Kỷ Đinh ho một tiếng: “Anh ấy là bạn cấp 3 của anh trai tớ, trước kia từng đến nhà tớ ở một thời gian, nên quan hệ của bọn tớ khá tốt.”

Trong phòng im phăng phắc, cô bổ sung mà mặt không biến sắc: “Không hẹn hò, thật đó, anh ấy luôn coi tớ là em gái,.”

Mãi sau Thái Thụy Kỳ mới hỏi: “Vậy trước kia lúc bọn tớ bàn luận, sao cậu không nói gì?”

Kỷ Đinh nuốt nước bọt, nói nhỏ: “Vì tớ cũng có nhiều hình của anh ấy, sợ các cậu đòi xem.”

Ba người: “???” Mẹ nó!

Đồng loạt giơ tay: “Giao hình ra, giữ mạng của cậu.”

Kỷ Đinh thầm nói – anh A Nghiên, xin lỗi anh nhé!

Nửa tiếng sau đó, là cảnh chiêm ngưỡng nhan sắc thần tiên tuyệt thế!!!

Đinh Linh: “A, tớ sực nhớ ra hồi học quân sự, có lần có một nam sinh đưa cậu tới, đó có phải Nghiên Thần không?”

Kỷ Đinh bẽn lẽn cười, gật đầu.

Đinh Linh đấm ngực than trời: “A a a tức chết được! Không ngờ tớ từng đứng gần nam thần đến thế!”

Kỷ Đinh đảo mắt: “Chỉ cần các cậu giữ bí mật cho tớ thì tớ có thể hẹn anh ấy cùng ăn bữa cơm với chúng ta.”

Ba người nhìn nhau…

Ha, tưởng bọn tớ dễ mua chuộc vậy sao?

Chuyện cậu che giấu còn chưa tính sổ đâu!

Đừng tưởng có chút lợi nhỏ mà có thể khuất phục bọn này, hừ.

Lát sau.

Thái Thụy Kỳ: “Chốt đơn.”

Đinh Linh: “Không thành vấn đề.”

Thư Văn: “+1.”

Thế là Ôn Nghiên trở thành công cụ để ăn một bữa cơm với bốn người. Kỷ Đinh đoán chừng anh không biết chuyện trên diễn đàn BBS nên không nói gì.

Sau khi độ hot của chủ đề đó bớt dần thì vẫn xảy ra một số việc, nhưng cũng không gợn sóng gì, Kỷ Đinh cũng không cần gặp ai cũng phải thanh minh.

Nhưng cô phát hiện, ánh mắt Hoàng Đình Đình nhìn cô càng kỳ lạ hơn.

Kỷ Đinh: “…”

Cô không còn muốn đi cứu vớt thế giới quan sụp đổ của Hoàng Đình Đình nữa. 🙂

Kỳ nghỉ đông sắp tới, Kỷ Đinh tranh thủ thời gian có hạn để học lái xe, còn xem rất nhiều báo cáo nghiên cứu về thị trường và ngành nghề, tự học nguyên lý kế toán.

Cuối tuần Điền Giai Tuệ hẹn cô ra ngoài làm đồ gốm. Đúng lúc buổi tối có buổi tụ tập của các bạn cấp ba nên hai người hẹn nhau đi buổi chiều.

Kỷ Đinh không có năng khiếu về khoản này, không tài nào nhào nắn cho đẹp được, xoay xoay một hồi lại thành méo mó. Dù sao cũng chỉ là giải trí nên cô tùy tiện làm một chiếc ly đơn giản, tiếp đó bắt đầu khắc hoa và lên màu.

Ban đầu cô định vẽ vài cây trúc trên thân chiếc ly, ai ngờ bất cẩn mạnh tay quá, chọc thủng cả cái ly. 🙂

Cô bất lực bắt đầu làm lại từ phía trong, khó khăn lắm mới vá được lỗ thủng đó. Nhưng dấu “vết sẹo” xấu xí kia vẫn không tài nào xóa đi được, Kỷ Đinh ngắm mãi, lòng thầm tính toán.

Cô cẩn thận vẽ từng nét bút tên viết tắt của ai kia theo đường “sẹo” dài đó.

WY.

Hê hê, cùng lắm thì tặng cho anh A Nghiên là được.

Hào hứng đem tác phẩm đi nung, Kỷ Đinh và Điền Giai Tuệ cùng đến chỗ liên hoan.

Lần này do học sinh cả khối tổ chức, quy mô rất lớn, đặt tới mấy bàn ở Phong Uyển, các bạn tham dự cũng gần cả trăm người.

Họ nhanh chóng tìm ra chỗ của lớp 2. Kỷ Đinh nhìn quanh, đều là những gương mặt quen thuộc.

Không thấy Trình Sở Minh, cô thầm thở dài.

Thực ra mọi người cũng không thay đổi nhiều, nhiều nhất là nữ sinh bắt đầu học cách trang điểm nhẹ nhàng, còn bọn con trai thì vẫn bộ dạng ngông nghênh thiếu nợ đòn.

Không khí trên bàn ăn rất náo nhiệt, chủ đề thay đổi liên tục từ những chuyện thú vị hồi cấp 3 đến chuyện tình cảm hiện tại. Ai đã thoát ế, ai thi đại học xong thì chia tay, ai tìm được bạn trai mét 9, ai đã yêu đàn em học cấp 3…

Điền Giai Tuệ luôn tích cực tìm hiểu, Kỷ Đinh nghe xong thấy mất hứng, lén nói với bạn: “Tớ ra ngoài cho thoáng.”

Vừa ra hành lang thì nghe thấy sau lưng vang lên những tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Kỷ Đinh quay lại, hơi ngạc nhiên: “Tiết Uyển Di?”

Tiết Uyển Di thi đại học khá ổn, cuối cùng đã vào đại học Bắc Kinh. Hôm nay cô ta mặc một bộ váy dài màu vàng kem, khí chất toàn thân càng thêm nho nhã khiêm nhường, dường như thay đổi khá nhiều.

Tiết Uyển Di tiến về Kỷ Đinh mấy bước, hơi mím môi, vẻ mặt như có gì đó muốn nói.

“Kỷ Đinh, nghe nói cậu ở Thanh Hoa học rất giỏi, cũng có rất nhiều bạn bè, chúc mừng nhé.”

Với tính cách trước đây của cô ta tuyệt đối sẽ không nói những lời này. Có lẽ đã trưởng thành rồi.

Kỷ Đinh cười thầm.

Cô gật đầu, thành thật nói: “Cảm ơn cậu.”

Ánh mắt Tiết Uyển Di có phần phức tạp, mãi sau mới nói như đã hạ quyết tâm: “Thực ra bấy lâu nay mình đã rất muốn nói lời cảm ơn với cậu. Vì nhiều nguyên nhân mà lúc đó mình rất ngưỡng mộ cậu, có lẽ cũng có chút ghen tỵ nên lúc nào cũng chỉ trích cậu, thái độ cũng không lịch sự chút nào, bây giờ nhớ lại mình cảm thấy rất hối hận.”

Kỷ Đinh hơi ngạc nhiên – điều này cô không ngờ tới.

Thế là một lúc sau cô cười nói: “Cũng qua lâu rồi, thực ra mình cũng không còn để bụng nữa. Huống hồ lúc đó thái độ của mình cũng không được coi là tốt quá, nên coi như chúng ta hòa nhau nhé.”

Tiết Uyển Di ngẩn người rồi cũng cười: “Nếu chúng ta sớm bình thường như vậy thì tốt quá rồi, không chừng có thể trở thành bạn bè.”

Kỷ Đinh chớp mắt: “Bây giờ cũng không quá muộn mà.”

Giải quyết mối thù cũ là chuyện mà cả đôi bên đều mong muốn. Hai người nhanh chóng cởi mở, trò chuyện về cuộc sống gần đây.

Tiết Uyển Di tò mò: “Đúng rồi Kỷ Đinh, cậu có bạn trai chưa?”

“Chưa.” Kỷ Đinh đã không nhớ là lần thứ mấy trăm phải lắc đầu rồi, cảm thấy có chút tủi thân.

Tiết Uyển Di tỏ ra đồng cảm: “Tớ cũng thế.”

Cô nàng bỗng kề sát tai Kỷ Đinh thì thầm: “Tớ nói cậu biết một bí mật, đừng nói cho người khác nghe nhé.”

Đại khái mỗi lần đi đồn đại chuyện gì đó cũng sẽ nói với người nghe như vậy, Kỷ Đinh nhớ lại tình cảnh đám con gái tám chuyện hồi cấp 3 mà không nhịn được cười: “Được.”

Tiết Uyển Di nói: “Hồi tốt nghiệp cấp 3 tớ có tỏ tình với Giải Tích rồi, kết quả cậu ấy nói rằng, người cậu ấy thích là cậu.”

Kỷ Đinh run lên, khó tin: “Thật hay giả?”

Tiết Uyển Di liếc nhìn cô: “Đương nhiên là thật, tớ lừa cậu làm gì. Tuy bây giờ tớ không còn thích cậu ấy nữa nhưng giọng nói lẫn vẻ mặt cậu ấy lúc đó tớ nhớ rất rõ, cực kỳ nghiêm túc.”

Kỷ Đinh cau mày – không thể nào chứ?

Cô hoàn toàn không nhận ra.

Nhìn vẻ mặt cô, Tiết Uyển Di hỏi: “Cậu ấy chưa tỏ tình với cậu hả?”

Kỷ Đinh: “Không có.”

“Vậy thì tớ không rõ. Nhưng tớ nói câu nào cũng là thật hết.” Tiết Uyển Di vỗ vỗ vai cô vẻ ý tứ sâu xa, “Tớ chỉ cảm thấy Giải Tích cũng khá ổn, cậu có thể cân nhắc xem sao.”

Kỷ Đinh quay về phòng, trong phòng vẫn là tiếng cười nói huyên náo.

Điền Giai Tuệ đang cúi đầu nhắn tin, Kỷ Đinh bước tới ngồi cạnh, hỏi vu vơ: “Nói chuyện với ai đó?”

Điền Giai Tuệ lập tức ngẩng lên, ánh mắt có vẻ lảng tránh: “Không… không nói với ai hết.”

Trên màn hình vẫn hiện rõ wechat, rõ ràng là bịt tai trộm chuông rồi.

Gò má cô nàng đỏ ửng, xem ra uống cũng nhiều rồi. Kỷ Đinh sợ cô nàng manh động sẽ làm ra chuyện tỏ tình gì đó nên cố ý hỏi lảng đi: “Đi vệ sinh với tớ được không?”

Điền Giai Tuệ suy nghĩ hai giây rồi lắc lư đứng dậy: “Được… được chứ.”

Ai ngờ điện thoại không cầm vững, “bộp” một cái rơi xuống đất.

Điền Giai Tuệ lảo đảo cúi xuống nhặt, ngón tay vô tình chạm vào màn hình, tin nhắn chưa viết xong đã gửi đi.

Bên kia, người đàn ông đang lười nhác chơi điện thoại bỗng nhận được một tin nhắn…

Anh mở ra, chỉ vẻn vẹn mấy chữ.

“Em thích anh rồi”.

Phương Trạch Vũ: “???”

Bọn trẻ bây giờ nói năng cũng bạo gan quá rồi???