"Thật hiếm khi em có thời gian mời chị đi cà phê, dạo này thế nào? Có khỏe không?" Giang Ức Quân nhẹ nhàng vuốt tóc trên trán, đôi mắt mỉm cười, biết rõ còn cố hỏi, "Em gọi cái gì?"

Hạ Quân Thần mất tích, cô đã sớm biết, mấy ngày qua Lăng Khiêm Hi lòng như lửa đốt vội vã tìm người, cô thật hi vọng cả đời này Hạ Quân Thần cũng đừng xuất hiện nữa.

"Hỏi cô một chuyện, tốt nhất là trả lời cho rõ ràng." Lăng Khiêm Hi giương mắt nhìn chằm chằm Giang Ức Quân, bên trong ánh mắt ngoại trừ lạnh lẽo vẫn là lạnh lẽo, khiến người khác có cảm giác không rét mà run. Cô ta muốn cũng phải trả lời, không muốn cũng phải trả lời, không được lựa chọn!

"Em nói đi." Trong lòng Giang Ức Quân rơi lộp bộp, thế nhưng ý cười trên mặt vẫn không thay đổi. Lăng Khiêm Hi phát hiện ra cái gì sao? Đoạn video kia cô vẫn chưa gửi a!

"Cô chính là người đã bỏ bαo ƈαo sυ vào." Vẻ mặt Lăng Khiêm Hi không cảm xúc quan sát Giang Ức Quân, vừa rồi khuôn mặt Giang Ức Quân run rẩy rất nhỏ, đối với người bình thường sẽ không phát hiện được, nhưng cô đã thu tất cả vào trong mắt.

"Em đang nói gì vậy? Chị không hiểu?" Giang Ức Quân bày ra vẻ mặt vô tội.

"Đừng chối." Người này xem cô như kẻ ngốc mà đùa giỡn sao? Chỉ có thể hận bản thân nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, dấn thân vào cái bẫy cô ta đặt sẵn mới đuổi Tiểu Quân đi. "Tôi cho cô hai lựa chọn, một, trở về Canada, hai, nhập viện."

"Còn có thể lựa chọn khác không?" Giang Ức Quân bị đôi mắt rét lạnh của Lăng Khiêm Hi dọa sợ, thoáng hoảng hốt, sắc mặt nhất thời tái nhợt, vội vàng hỏi. Cô làm việc này vì muốn Lăng Khiêm Hi trở lại bên cạnh mình, xuất ngoại hay vào bệnh viện? Cô không muốn!

"Đương nhiên, muốn chết kiểu nào tùy cô chọn." Lăng Khiêm Hi cười lạnh, cô ta còn dám ngồi ở đây đòi hỏi mình sao?

Giang Ức Quân hoảng sợ, cái gì gọi là đá rơi trúng chân? Xem như cô đã hiểu.

"Chị... Chị sẽ trở về Canada..."

"Rất tốt." Lăng Khiêm Hi đứng dậy, hai tay chống lên bàn, thản nhiên liếc mắt nhìn cô ta, "Tôi sẽ cho người đưa cô đi." Giang Ức Quân gian xảo như vậy, tất nhiên phải phái người hộ tống, cô ta không chịu vào bệnh viện ở đây, vậy thì, sắp xếp cho cô ta vào bệnh viện ở Canada.

Giang Ức Quân quậy phá đến ba lần, hết lần này đến lần khác cô nhẫn nhịn, không ngờ cô ta dám thượng phòng yết ngõa*! Trước đó không phải cô ta tự dàn dựng lên một trò khôi hài sao? Nếu đã thích diễn như thế, vậy cô sẽ cho cô ta xem một vở kịch thật sự.

*Tam thiên bất đả, thượng phòng yết ngõa: Ba ngày không đánh, lật ngói nhà trên.

"Tiểu Lỗi, Thần Ý và Lương Lữ, cậu tự xử lý đi." Xe phóng nhanh ở trên đường, Lăng Khiêm Hi nói với tai nghe bluetooth. Ba người bon họ đều đáng chết! Không ngờ chính mình nhất thời mềm lòng, lại vô tình dung túng cho tai họa bắt đầu.

"Chị muốn chuyển nhà?" Tần Tín Lỗi nhìn nhân viên bận rộn chuyển mấy thứ đồ đạc ra ra vào vào, khuôn mặt đầy khó hiểu.

"Cậu đến rồi?" Lăng Khiêm Hi bừng tỉnh, sao cô lại ngủ gật trên sô pha? "Không phải, chỉ bỏ đi vài thứ không nên giữ lại." Căn phòng lưu giữ toàn bộ kỷ niệm với Giang Ức Quân, cô phải dọn sạch. Cô ta khiến cô mất đi người cô yêu nhất, cả đời này cô không bao giờ tha thứ! Lăng Khiêm Hi khép hờ mắt, đầu dựa vào sô pha, nhẹ giọng nói, "Ngồi đi."

"Chị muốn tiếp tục hành hạ bản thân đến bao giờ? Đã một tuần rồi, cơm không ăn, ngủ không được, chị xem chị ốm thành bộ dạng gì?" Nhìn đến chiếc cằm thon gầy của cô, Tần Tín Lỗi cũng cảm thấy đau lòng, không biết thành phố H này đã bị bọn họ lật tung bao nhiêu lần, anh cũng ra lệnh đi tìm các tỉnh xung quanh. Trên báo đăng hết tin này đến tin khác, Lăng Thiệu Thành treo thưởng từ 100.000 – 500.000 RMB (Nhân dân tệ)*, nhưng vẫn bặt vô âm tín.

*Ước chừng là 350tr vnđ – 1,5 tỷ vnđ

"Chị không sao, mấy người kia giải quyết thế nào?" Lăng Khiêm Hi cố nặn ra một nụ cười, nhưng vẫn thất bại. Từ sau khi Hạ Quân Thần rời đi, dường như cô đã quên mất cười như thế nào?

"Vâng, đã được người có chuyên môn xử lý, về sau cơ thể bọn họ sẽ phát bệnh, bị hành hạ đến khi chết." Đối phó với loại người như thế, không thể nương tay!

"Tốt, cậu vất vả rồi, chị đưa cậu đi." Lăng Khiêm Hi đứng dậy xoa xoa đôi mắt đau nhức.

"Mệt thì đừng ráng, chị ở đây nghỉ ngơi thêm đi, em tự về được rồi." Chị ấy như vậy mà còn đòi lái xe đưa anh về? Nếu chị ấy dám chạy thì Tần Tĩn Lỗi này cũng không dám ngồi a!

"Chị phải tiếp tục tìm." Hiện giờ khỏe hay không khỏe cô không quan tâm.

"Chị không thể yêu quý bản thân mình một chút sao?"

"Cậu lo nhiều như vậy làm gì? Tiểu Quân không ở đây, tôi có thể ngủ được sao?" Lăng Khiêm Hi hướng về phía Tần Tín Lỗi rống to, hốc mắt nóng lên, nước mắt thuận thế trượt xuống, cô dùng mu bàn tay lau đi, có chút thảm thiết nói, "So với ngồi ngốc ở nơi này, tôi thà đi ra ngoài chạy loạn tìm em ấy. Tôi không dám bình tĩnh lại, tôi thật sự sự, sợ cả đời này không còn gặp được em ấy!" Đã nhiều ngày không nghỉ ngơi tốt, đầu cô đau vô cùng, vừa đứng lên liền hoa mắt choáng váng, lấy tay chống vào sô pha cố gắng giữ vững cơ thể.

Tần Tín Lỗi kinh ngạc, Lăng Khiêm Hi luôn luôn cao ngạo lạnh lùng lại thất thố như thế, anh không biết phải nói gì? Giật giật môi, chỉ thốt ra một câu, "Có chuyện gì cần cứ gọi em."

=====

"Thà để tình cảm em khô héo trong lòng anh

Thà rằng để em phạm phải sai lầm hối hận

Để cho em bay về thế giới trong mơ

Để anh lại thương đau cô độc

Thà để tình cảm em tiều tụy trong lòng anh

Thà rằng để em thương tâm rơi lệ

Hay là để em nếm thử tất cả nỗi đau

Mới hiểu được chân tình đáng quý như thế nào..."

Giai điệu ưu thương tràn vào tai, Lăng Khiêm Hi mông lung lái xe loạn choạng trên đường, không màng thời gian, không màng địa điểm, trong đầu chỉ còn một khuôn mặt. Sự hi sinh như trong bài hát, vì yêu mà bao dung hết thảy, phải yêu đến bao nhiêu mới làm được?

Bình minh rồi lại hoàng hôn, thời gian vô tình cứ thế trôi qua kẽ tay. Một người vẫn luôn âm thầm chờ đợi, hoa nở mùa Xuân, trăng tròn mùa Hạ, lá bay mùa Thu, tuyết rơi mùa Đông.

===== Hai năm sau =====

"Lăng tổng, đây là tài liệu của buổi họp chiều nay." Trầm Hạo Nhiên đem một xấp tư liệu đặt lên bàn, nhìn Lăng Khiêm Hi đang cúi đầu nghiêm túc làm việc, nghĩ nghĩ nói, "Hồ tiểu thư tìm ngài."

"Tiểu Hi Hi, cậu lại không ăn cơm đúng giờ, đi, đi ăn thôi, mình mời." Hồ Ngạo Tuyến kéo cánh tay Lăng Khiêm Hi, liền nâng cô đứng dậy.

"Đống văn kiện này mình vẫn chưa phê duyệt xong!" Lăng Khiêm Hi không nói nữa, ném bút đi, chỉ còn cách nghe theo. Bị Hồ Ngạo Tuyết mạnh mẽ lôi kéo như vậy, nếu không ngoan ngoãn nghe lời không chừng gãy cả xương vai của cô.

Cái người này liên tục tới đây giám sát chuyện ăn uống của cô, làm tốt hơn cả mẹ cô. Bao Tử làm gì không biết? Quản vợ cũng không quản được, để vợ mình rảnh rỗi ra ngoài tìm phụ nữ khác.

"Cả ngày sống với một đống lớn văn kiện, trừ làm việc vẫn là làm việc, cậu không thấy chán hả?" Hồ Ngạo Tuyết trợn trắng mắt. Quán bar cũng không đi, giới thiệu vài người mới cô cũng không tiếp nhận. Rốt cuộc Lăng Khiêm Hi muốn làm gì? Cô muốn lập đền thờ trinh tiết cho chính mình sao?

"Làm việc để nuôi sống bản thân, không có chuyện chán hay không chán." Bị đẩy vào trong xe, Lăng Khiêm Hi giật giật cánh tay đau nhức.

"Không ăn là không sống nổi, suốt ngày làm việc làm việc? Đi thôi, bọn Hàm Hàm vẫn đang đợi cậu đó!" Mắt thấy dáng người Lăng Khiêm Hi ngày càng mảnh khảnh, Hồ Ngạo Tuyết không biết nên lo lắng hay hâm mộ.

=====

"Vợ à, ăn nhiều một chút, bồi bổ thân thể mình, để sinh cho anh một đứa con mũm mĩm." Bao Tử gắp một miếng thịt lớn vào trong bát Hồ Ngạo Tuyết, hai người ân ái ngọt ngào phát ngấy. Lăng Khiêm Hi mới biết hôm nay là kỷ niệm ngày cậu ta và Hồ Ngạo Tuyết kết hôn, cho nên mới đặt phòng ăn ở khách sạn năm sao này.

Bạn bè trước mặt đều có đôi có cặp, Lăng Khiêm Hi ngồi im lặng ăn, trong lòng cảm thấy nhạt nhẽo trống rỗng, cô lại nhớ em ấy, rốt cuộc em ấy đang ở đâu? Tới nay đã được hai năm, em ấy rời đi không một tin tức. Cảm giác có chút nhàm chán, giương mắt nhìn màn hình TV ở đối diện.

"Chào mừng các bạn đến với chương trình Mr. Success, kỳ này đoàn chúng tôi đã đặc biệt bay đến Paris để phỏng vấn quán quân cuộc thi thiết kế trang sức DreamWorks của Pháp. Giới trang sức vừa nổi lên một ngôi sao mới – tiểu thư Catherine. Mời mọi người phía dưới cùng xem một đoạn video."

Đèn pha không ngừng chớp nháy, bốn phía vỗ tay như sấm, cô gái mang nét ngọt ngào và thanh nhã của người phụ nữ phương Đông cầm một chiếc cúp, dùng một loạt tiếng Pháp khá lưu loát nói lời cám ơn. Giọng nói tươi mát như hoa bách hợp, âm thanh mềm mỏng, dịu dàng vô cùng quyến rũ.

Ánh mắt Lăng Khiêm Hi lập tức đứng hình, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm người ở trong TV.

"Dương Kiệt, cậu lập tức điều tra cho tôi thông tin của Catherine, chính là nhà thiết kế trang sức Catherine ở Pháp, tra được thì gửi fax cho tôi, tôi đang cần gấp."

"Hạo Nhiên, đặt vé cho tôi bay đi Paris ngay chiều nay..." Trong giọng nói Lăng Khiêm Hi khó nén được sự hưng phấn, liên tục gọi cho người này đến người khác, nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.

"Khiêm Khiêm? Cậu muốn đi Pháp?" Toàn bộ lịch trình đều hủy bỏ? Không phải cậu ấy rất thích làm việc sao? Chu Hàm mơ hồ, hành động của cậu ấy càng ngày càng khó đoán.

Mặt Hồ Ngạo Tuyết hệt như gặp quỷ kéo kéo góc áo Chu Hàm, ngón tay chỉ lên màn hình TV, biểu tình khoa trương, "Cậu xem..."

"Hạ Quân Thần?!" Tầm mắt dừng trên màn hình, Chu Hàm cũng vô cùng giật mình, còn tưởng rằng nàng đã bốc hơi đi khỏi thế gian này rồi! Trở lại như thế này, cũng thật tài giỏi! Người trong màn ảnh thoạt nhìn rất thành thục, có khí chất, nói chuyện nhỏ nhẹ ôn hòa, hoàn toàn không cùng một người với cô bé trước kia! May mắn là gương mặt vẫn không hề thay đổi.

Lăng Khiêm Hi trở về nhà, cầm lấy Visa, hộ chiếu và vài thứ đồ dùng cần thiết, vội vã chạy đến công ty.

"Lăng tổng, ngài... đi Paris sao? Còn công ty? Hội nghị chiều nay ngài định thế nào?" Trầm Hạo Nhiên trừng Lăng Khiêm Hi, anh là trợ lý bên cạnh cô tại sao lại không biết cô bận việc gì mà phải đi Pháp gấp như vậy?

Lăng Khiêm Hi lấy tư liệu được gửi đến, ngồi vào chiếc ghế da lớn, tiện tay lật lật, tìm được địa chỉ nhà của Catherine. Theo như thông tin có được, tiểu thư Catherine chính là Hạ Quân Thần đã mất tích hai năm qua khiến cô ngày nhớ đêm mong.

"À, hội nghị, dời lại đi, hủy bỏ hết tất cả lịch trình của tôi. Toàn bộ chuyện lớn nhỏ trong công ty giao hết cho cậu xử lý."

Trầm Hạo Nhiên nhìn bóng dáng Lăng Khiêm Hi cấp tốc biến mất, thơ thẩn ngồi vào sô pha, nhéo nhéo lên cánh tay, đau a! Không phải mơ, nhất thời không biết phải nói gì, toàn bộ chuyện lớn nhỏ giao cho mình xử lý? Chúng tỏ Lăng tổng rất coi trọng anh!