Có tiện không?

Suốt hai ngày, Thư Nguyên vẫn luôn nghĩ về vấn đề này.

Tai nghe bluetooth màu trắng kia rất xinh, Thư Nguyên lấy nó ra xem mấy lần, vô thức nắm nó đến nóng lên.

Đôi khi Thư Nguyên cảm thấy đây là một cơ hội.

Cơ hội để hai người có liên quan với nhau lần nữa.

Trên thế giới này sẽ có điều trùng hợp như vậy hay sao, mèo của mày bị bệnh, mày đem mèo đi khám bệnh, sau đó mày gặp được người cũ giữa hơn mười triệu dân của thành phố, anh ta chưa từng thích thú cưng lai dắt một con chó, con chó kia còn vừa khéo vì chạy bộ buổi sáng mà bị thương ở chân.

Trùng hợp nhất chính là, mày còn nhặt được tai nghe của người cũ.

Thư Nguyên nghĩ, có lẽ Lục Phỉ sẽ không quá quan tâm đến đôi tai nghe này, nay đã khác xưa, Lục Phỉ đã không phải là Lục Phỉ hai bàn tay trắng kia nữa.

Cậu lại nghĩ, nói không chừng Lục Phỉ thật sự để ý tới tai nghe này, dù sao con người Lục Phỉ tiết kiệm như vậy, từ không đến có, Lục Phỉ sẽ quý trọng người và đồ bên cạnh mình hơn bất kì người nào.

Cứ xoắn xuýt như vậy khiến Thư Nguyên không thích rối rắm này, cậu hơi hối hận, không nên nhận tai nghe này, dù Lục Phỉ thật sự muốn tìm nó thì cũng có thể tự đến bệnh viện thú cung. Nếu Lục Phỉ tìm không được, vậy thì cũng chẳng liên quan gì đến cậu.

Cậu đã thử vài lần định gọi cho Lục Phỉ, nói với Lục Phỉ về chuyện tai nghe.

Nhưng mỗi lần trước khi nhấn phím gọi, cậu đều sẽ chần chờ.

Thư Nguyên không biết Lục Phỉ có đổi số điện thoại hay không.

Cậu sợ nghe được giọng nữ máy móc lạnh băng thông báo số điện thoại không tồn tại, cũng sợ nghe được từ "A lô" lạnh lùng của Lục Phỉ bên đầu kia điện thoại.

Sau lần bị chặn đó, Thư Nguyên đoán hẳn là Lục Phỉ đã xóa số di động của mình từ lâu rồi.

Rất nhanh Thư Nguyên phải bay đến nơi khác, lần này không phải viết về chiến lược du lịch mà là cần bàn chuyện hợp tác. Trước khi lên máy bay, cuối cùng Ôn Nghi cũng gọi lại cho Thư Nguyên. Sau khi thần tượng được nghỉ phép thì Ôn Nghi và người yêu dính với nhau suốt, mãi không thấy bóng dáng đâu.

Ôn Nghi đang ở nhà Thư Nguyên chuẩn bị nhận Khò Khò.

"Chắc khoảng 2, 3 ngày mình mới về.." Thư Nguyên nói: "Cậu để ý chút, đừng để hai con đánh nhau đó."

Hai con chính là Khò Khò và mèo của Ôn Nghi.

Hai con mèo này thương nhau lắm cắn nhau đau, giống như Thư Nguyên và Ôn Nghi vậy.

Ôn Nghi nói ừ.

San bay phát thông báo chuyến bay đã sẵn sàng.

Thư Nguyên vừa đưa vali hành lý cho bên vận chuyển vừa nói: "Đúng rồi, ở ngăn tủ thứ 5 trong phòng mình có một đôi tai nghe. Là của người khác, mình không tiện lắm, muốn làm phiền cậu giúp mình trả cho anh ấy."

Ôn Nghi đi vào phòng theo hướng dẫn, hẳn là đã lấy được tai nghe một cách thuận lợi, cậu chàng hỏi: "Thấy rồi. Nó là của ai? Cậu còn không tiện à."

Thư Nguyên băng qua dòng khách tới lui, mọi người hoặc là chia tay, hoặc là gặp lại, không ai chú ý đến cậu.

Nhưng cậu vẫn dừng lại, nói: "Lục Phỉ."

Ôn Nghi vô thức chửi bậy một tiếng, không thể tin hỏi: "Hai người êm đẹp rồi hả???"

Cậu chàng nghĩ một lát thì cảm thấy không đúng, nếu êm đẹp rồi thì Thư Nguyên không đến mức ngay cả cái tai nghe cũng không tiện đưa, hơn nữa Lục Phỉ cũng có thể tự đến lấy, vậy nên Ôn Nghi đổi cách hỏi: "Từ từ đã, hai người gặp nhau, anh ta còn tới nhà cậu à?"

Thư Nguyên nói không có.

Cậu kể lại chuyện gặp Lục Phỉ ở bệnh viện thú cưng, có câu duyên trời định, lâu rồi không để ý đến chuyện của hai người họ, đến cả Ôn Nghi cũng cảm thấy sự trùng hợp này có hơi li kì.

Thư Nguyên nói: "Cậu không cần phải đưa trực tiếp cho anh ấy, cậu có thể đưa cho anh họ của cậu."

Anh họ của Ôn Nghi, cấp trên của Lục Phỉ.

Một người đàn ông đã kết hôn bị bắt phải chứng kiến quá trình chia tay của hai người.

Ôn Nghi hỏi: "Cậu chắc chắn là không tự đưa cho anh ta à?"

Câu hỏi bày khiến lòng Thư Nguyên run lên.

Thư Nguyên nhấc bước, chỉ nói với Ôn Nghi một câu: "Hôm đó, anh ấy dắt theo chó của người khác."

Ôn Nghi không hỏi nữa.

Cúp điện thoại xong Thư Nguyên ngơ ngẩn một hồi.

Cậu có thể cảm nhận được sự thất vọng nhẹ của Ôn Nghi, hệt như ba Thư và mẹ Thư thường biểu hiện. Có lẽ tất cả mọi người đều cảm thấy đáng tiếc khi họ chia tay, dù Thư Nguyên đã từng làm lại, nhưng hai cái tên Thư Nguyên, Lục Phỉ như bị gắn vào nhau, dường như nhất định phải ở cạnh nhau.

Lên máy bay, Thư Nguyên kéo bịt mắt lại chuẩn bị ngủ một giấc.

Khoảng 10 phút sau khi máy bay cất cánh, tiếp viên vô cùng lịch sự hỏi hành khách có cần đồ uống gì không, Thư Nguyên vẫn chưa ngủ, kéo bịt mắt xuống nói cần một ly nước khoáng.

Tiếp viên vừa đi thì có người ngồi vào chỗ trống bên cạnh cậu: "Trùng hợp vậy."

Trùng hợp vậy.

Mấy ngày trước từng có người nói ba chữ này.

Nhưng khi nhìn thấy đối phương, Thư Nguyên phải thốt lên: "Sao lại là anh."

Giọng cậu hơi ghét bỏ, chẳng chút che giấu, đương nhiên không cảm thấy vui mừng vì gặp mặt trên máy bay thương mại mà là nghi ngờ bản thân thức tỉnh khả năng gặp ngẫu nhiên gì đó không nên có.

Dạo này hẳn là Cận Thâm thích chơi Rock and Roll, ăn mặc đậm chất Punk style [*], trên người tỏa ra mùi thối nát nồng nặc của cậu ấm nhà giàu: "Đừng gay gắt thế, hôm nay tôi không chọc cậu nữa được chưa?"

[*] Punk Style: Xuất hiện vào khoảng thập niên 1970 tại Pháp, Punk ở đây là sự ngổ ngáo, nổi loạn và sốc. Quan điểm của những người theo punk rock này là bộc lộ chính kiến của mình qua cách ăn mặc, phóng khoáng, không theo luật lệ nào.

Thư Nguyên: "..."

"Vừa rồi nhìn thấy hơi giống cậu, nhưng cậu đeo thứ này nên tôi không chắc lắm." Cận Thâm chỉ chỉ vào đồ bịt mắt trong tay cậu, rồi lại nhìn tóc cậu: "Sao cậu lại nhuộm màu này? Đẹp quá, nhìn trắng da."

Thư Nguyên không muốn nói với cậu ta dù chỉ một câu.

Mấy lời cậu ta vừa nói cậu xem như là rắm thối.

Tóc Thư Nguyên đã nhuộm được một thời gian, màu xanh than, sau khi phai màu thì hơi ngả sang màu xanh lá.

Nhưng cũng may là da cậu rất trắng, nhìn không hề mất hài hòa chút nào. Cân nặng bị giảm sau khi thất tình năm ngoái đã lấy lại được đôi chút, khuôn mặt đã trở mũm mĩm lại như trẻ con, trông khá ngoan. Nhưng điểm không hoàn hảo chính là hai quầng thâm mắt, nhìn hơi tiều tụy.

Cậm Thâm rù rì làm phiền bên tai, tiếp viên chưa đến Cận Thâm lại muốn xía vào chuyện đồ uống của người khác, Thư Nguyên nói: "Cậu có thể về chỗ không."

Cận Thâm nói: "Đừng mà, vừa hay chúng ta đều đi một mình, làm bạn đi."

Thư Nguyên nói câu gì đó mà Cận Thâm nghe không rõ, hình như Thư Nguyên nói "Đúng là xui xẻo", chẳng chút khách sáo nào.

Nói xong Thư Nguyên đeo bịt mắt lên lại, điệu bộ cho thấy hoàn toàn không đếm xỉa đến cậu ta, muốn xem cậu ta là không khí. Cận Thâm không giận, cậu ta cảm thấy Thư Nguyên ra vẻ này nọ nhưng trên người toát lên sự chân thật mà người khác không có, vui giận yêu ghét chỉ nhìn là thấy, việc xã giao được đơn giản hóa.

Cận Thâm không chọc cậu, nhưng cũng không cam lòng bị làm lơ, cậu ta nói: "Tháng trước, ba tôi bảo tôi đến thành phố S tham gia buổi họp mặt giao lưu gì đó, cậu đoán thử xem tôi gặp được ai?"

Thư Nguyên: "..."

Ồn ào quá.

Cận Thâm úp úp mở mở, nói: "Tôi gặp Lục Phỉ."

Thư Nguyên kéo bịt mắt xuống.

Tóc hơi rối, mở to mắt nhìn sang.

"Chịu nghe rồi hả?" Cận Thâm cười mỉa, nhưng cũng không phải là lừa gạt: "Tôi đi để học tập, anh ta thì khác, người ta là khách quý được đặc biệt mời đến. Lúc lên sân khấu... Ánh đèn đều chiếu vào anh ta. Không ngờ Lục Phỉ đúng là người có tiềm lực, mắt nhìn người của bọn tôi năm đó đúng là không tốt, cậu là đỉnh nhất."

Cậu ta nói với Thư Nguyên, những ý tưởng về số hóa, thiết lập chương trình mà Lục Phỉ nói ngày hôm đó hoàn toàn ngoài tầm với của cậu ta.

Một khi có sự chênh lệch giữa người với người thì địa vị sẽ hoàn toàn đảo ngược, sau khi buổi họp mặt kết thúc thì có tiệc trong cùng ngày đó, Cận Sâm lại trở thành người cần được ba mình giới thiệu với Lục Phỉ. Cận Thâm nói, Lục Phỉ chỉ vô cùng bình tĩnh bắt tay với cậu ta rồi lướt qua, được nhiều người vây quanh hơn và hướng tới vòng giao thiệp cấp cao hơn.

Nhưng sau đó Lục Phỉ lại rời khỏi buổi tiệc sớm, nghe nói là bị đau dạ dày, khiến mọi người xôn xao một trận.

Cuối cùng Cận Thâm cảm thán: "Nếu biết sớm anh ta có thể phát triển đến mức này, cậu không nên chia tay với anh ta, thật đáng tiếc."

Thư Nguyên lại không nghe phần lợi ích trong miệng đối phương, cậu vẫn mãi nghĩ, tại sao Lục Phỉ lại đột nhiên có bệnh đau dạ dày."

Do công việc bận rộn thường xuyên không kịp dùng bữa, hay là xã giao quá nhiều nên ảnh hưởng đến sức khỏe?

Nhưng cơ thể của Lục Phỉ vẫn luôn khỏe mạnh, khi bọn họ ở bên nhau, Lục Phỉ là người đốc thúc hai người phải ăn cơm đàng hoàng.

Dù là bận bịu đến mức nào, chỉ cần Lục Phỉ ở nhà thì nhất định sẽ dành thời gian để nấu đồ ngon.

Giống như buổi sáng bọn họ chia tay vậy, Lục Phỉ đã làm một phần bánh quế còn chưa kịp ăn.

Thư Nguyên suy nghĩ rất lâu, nhớ lại có một năm gia đình đang ở Paris, cậu nhận được điện thoại của trợ lý Lục Phỉ, nói Lục Phỉ bị viêm dạ dày cấp tính phải nhập viện. Lúc đó Thư Nguyên đã bỏ quên hộ chiếu trong khách sạn IKEA mà mình từng ở, đang sứt đầu mẻ trán vì chuyện của mình nên chỉ nói ngắn gọn vài câu rồi cúp điện thoại. Cùng ngày ấy cậu tìm được giấy tờ nhưng lại quên mất chuyện của Lục Phỉ, mãi đến ngày hôm sau mới biết Lục Phỉ đang nằm viện, có điều khi cậu về nước thì Lục Phỉ đã xuất viện, bọn họ không nhắc lại chuyện này nữa.

Chẳng lẽ từ ngày đó trở đi, Lục Phỉ cứ bị đau dạ dày mãi sao?

Tại sao cậu không phát hiện ra?

Rõ ràng khi mới yêu đã hứa, nói nếu như người bị bệnh là Lục Phỉ, cậu chắc chắn sẽ chạy về bên cạnh Lục Phỉ trước.

Nỗi đau đến muộn mấy năm, tựa như một cây kim thép cỡ lớn đâm vào trái tim Thư Nguyên.

Mọi thứ được kìm nén tạm thời trong bảy tháng qua đều ập về trong khoảnh khắc này.

Thư Nguyên không thể thở nổi.

...

Trong đêm bàn xong công việc chuẩn bị về nhà, Thư Nguyên nhận được tin nhắn của Ôn Nghi: [Mình sắp trả tai nghe.]

Thư Nguyên trả lời: [Cảm ơn.]

Thư Nguyên nhìn màn hình, rất muốn hỏi xem Ôn Nghi định trả thế nào, đưa cho Lục Phỉ hay là nhờ người khác trả, nhưng trên thực tế thì Thư Nguyên chẳng có hành động gì, chỉ ngây người nhìn màn hình.

Cậu không biết mình còn có thể làm gì.

Loại chuyện gặp mặt nhau, dường như nên dừng lại ở đây.

Nhưng hình như Ôn Nghi có cảm ứng tâm linh, nhắn nói với Thư Nguyên quá trình mình định trả tai nghe như thế nào.

Ôn Nghi: [Mình gọi điện cho Lục Phỉ, năm trước đã dọn về nhà cũ, bây giờ vừa hay mình ở gần nhà anh ta, định tiện đường ghé qua đưa cho anh ta. Nhưng mà, anh ta đã mua tai nghe mới, chắc là không ngờ còn có thể tìm lại được.]

Thư Nguyên chầm chậm gõ chữ gửi đi: [Bây giờ đã muộn rồi, nhà anh ấy có bất tiện gì không?]

Ôn Nghi: [Mình hỏi rồi, trong nhà chỉ có một mình anh ta.]

Ôn Nghi: [Vừa rồi mình gọi điện hỏi anh ta, Lục Phỉ hiện đang độc thân.]

Nhìn dòng chữ "Lục Phỉ hiện đang độc thân", Thư Nguyên siết chặt di động, có lẽ chỉ suy nghĩ trong một phút, một phút ngắn ngủi nhưng lại dài đằng đẵng.

Có điều gì đó đang tỏa sáng lấp lánh ở phía trước, một cơ hội có xác suất cao ẩn trong chuyện gặp lại có xác suất nhỏ khiến Thư Nguyên có hơi bối rối.

"Đừng đi!" Giọng cậu có hơi gấp gáp: "Cứ nói cậu đột nhiên bị đau bụng! Bây giờ cần phải lập tức lái xe về nhà gấp!"

Ôn Nghi: [...]

Thư Nguyên nói với Ôn Nghi: "Chuyện là, mình nghĩ, chi bằng, cứ để tự mình trả cho anh ấy."