"Ba, con sợ. . . . . ." Hi Nguyên lần nữa tỉnh lại, khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn toàn trắng bệch, da thịt không có huyết sắc giống như một khối ngọc trong suốt dưới ánh mặt trời, một phần vẻ đẹp thê lương đầy cô độc vương trên khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn mỹ của cô, ngay cả cánh môi xinh đẹp mềm mại cũng mất đi sắc màu, trở nên tái nhợt. Thân thể nhỏ bé khổ sở co rúc vào một chỗ, như nhành liễu trong gió thu, khẽ run rẩy đáng thương.

Thân thể nhỏ bé suy nhược này rơi vào tròng mắt đen đầy mâu thuẫn của Lăng Khắc Cốt, anh nắm chặt quả đấm, mắt lạnh có chút tàn khốc nhìn cô khó chịu. Nhưng anh ta cũng không duy trì ánh mắt đó bao lâu, nhìn thấy đôi mi dài cong vút dính vào giọt giọt nước mắt thì cũng khống chế không nổi nữa ngồi xuống mép giường, ôm lấy cô bé con tái nhợt kia vào trong ngực.

"Bé con, ta ở đây." Một câu "Ta ở đây" nhất thời khiến lo lắng trong lòng Hi Nguyên rút bớt đi, thân thể run rẩy của cô giống như cảm nhận được ấm áp của anh, không tự chủ được vùi vào trong ngực của anh, an tĩnh chìm vào giấc ngủ. Nụ cười nhạt nhòa vương trên khóe miệng cô, cong cong như vầng trăng khuyết giữa bầu trời đêm, đẹp như mộng ảo. Hi Nguyên như nàng công chúa bé nhỏ trong truyện cổ tích, đẹp đến không thực.

Bàn tay thô của Lăng Khắc Cốt khẽ vuốt ve gò má phấn như ngọc của cô, nhẹ nhàng vuốt ve: "Bé con, ta nên để ngươi lưu lạc trên đường, tại sao còn phải dẫn ngươi trở lại đây?"

Giọng nói bất đắc dĩ đầy mâu thuẫn, trong tròng mắt đen của Lăng Khắc Cốt thoáng qua chút khổ sở, trái tim anh như đang bị sự bi thương chiếm giữ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hi Nguyên ở trước ngực anh cọ cọ, tựa hồ đang tìm kiếm cảm giác an toàn, nhất là tay nhỏ bé của cô níu chặt lấy vạt áo sơ mi cao cấp số lượng có hạn trên toàn cầu kia, vo nhàu nó thành một nắm.

Lăng Khắc Cốt muốn ném Hi Nguyên về trên giường, nhưng thấy cô ngủ đến an tĩnh như vậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp mang theo nụ cười không màng danh lợi, lại không đành lòng ra tay.

Trên mặt của anh lộ ra nụ cười đắng chát, không để ý đến áo sơ mi cao cấp của mình bị vò nhàu, anh ôm chặt lấy Hi Nguyên, như ôm lấy một đứa trẻ vừa lắc lư, vừa vỗ nhẹ phía sau lưng của cô, giống như một người cha đang yêu thương con gái của mình, con mắt lãnh khốc dần dần lộ ra nét dịu dàng, trong mơ hồ hình như còn có một chút trìu mến cùng cưng chiều.

Ôm lấy Hi Nguyên, Lăng Khắc Cốt đi về một gian phòng được bày trí như trong mộng. Trong phòng có một cái giường, màn lụa mỏng màu hồng từ bốn cái cột rũ xuống, mềm mại bao phủ lấy chiếc giường công chúa lớn ngập tràn ánh trăng mờ ảo, một cơn gió thổi qua lụa mỏng theo đó bay chập chờn, như mộng, như ảo. . . .

Hi Nguyên trong mộng lo lắng níu chặt áo sơ mi của Lăng Khắc Cốt, trong một khắc bị đặt vào giường kia, đột nhiên nhẹ giọng nỉ non: "Ba. . . . . ."

Thân thể Lăng Khắc Cốt cứng đờ khựng lại, hàng mi dày rậm còn hơn cả mỹ nữ rủ xuống có bóng tối xẹt qua, hai bàn tay buông thân thể Hi Nguyên ra thõng xuống hai bên nắm chặt thành quyền, gân xanh ẩn hiện cho thấy cơn giận của anh.

Vô tình nhìn Hi Nguyên run rẩy cuộn thành một khối, môi mỏng của Lăng Khắc Cốt mím chặt thành một đường thẳng, bỗng chốc ngồi dậy, xoay người, cất bước rời đi. Trong mắt của anh có loại mâu thuẫn giãy giụa, anh nhanh chóng võ trang lại bản thân, lạnh lùng mà vô tình. Lông mày nhíu chặt lại kia đã tiết lộ tâm tình của anh, lỗ tai của anh lại vẫn nhạy bén nghe thấy âm thanh sau lưng, một tiếng rên thật nhỏ của Hi Nguyên cũng có thể làm lông mày của anh nhẹ rung. Nhưng anh cũng không quay đầu nhìn Hi Nguyên, gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ lạnh lẽo đi về gian phòng của mình.

Anh vừa đi vừa buồn bực cởi bỏ áo sơ mi đã bị Hi Nguyên vò nát, tiện tay ném trên mặt đất, theo tiếng vang thanh thúy của dây lưng được cởi ra, quần dài màu đen mặc ở nhà cũng rơi xuống đất. . . . . .

Khi anh đứng ở dưới vòi hoa sen thì trên người đã không còn một vật. Lăng Khắc Cốt trần truồng chính là một kiệt tác của Thượng Đế, một thân thể đàn ông so với tượng David còn hoàn hảo hơn. Đường cong thân thể anh có tỷ lệ rất chuẩn. Thân thể cao thon dài, bền chắc, nhất là cánh tay cường tráng này làm cho người ta hoàn toàn chóang váng, một vóc người nam giới văn nhã nên có. Tỳ vết duy nhất là một vết sẹo dài từ vai phải kéo đến ngực trái, làm hỏng vẻ hoàn mỹ của anh, rồi lại làm tăng thêm nét nam tính đầy mị lực, khí phách mà cuồng dã.

Mở vòi hoa sen, Lăng Khắc Cốt để cho dòng nước lạnh lẽo xối lên thân thể mình, nhất là lên đỉnh đầu đang có chút nặng nề, chân mày được xối nước cũng không vì vậy mà giãn ra, ngược lại giữa lúc đó nghe thấy phòng bên sát vách thỉnh thoảng có tiếng động càng nhíu thật chặt.

Mười năm sống kiếp sát thủ để cho anh hiểu rằng sinh mạng tàn khốc, vì sinh tồn anh đã từng giết người không chớp mắt, tám tuổi đã có thể một chiêu vặn gãy cổ một người đàn ông vạm vỡ, còn nhớ rõ lúc đầu khi được Long gia chọn trúng làm hộ vệ của hắn thì anh chỉ có mười ba tuổi. Vết sẹo dài trước ngực này chính là thương tích khi anh bảo vệ Long Gia trước kẻ thù của hắn. Khi đao của đối phương xé rách ngực anh thì ám khí của anh cũng đã đâm vào cổ họng của đối phương, một chiêu trí mạng.

"Phế vật!" Càng nhớ đến vẻ mặt khinh thường của Long gia lúc ấy, giống như anh chỉ là một con chó mà hắn nuôi, căn bản không có tôn nghiêm. Anh đem hết toàn lực, lại đổi lấy đối đãi như thế.

Khi chân của Long gia tàn khốc đạp lên ngực đang chảy máu của anh thì anh hiểu được thân là một sát thủ rất đáng buồn. Lòng trung thành của anh ở trước mặt Long gia không đáng một xu, thân là sát thủ, anh chỉ có thể thật kiên cường, nếu không sẽ bị người khác đánh ngã, thậm chí giết chết.

Anh muốn dẫn Băng Nhi rời đi, nhưng một khi đã ra nhập tập đoàn sát thủ, làm sao có thể dễ dàng rời đi?

Anh vì thế mà đã phải trả một cái giá rất đắt, mà Băng Nhi, sau khi có được tự do, lại bị cái tên đàn ông ghê tởm đó . . . . .

Trí nhớ như một mũi tên xoáy vào, làm lòng của Lăng Khắc Cốt đau nhói, tròng mắt đen lãnh trầm ngưng tụ nồng nặc hận ý, tĩnh mịch như mực.

Lăng Khắc Cốt tức giận một quyền nện vào vách tường, vách tường gạch lạnh lẽo theo tiếng va đập mạnh mà vỡ ra, mảnh vụn thật nhỏ đâm vào mu bàn tay anh, nhưng trí nhớ vẫn đang trong cơn mơ hồ dằn vặt khiến anh không còn cảm nhận thấy cái đau đớn trên thân thể, chỉ mãi chìm ngập trong buồn bực và bi phẫn.

"Ba!" Đột nhiên một giọng nói trẻ thơ từ cửa truyền đến, đôi con ngươi đen lạnh lùng của Lăng Khắc Cốt bỗng chốc bắn về phía Hi Nguyên ngoài cửa

"Bé con?" Đột nhiên thấy Hi Nguyên xuất hiện, gương mặt tuấn tú lãnh khốc của Lăng Khắc Cốt xẹt qua vẻ lúng túng cùng nhàn nhạt choáng váng. Anh vội vàng kéo một cái khăn tắm tới quấn ở bên hông, che kín đi cái vật cương dương của phái nam.

Hi Nguyên như một thiên sứ bị chết chìm, ôm chặt lấy bè gỗ duy nhất có thể bắt lấy được lúc này là Lăng Khắc Cốt, thân thể nhỏ nhắn muốn được ngồi chồm hổm vùi sâu vào trước ngực anh, thân thể bé nhỏ kia vẫn còn đang run lẩy bẩy.

"Không thấy ba, bé con thật là sợ." Bàn chân trần nhỏ nhắn của Hi Nguyên bước về phía Lăng Khắc Cốt. Thân thể non nớt mà thanh thoát của cô lập tức bổ nhào vào trong lòng Lăng Khắc Cốt, từng trận hương hoa sơn chi thấm vào phổi của anh.

"Không sợ, có ta ở đây." Lăng Khắc Cốt ôm lấy Hi Nguyên, đặt cô lên trên giường mình.

Anh còn chưa có nằm xuống xong, hai cái chân nhỏ của Hi Nguyên đã quấn lên hông thon nhỏ đầy lực của anh. Gương mặt tuấn tú của Lăng Khắc Cốt căng thẳng, đáy mắt lại xuất hiện vè dịu dàng mà ngay cả anh cũng chưa từng phát hiện ra . . . .