Trêи giường hơi, Trịnh Vịnh Niên cuộn mình rêи rỉ đau đớn.

Mấy cảnh sát xung quanh đi lên trước, sau khi kiểm tra vết thương của Trịnh Vịnh Niên thì cẩn thận nhanh chóng đưa ông ta lên xe cảnh sát.

Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm bước nhanh đi ra từ trong hành lang.

“Sao rồi?” Cách mấy bước, Mạnh Chiêu hỏi Chu Kỳ Dương.

“Bị thương nhẹ, không có việc gì lớn.” Chu Kỳ Dương đáp.

Nhìn Trịnh Vịnh Niên được đưa vào xe cảnh sát, Mạnh Chiêu đi tới móc còng tay ra còng hai tay ông ta lại.

Trịnh Vịnh Niên ngồi trong xe vẫn chưa hoàn hồn, phong thái và thể diện ngày trước đều ném hết ra sau đầu, lúc này ông ta đang đau đớn và chật vật co quắp trêи ghế.

Mạnh Chiêu ném chìa khóa cho Lục Thời Sâm: “Tôi đưa ông ta đến bệnh viện, cậu đi lái xe của tôi, chúng ta gặp nhau ở bệnh viện.”

Lục Thời Sâm tiếp được chìa khóa xe qua không trung: “Ừ.”

Mạnh Chiêu cúi người ngồi bên cạnh Trịnh Vịnh Niên, nói với cảnh sát phân cục lái xe phía trước: “Đi thôi.”

Xe khởi động, nhanh chóng lái đến một bệnh viện cấp ba A gần nhất, trong buồng xe đóng kín, Mạnh Chiêu nghe được tiếng hít thở nặng thêm của Trịnh Vịnh Niên vì đau đớn. Nghĩ đến tất cả việc làm của người này anh chỉ cảm thấy tiếng hít thở này vô cùng chối tai.

Đến cổng bệnh viện, hai cảnh sát ghế trước đi xuống xe, khiêng Trịnh Vịnh Niên ra khỏi xe đưa đến khoa cấp cứu. Bác sĩ chạy đến kiểm tra vết thương của Trịnh Vịnh Niên, hai cảnh sát khác đứng ở bên cạnh trông coi Trịnh Vịnh Niên, Mạnh Chiêu thì bước ra khỏi phòng hít thở không khí.

Phía đông hành lang vang lên tiếng bước chân, Lục Thời Sâm và Chu kỳ Dương cùng chạy đến.

Cách mấy bước, Chu Kỳ Dương đã không kịp chờ đợi mà hỏi: “Anh Chiêu, vừa rồi em đến rất kịp thời đúng không?”

“Quá kịp thời,” Mạnh Chiêu cười nói, “Suýt nữa anh tưởng không kịp nữa rồi, manh mối lại sắp đứt mất.”

Cảm xúc căng thẳng vừa rồi của Chu Kỳ Dương vẫn chưa trở lại bình thường, lúc này cậu hơi phấn khích quá độ, đâm ra trở nên nói nhiều: “Em vừa nhận được điện thoại của anh đã liên hệ với phòng cháy của sân bay, không dám chậm trễ một giây nào, giường hơi vừa được lắp xong thì Trịnh Vịnh Niên rớt xuống lầu, chậm một giây cũng không được, không khoa trương tí nào…”

Lục Thời Sâm nhìn Mạnh Chiêu: “Hai phút cậu đến chậm kia là đi gọi điện thoại?”

“Ừ,” Mạnh Chiêu gật đầu nói, “Và chuẩn bị đầy đủ để chơi bài tình cảm với Trịnh Vịnh Niên. Tôi thấy cậu đuổi tới, nghĩ rằng cậu có thể giữ ông ấy được hai phút đồng hồ mới dám buông tay làm những chuyện này.” Mạnh Chiêu nhìn Chu Kỳ Dương, “Chuyện này công lao của cậu không nhỏ, nhưng hai phút đồng hồ cố vấn Lục ngăn Trịnh Vịnh Niên tự tử cũng rất quan trọng.”

“Còn có anh Chiêu chơi bài tình cảm rất đúng chỗ, trêи xe cố vấn Lục nói hết với em rồi, ” Chu Kỳ Dương duỗi một tay ra, “Nào, give me five!”

Lúc này, bác sĩ đi ra từ phòng bệnh: “Bệnh nhân bị gãy xương chân rất nhẹ, đã xử lý rồi không có gì đáng ngại nữa.”

“Được, cảm ơn bác sĩ.” Mạnh Chiêu nói cảm ơn xong đi vào phòng bệnh, Lục Thời Sâm cũng đi vào theo. Bàn tay của Chu Kỳ Dương rơi giữa không trung, mấy giây sau rơi xuống sờ lên đầu mình rồi cũng đi vào theo.

Ba người đi vào phòng bệnh, Trịnh Vịnh Niên đang ngồi trêи giường bệnh, nhìn chằm chằm một chỗ nào đó trong căn phòng, không biết đang nghĩ gì.

Mạnh Chiêu kéo một cái ghế, ngồi xuống bên cạnh giường bệnh: “Giám đốc Trịnh, tôi là Mạnh Chiêu của đội điều tra tội phạm cục thành phố, nếu bác sĩ đã xác định cơ thể ông không sao, vậy bây giờ mong ông phối hợp với công việc thẩm vấn của chúng tôi.” Lục Thời Sâm cũng ngồi xuống bên cạnh anh, Chu Kỳ Dương thì cầm bút ghi âm, vừa ghi âm vừa ghi biên bản.

Trịnh Vịnh Niên im lặng không lên tiếng.

Mạnh Chiêu nhìn ông ta, nói tiếp: “Nếu ông lựa chọn chạy trốn, còn định nhảy lầu tự tử, đã tương đương với nhận tội của mình, mà trước khi bắt ông chúng tôi cũng đã dựa vào phân biệt gương mặt xác nhận ông chính là một trong những khách hàng của lồng tối. Cho nên giám đốc Trịnh, cho dù bây giờ ông có mở miệng hay không, tiếp theo ông cũng không thể thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật. Nhưng nếu ông vẫn còn tồn tại lương tri, vẫn muốn bù đắp lỗi lầm của mình, tôi hy vọng ông có thể cung cấp nhiều thông tin vụ án hơn cho chúng tôi.”

Im lặng rất lâu, Trịnh Vịnh Niên thở dài một hơi: “Cậu hỏi đi.”

Thấy Trịnh Vịnh Niên cuối cùng chịu phối hợp, Mạnh Chiêu đi vào vấn đề chính: “Ông làm thế nào trở thành khách hàng của lồng tối? Có phải Ngô Gia Nghĩa liên lạc với ông không?”

“Là Ngô Vi Hàm.”

“Ngô Vi Hàm?” Mạnh Chiêu nhìn Trịnh Vịnh Niên, nhìn vẻ mặt lúc này của người đàn ông này, chắc ông ta cũng không nói dối.

Mạnh Chiêu xác nhận lần nữa: “Chỉ là Ngô Vi Hàm? Không liên quan đến Ngô Gia Nghĩa?”

“Cũng không thể nói không liên quan.” Trịnh Vịnh Niên nói, “Ngô Gia Nghĩa có sức ảnh hưởng rất lớn trong thành phố Minh Đàm, đã đến đài truyền hình làm mấy chương trình phỏng vấn, cũng xem như quen biết với tôi. Khoảng ba năm trước đây, phát trực tiếp Vân Nha của Ngô Vi Hàm thành công ty niêm yết, cân nhắc đến quan hệ này với Ngô Gia Nghĩa, đài truyền hình chúng tôi cử phóng viên đến phỏng vấn ông ta. Sau khi lần phỏng vấn đó kết thúc, Ngô Gia Nghĩa cố ý gọi điện thoại cho tôi, nói là tổ chức bữa tiệc, muốn tỏ lòng cảm hơn những bạn cũ đã quan tâm đến con trai ông ta, tôi không nghĩ nhiều đã đồng ý. Đêm đó lúc ăn cơm, tôi nói đến vài khó khăn về kinh tế của đài truyền hình, không ngờ Ngô Gia Nghĩa hứa hẹn đặt rất nhiều quảng cáo trêи đài chúng tôi ngay tại bữa cơm, hơn nữa vài ngày sau đã thực hiện lời hứa. Cứ vậy, tôi bắt đầu ngày càng tin tưởng cha con họ.

“Bởi vì việc làm ăn qua lại, số lần chúng tôi ăn cơm uống rượu cũng ngày càng nhiều. Nhưng phần lớn thời gian, Ngô Gia Nghĩa đều từ chối vì mình có việc, bảo một mình Ngô Vi Hàm đến tiếp khách. Có một lần, Ngô Vi Hàm hẹn riêng tôi đến khách sạn ăn cơm, sau đó, tôi phát hiện cậu ta còn dẫn theo một cô gái, nói là dẫn chương trình hiện tại công ty đang phát triển chính, cũng là bạn học của cậu ta, bảo tôi tuyên truyền giúp. Tôi không nghĩ nhiều đã đồng ý, sau đó Ngô Vi Hàm bảo cô gái kia ngồi xuống bên cạnh tôi, ăn cơm uống rượu với tôi, cô gái này không ngừng ám chỉ và trêu chọc tôi trêи bàn cơm, sau đó tôi không khống chế được bản thân, tối đó đã đặt phòng trong khách sạn.”

Mạnh Chiêu hiểu, đây là lần đầu tiên Ngô Vi Hàm hối lộ ȶìиɦ ɖu͙ƈ cho Trịnh Vịnh Niên.

“Bạn học? Cô gái này bao nhiêu tuổi?”

“Tôi không biết, thoạt nhìn trạc tuổi Ngô Vi Hàm.”

Nếu như Trịnh Vịnh Niên và Ngô Vi Hàm không nói dối, vậy cô gái này là…

Lúc này, Lục Thời Sâm đứng bên cạnh đưa điện thoại cho Trịnh Vịnh Niên: “Là cô ấy à?”

“Ừ.” Trịnh Vịnh Niên nhìn ảnh trong điện thoại một cái và gật đầu.

Lại là Từ Doanh Doanh, Mạnh Chiêu thầm nghĩ, thảo nào Từ Doanh Doanh nắm giữ nhiều bí mật của Ngô Vi Hàm như thế, ấy vậy mà vẫn có thể một đường bình an vô sự đi đến hôm nay. Trong quá trình này, xem ra cô ấy quả thực rất nghe lời Ngô Vi Hàm, thậm chí không tiếc bán mình.

“Nói tiếp đi,” Mạnh Chiêu nhìn Trịnh Vịnh Niên, “Sau đó thì sao?”

“Sau đó chúng tôi bí mật uống rượu thêm mấy lần, mỗi một lần Ngô Vi Hàm đều dẫn cô gái kia đến. Cho đến có một lần, Ngô Vi Hàm đến một mình. Sau đó bí ẩn hỏi tôi có muốn thử chút kϊƈɦ thích hơn không, khi đi tôi đã sa vào rồi, toàn bộ đầu óc ngoại trừ phụ nữ thì không có gì khác, thế là gật đầu đồng ý. Tiếp theo, cậu ta lái xe dẫn tôi đến biệt thự ở núi sâu kia, cũng chính là lồng tối mà các cậu nói, bảo tôi đeo mặt nạ lên, đi vào trong một căn phòng, chỉ vào cô gái bên trong nói với tôi chỉ cần không chết người, muốn chơi thế nào thì chơi thế đó.” Trịnh Vịnh Niên nói đến đây lại thở dài, “Chuyện sau đó các cậu cũng biết cả rồi.”

“Trong cả quá trình liên quan đến hối lộ ȶìиɦ ɖu͙ƈ, Ngô Gia Nghĩa chưa từng lộ mặt? Cũng không nhắc đến chuyện lồng tối với ông?”

Trịnh Vịnh Niên lắc đầu: “Ngô Gia Nghĩa chỉ có mặt trong bữa tiệc, chúng tôi nói chuyện đều có liên quan đến công việc, chuyện lồng tối tôi chưa bao giờ nói với ông ta, tôi cũng không rõ đây là chuyện hai cha con họ cùng làm hay là Ngô Vi Hàm tự tác chủ trương.”

“Ông chắc chắn?” Mạnh Chiêu dùng ánh mắt không tin tưởng nhìn Trịnh Vịnh Niên, “Vậy bày ra sự kiện truyền thông trước đó, định kéo tôi xuống ngựa, chẳng lẽ là ý tưởng của ông? Bây giờ Ngô Vi Hàm bị nhốt trong trại tạm giam không ai gặp được, chuyện này dù thế nào cũng không phải Ngô Vi Hàm sai khiến ông làm đúng không?”

“Sự kiện kia, đúng là Ngô Gia Nghĩa bảo tôi làm.”

Cuối cùng đã liên quan đến Ngô Gia Nghĩa, Mạnh Chiêu hỏi: “Ngô Gia Nghĩa đã nói với ông như thế nào?”

“Một ngày trước buổi họp báo, Ngô Gia Nghĩa đến tìm tôi, hy vọng tôi có thể làm việc theo chỉ thị của ông ta, cử một phóng viên công khai chất vấn cảnh sát trong buổi họp báo. Mới đầu tôi cũng đã từ chối, chuyện của lồng tối ồn ào như thế, vào thời điểm này đài truyền hình Minh Tế làm trái với cảnh sát rất có thể sẽ liên lụy đến tôi. Nhưng Ngô Gia Nghĩa ám chỉ tôi, Ngô Vi Hàm đã nói hết chuyện của tôi cho ông ta biết, những cô gái tôi xâm hại ȶìиɦ ɖu͙ƈ kia trêи cơ bản đều là vị thành niên, nếu tôi không đồng ý hợp tác chuyện này, vậy chẳng mấy chốc sẽ có người báo cáo tôi cho cảnh sát…”

Nói đến đây, Trịnh Vịnh Niên dường như bắt đầu hơi mất kiểm soát cảm xúc của mình, ông ta giơ tay lên vuốt mặt một cái, nói tiếp: “Ông ta còn bảo tôi không cần lo lắng quá, nói rằng tôi chỉ cần chỉ định một phóng viên, ông ta sẽ cho phóng viên kia một số tiền lớn, đến lúc đó cảnh sát sẽ chỉ nghi ngờ phóng viên bị mua chuộc, mà sẽ không liên lụy đến tôi. Tôi tiến thoái lưỡng nan, nếu như giúp đỡ ông ta tôi còn có một tia hy vọng, nếu như làm trái với ông ta, tôi biết với tính cách Ngô Gia Nghĩa, ông ta nhất định sẽ tố cáo tôi. Sau khi cân nhắc nhiều lần, tôi không thể làm gì khác hơn là đồng ý với ông ta, cũng muốn đánh cược một lần, hy vọng cảnh sát có thể nghi ngờ phóng viên kia bị Ngô Gia Nghĩa thu mua như ông ta nói.”

Trịnh Vịnh Niên liên tục thở dài, trông có vẻ ân hận vì lúc đầu đã làm sai. Mạnh Chiêu nhìn ông ta, suy đoán ông ta bắt đầu hối hận từ bước nào, là hối hận mấy ngày trước mình không nên đồng ý với Ngô Gia Nghĩa lên kế hoạch truyền thông này? Hay là hối hận không nên nhận hối lộ ȶìиɦ ɖu͙ƈ của Ngô Vi Hàm? Hay hối hận mình không nên vì danh lợi mà nhận khoản tiền quảng cáo kếch xù lúc đầu Ngô Gia Nghĩa tung ra cho đài truyền hình Minh Tế?

“Lần cuối cùng Ngô Gia Nghĩa tìm ông, cũng không lộ ra quan hệ của ông ta và lồng tối?” Mạnh Chiêu tiếp tục hỏi.

“Không có, ông ta chỉ nói đây là Ngô Vi Hàm nói cho ông ta biết, ông ta làm vậy chỉ vì cứu con trai ông ta.”

Đã bắt được Trịnh Vịnh Niên, thế mà vẫn không có cách nào tìm được chứng cứ phạm tội trực tiếp của Ngô Gia Nghĩa, Mạnh Chiêu không khỏi hơi nôn nóng, nhìn Trịnh Vịnh Niên nói: “Cậu cố gắng nhớ lại xem, Ngô Gia Nghĩa có từng tiết lộ bất kỳ liên hệ nào với lồng tối không?”

“Chuyện này, quả thật từ đầu tới cuối đều là Ngô Vi Hàm liên lạc với tôi, cậu nói giữa lồng tối và Ngô Gia Nghĩa có liên hệ không, tôi cũng cảm thấy có, nhưng đây cũng chỉ là cảm giác của tôi thôi. Cảnh sát Mạnh, tôi đã đến nỗi này rồi, bây giờ không cần thiết phải nói chuyện cho Ngô Gia Nghĩa, những gì tôi nói đều không hề giấu giếm.”

Mạnh Chiêu im lặng lại. Nhìn từ vẻ mặt lúc này của Trịnh Vịnh Niên, ông ta thật sự không nói dối. Xem ra Ngô Gia Nghĩa xác thực là cáo già, phủi bản thân sạch sành sanh trong toàn bộ quá trình vận hành của lồng tối. Đối với cha con Ngô thị mà nói, đây cũng là cách làm sáng suốt nhất. Không có mối quan hệ nào kiên cố hơn tình cha con, Ngô Vi Hàm bị nhốt trong trại tạm giam, không chịu nói câu nào cũng vì giữa hai cha con tội ác này đã đạt được sự đồng thuận ngầm.

Chỉ cần Ngô Gia Nghĩa không rớt xuống đài, doanh nghiệp Ngô thị bình yên vận hành, vậy cho dù Ngô Vi Hàm phạm tội ác to bằng trời, Ngô Gia Nghĩa cũng sẽ nghĩ cách ngấm ngầm cố gắng vận hành vì y, giúp y giảm hình phạt.

Không lấy được chứng cứ phạm tội trực tiếp của Ngô Gia Nghĩa, nhưng vẫn phải tiếp tục thẩm vấn.

“Ông còn biết khách hàng khác của lồng tối không?” Mạnh Chiêu tiếp tục hỏi.

“Không biết, Ngô Vi Hàm làm rất tốt việc giữ bí mật, làm chuyện này đương nhiên cũng không hy vọng bị người khác biết được, cho nên mỗi lần Ngô Vi Hàm đều liên lạc riêng với tôi, sẽ không để cho bất kỳ ai biết. Đối với người khác chắc cũng vậy.”

Mạnh Chiêu đứng lên, siết chặt nắm đấm, gân xanh trêи cánh tay dần dần nổi lên. Không ngờ khó khăn lắm mới bắt được người, lại không lấy được bất kỳ chứng cứ mang tính then chốt nào. Anh chỉ muốn lao đến trước mặt Ngô Gia Nghĩa và Ngô Vi Hàm đánh hai cha con họ một trận tàn bạo, nhưng lúc này anh chỉ có thể đập một đấm tức giận này lên giường bệnh của Trịnh Vịnh Niên.

“Bộp” một tiếng, toàn bộ giường bệnh rung lên, thấy Trịnh Vịnh Niên bị giật nảy mình, Mạnh Chiêu cười khẩy một tiếng, sau đó đứng lên, cố gắng ổn định tâm trạng của mình. Anh đi đi lại lại trong phòng bệnh, cố gắng nghĩ lại mỗi một chi tiết nhỏ trong lời nói vừa rồi của Trịnh Vịnh Niên, để tìm được manh mối khác. Đột nhiên anh dừng bước rồi ngồi xuống, ánh mắt sắc bén nhìn Trịnh Vịnh Niên, hỏi: “Muốn tỏ lòng cảm ơn những người bạn cũ quan tâm con trai ông ta, bữa tiệc hôm đó, còn có ai ngoại trừ ông?”

Trịnh Vịnh Niên im lặng một lát, nói: “Còn có hai người, một là Lý Vận Tài của Thiết bị Y tế Gia Ngân, còn một người là sếp tổng Nhậm Hải của Dược phẩm Lâm Giang?

Dược phẩm Lâm Giang? Trước đó mình đã điều tra Dược phẩm Lâm Giang, là vì chuyện gì nhỉ… Trong thời gian ngắn không thể nhớ ra, Mạnh Chiêu vô thức nhìn Lục Thời Sâm.

Anh thấy vẻ mặt Lục Thời Sâm hơi thay đổi, ngay sau đó, giọng nói của Lục Thành Trạch xuất hiện trong đầu anh: “Các cháu biết Dương phẩm Lâm Giang không? Đó là khách hàng lớn đầu tiên của Hạo Trạch, lúc đó Hạo Trạch gặp nguy cơ về tài chính, chỉ có thể bắt đầu nhận một vài công việc thuê ngoài pháp vụ, mà Dược phẩm Lâm Giang là khách hàng đầu tiên ký hợp đồng với Hạo Trạch. Ngày ký hợp đồng, tổng giám đốc Nhậm Hải của Lâm Giang đưa ra yêu cầu, đó là giúp bạn của ông ta nhận vụ án bạo lực học đường của Ngô Vi Hàm.”

Là tin tức Lục Thành Trạch cung cấp khi mình đến tìm Lục Thành Trạch điều tra vụ bạo lực học đường của Triệu Đồng! Ngô Gia Nghĩa thông qua trung gian là Dược phẩm Lâm Giang, bảo Lục Thành Trạch làm luật sư của Ngô Vi Hàm trêи danh nghĩa!

Mạnh Chiêu đứng lên, gọi điện cho Trương Triều vẫn đang chờ lệnh trong cục: “Anh Triều, so sánh hai người nữa, Lý Vận Tài của Thiết bị Y tế Gia Ngân và tổng giám đốc Nhậm Hải của Dược phẩm Lâm Giang.”

Mạnh Chiêu không vội vàng tắt điện thoại, trong khi đợi kết quả, anh suy nghĩ biểu cảm nhỏ vừa rồi của Lục Thời Sâm.

Hôm đó trong văn phòng của Lục Thành Trạch, Lục Thời Sâm cũng có mặt, cũng nghe được chuyện về Dược phẩm Lâm Giang — biểu cảm nhỏ đến mức không thể phát hiện vừa rồi đại biểu cho điều gì? Là khϊế͙p͙ sợ, hay là Lục Thời Sâm nghĩ đến gì đó?

Lúc này, giọng Trương Triều truyền đến từ trong ống nghe: “Đối chiếu được rồi, trong những khách hàng của lồng tối có hai người kia không sai.”

“Được, anh Triều vất vả rồi.”

“Cũng không dễ dàng,” Trương Triều nói, “Đêm nay anh sẽ ngủ ở ký túc, có việc cứ liên lạc với anh.”

“Đươc.” Mạnh Chiêu cúp máy, lại gọi điện cho người trực ban trong cục, bảo họ lập tức sắp xếp người đi bắt Lý Vận Tài và Đỗ Hải.

Cúp điện thoại, hơi thở tích tụ trong lồng ngực cuối cùng tản ra một ít, Mạnh Chiêu thở ra một hơi, mặc dù không tìm được chứng cứ phạm tội trực tiếp của Ngô Gia Nghĩa, nhưng danh sách khách hàng của lồng tối cuối cùng có manh mối rồi, trước mắt bọn anh đang đào ra nguồn gốc tội ác chôn sâu lòng đất của lồng tối từng chút một.

Mạnh Chiêu cất điện thoại, hỏi Trịnh Vịnh Niên một vấn đề cuối cùng: “Tại sao lựa chọn chạy trốn vào hôm nay?”

“Sau buổi họp báo, mấy ngày nay tôi luôn lo lắng nên muốn gọi điện cho Ngô Gia Nghĩa hỏi xem tình huống thế nào, mấy ngày liên tiếp ông ta đều không nhận điện thoại của tôi, tôi muốn đến nhà ông ta xem thử.” Trịnh Vịnh Niên nói, “Nhưng chiều hôm nay tôi lái xe đến gần nhà ông ta, phát hiện xung quanh nhà ông ta hình như đã bị cảnh sát giám sát, tôi đã cảm thấy tháng ngày chuyện bị lộ không còn xa nữa, lúc này mới nghĩ đến việc lập tức ra nước ngoài trốn truy bắt của cảnh sát.”

Hỏi xong tất cả các vấn đề, Mạnh Chiêu đứng lên, nói với hai cảnh sát phụ trách trông giữ Trịnh Vịnh Niên: “Trông kỹ ông ta, nếu bác sĩ nói không sao thì mau chóng đưa về cục.”

“Vâng, đội phó Mạnh.” Hai cảnh sát đáp.

Mạnh Chiêu định ra khỏi phòng bệnh cùng Lục Thời Sâm và Chu Kỳ Dương, lúc tay của anh cầm lấy chốt cửa, Trịnh Vịnh Niên đột nhiên mở miệng, ông ta hỏi với giọng khàn khàn, “Cảnh sát Mạnh, tôi đây xem như đang chuộc tội phải không?”

Mạnh Chiêu quay đầu nhìn Trịnh Vịnh Niên, khoảnh khắc đó ánh mắt anh lạnh như băng, thậm chí khiến người ta không rét mà run.

Anh trầm giọng nói: “Cô bé mười mấy tuổi, vẫn chưa lớn bằng con gái ông. Nếu ông là cha của một cô gái nào trong đó, ông có thể xem đây là chuộc tội không? Khoảnh khắc ông bước vào bóng tối, ông mãi mãi không thể nhận được cứu rỗi.”

Trịnh Vịnh Niên im lặng mấy giây, bàn tay mang theo còng tay chậm rãi nâng lên bưng kín mặt mình: “Tôi đáng chết, tôi đáng chết…”

Đột nhiên, Trịnh Vịnh Niên lao đến bức tường bên giường bệnh, nhưng vì đã bị thương lúc nhảy lầu tự tử nên cơ thể của ông ta đã không dùng được nhiều sức lực, dù trán chảy máu tươi nhưng cũng không đánh mất ý thức. Cảnh sát trông giữ lập tức tiến lên khống chế ông ta, người còn lại vội vàng gọi bác sĩ đến băng bó cho ông ta.

“Cả đời này ông cứ sống trong áy áy và tự trách đi.” Mạnh Chiêu nói xong đi ra phòng bệnh. Lục Thời Sâm đi sau anh một bước, quay đầu nhìn Trịnh Vịnh Niên một cái, ánh mắt kia dừng trêи mặt Trịnh Vịnh Niên hai gây, dường như đang quan sát biểu cảm của ông ta, nhưng hắn không nói gì mà xoay người đi theo Mạnh Chiêu.

Ra cửa, Mạnh Chiêu hít sâu một hơi, thở cơn phẫn nộ vừa nãy của mình ra từ hơi thở này: “Cuối cùng cũng thẩm vấn xong, mặc dù Trịnh Vịnh Niên cũng khốn nạn, nhưng ít nhiều vẫn có khác biệt với Ngô Gia Nghĩa và Ngô Vi Hàm, ít ra còn biết áy náy.”

Lục Thời Sâm nghĩ đến biểu cảm cuối cùng của Trịnh Vịnh Niên, tiếp theo lại nghĩ đến một vài cái khác, hắn lặp lại: “Áy náy…”

“Tức là, nội tâm dằn vặt, đau khổ vì những chuyện mình đã làm.” Mạnh Chiêu không để ý mà giải thích một câu cho hắn rồi tiếp tục đi về phía trước.

Lục Thời Sâm đi bên cạnh anh: “Ý cậu là, cậu lại tha thứ cho ông ta vì sự áy náy của Trịnh Vịnh Niên?”

“Tha thứ?” Mạnh Chiêu cười nhạo một tiếng, giọng nói lại rất kiên định, “Có một số việc ấy mà, mãi mãi cũng không thể tha thứ.”

Lục Thời Sâm không nói tiếp nữa, dường như rơi vào suy tư nào đó, sóng đôi với Mạnh Chiêu đi ra ngoài.

Không biết bên ngoài đổ cơn mưa nhỏ lúc nào, mấy người đi ra đại sảnh, mưa nhỏ hơi lạnh rơi trêи mặt, khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu.

Mạnh Chiêu hít sâu một hơi với bóng đêm, hoạt động vai và cổ: “Đi thôi cố vấn Lục, cuối cùng có thể ăn cơm rồi, Tiểu Chu đi cùng bọn anh?”

“Em không đi đâu,” Chu Kỳ Dương nói, “Buổi tối em ăn rồi, anh Chiêu anh đưa em về cục cảnh sát, em về sửa lại lời khai vừa nãy.”

“Được.” Mạnh Chiêu trả lời, lúc này điện thoại trong túi rung lên.

Mạnh Chiêu lấy điện thoại ra, vẫn chưa lên tiếng, Chu Kỳ Dương đã nói trước: “Không thể nào, có phải lại xảy ra tình huống mới không?”

Nhìn dãy số lạ kia, ngón tay Mạnh Chiêu chạm vào màn hình, kết nối cuộc gọi: “Alo, ai vậy?”

“Cảnh sát, tôi là con của Chúc Văn Tú, tôi về nước rồi, bây giờ vừa xuống máy bay ở Hợp Châu, làm thế nào đến tìm các cậu?”

“Anh là con trai của Chúc Văn Tú?” Mạnh Chiêu lập tức nói, “Vị trí cụ thể của anh ở đâu? Xung quanh có ký hiệu gì? Tôi lập tức liên hệ với phân cục sân bay tới đón anh. Anh đừng đi lung tung, còn lại cứ giao cho chúng tôi đi.”