Năm giờ sáng ngày hòm sau, Tiêu Ái Lệ bị cơn đói làm tỉnh giấc. Phần cơm vốn dành cho một người phải chia ra, thử hỏi sao cô có thế no cho được. Không ngủ tiếp được, vì thế cô bèn rửa mặt chải đầu rồi xuống nhà ăn ngồi chờ bữa sáng. Trong khoảng thời gian đó, cô đã gọi điện căn dặn các đầu bếp, lại nói, năng suất làm việc của bọn họ cũng tương đối nhanh, đến khoảng năm giờ bốn mươi phút, đồ ăn đã được đưa đến biệt thự. Bởi vì cò chủ đã căn dặn từ trước, cho nên bữa

sáng hôm nay không giống với trước đó. Lúc trước chỉ có sandvvich cùng sữa bò, nhưng hòm nay còn có thêm một nồi cháo trắng thơm ngào ngạt cùng một vài món điểm tâm. Trước khi đi, đầu bếp đem thức ăn đến còn đưa cho cô chủ nhà mình một cái túi nhựa đựng bột phấn màu trắng. Đây là thứ mà Tiêu Ái Lệ đã cố ý nhờ bọn họ đến tiệm thuốc mua.

Vừa nhìn thấy bữa sáng, hai mắt Tiêu Ái Lệ sáng lên, cho nên khi đầu bếp vừa xoay người đi, cò lập tức cầm đũa lên càn quét.

“Mình chưa từng ăn món cháo nào ngon như vậy đấy!

Đúng là ngon quá đi!”, Tiêu Ai Lệ khen không dứt miệng, một tay cầm bát cháo uống, tay còn lại liên tục gắp đồ ăn nhét vào miệng. Bật hết công suất, hệt như dân Châu Phi chạy nạn vậy. Dáng vẻ cô có hơi thô lỗ, chẳng có phong thái của một cô chủ nhà giàu chút nào.

Trải qua một cuộc càn quét cỡ lớn, rốt cuộc Tiêu Ái Lệ cũng ôm bụng ngồi tựa vào ghế, bày ra dáng vẻ thỏa mãn hệt như Tân Mặc trước đó. Cô vỗ vỗ bụng mình, cảm thán: “Hóa ra có thể sống thoải mái như vậy!”

Cô nhìn về phía bàn ăn, nơi đó chỉ còn lại một đổng chén

bát bừa bộn minh chứng cho cuộc càn quét vừa rồi. Chợt, một suy nghĩ lóe lên trong đầu cô, không được, không thể để tên Tân Mặc chết tiệt kia nhìn thấy đống bát đũa này được, nếu không, chắc chắn anh ta sẽ cười nhạo bổn tiểu thư là thứ tham ăn. Vì thế, chí sau vài giây, cô đã thu dọn tất cả bát đĩa trên bàn vào nhà bếp.

“Hộc hộc, Tân Mặc chết tiệt! Như vầy sẽ không thấy được nữa! Đợi mình và anh ta đi học, số bát đũa này sẽ được xử lý sạch sẽ! Mình đúng là thòng minh quá mà! Làm gì cũng cẩn thận!”, Tiêu Ái Lệ không khỏi tán thưởng mình một phen, đúng lúc

đó, ánh mắt cô liếc nhìn về phía khay đựng đồ gia vị trong nhà bếp, rồi bỗng nhiên một kế hoạch lóe lên trong đầu. Cô nhếch mép cười lạnh: “Tân Mặc chết tiệt, Tân Mặc thối tha! Để bổn tiểu thư cho anh một bất ngờ nhé! Tòi sẽ tặng anh một bữa sáng vô cùng đặc sắc, tràn đầy mỹ vị!”

Nói xong, cô dùng tốc độ gió cuốn mang tất cả đồ gia vị trong nhà bếp ra.

“Ồ, sữa bò… vị nhạt như nước thế này thì uống sao được? ừm, thêm chút muối vào!”, nói xong, Tiêu Ái Lệ liền múc muối bỏ liên tục vào sữa

bò.

“Chậc, chỉ có muối thòi sao được! Thêm chút bột ngọt nào, à, bột nêm cũng cho vào một ít!”

“Nước sốt gà này cũng không tệ!”

“ừm, bỏ thêm chút nữa để tăng hương vị!”

“À, còn thiếu tiêu! Chắc bấy nhiêu không đủ sặc đâu!”

“Thêm tí dầu mè nữa nhỉ?”

“Thêm chút xì dầu nữa, ôi không, đợi đã… Thêm xì dầu sẽ làm thay đổi màu, anh ta chỉ cần

liếc nhìn là phát hiện ra ngay!”

“Chỗ này còn có mù tạt nữa, ừm, thêm một tí!”

Tiêu Ái Lệ vừa cười nói, vừa không ngừng thêm gia vị vào ly sữa bò bên cạnh. Một kế hoạch “to lớn” như vậy mà quá trình chỉ kéo dài có hai phút. Thoáng chốc, một ly sữa bò “đậm đà” đã xuất hiện trước mặt Tiêu Ái Lệ. Cô cầm đũa khuấy đều, sau đó cúi đầu ngửi rồi nhoẻn miệng cười: “Ha ha, Tân Mặc chết tiệt! Muốn đấu với bổn tiểu thư à? Anh còn non lắm! Đúng rồi, còn có thứ vô dụng này”.

Tiêu Ai Lệ vãn vê bột phân

trong tay, sau đó cẩn thận rắc nó lên sandvvich. Lúc này, trước mặt cò dường như đã hiện lên dáng vẻ của Tân Mặc khi uống ly sữa bò không biết là độc dược hay mỹ vị do chính tay cô điều chế.

Sau khi làm xong hết thảy, Tiêu Ái Lệ đem tất cả gia vị ném trở lại nhà bếp, rồi lấy ra một chiếc khăn tay phi tang dấu vết phạm tội. Xong việc, cò ngồi xuống ghế, giả vờ giả vịt đọc sách.

Giờ đã là sáu giờ rồi, Tân Mặc cũng đã rời giường. Hắn rửa mặt đánh răng, thay đổi đồng phục gọn gàng rồi đi đến

nhà ăn. Sau một đêm nghỉ ngơi, tinh thần hắn vô cùng phấn chấn, mặt mày sáng bừng lên.

“Chào buổi sáng, cò chủ!”, Tân Mặc mỉm cười chào hỏi.

“ừm!”, Tiêu Ái Lệ cũng không ngẩng đầu lên, chỉ hờ hững đáp lại một tiếng.

“Sao vậy? Cô ăn trước rồi à?”, nhìn thấy trên bàn ăn chỉ có một phần ăn, Tân Mặc liền hỏi.

“ừml”, Tiêu Ái Lệ khẽ ừm một tiếng.

Tân Mặc ngồi xuống ghế, nhìn ly sữa bò đủ màu sắc đang

tỏa hương “nồng nặc” trước mặt, khẽ nhíu mày một cái. Nhưng hắn nhanh chóng che giấu, duỗi tay cầm lấy sandvvich đưa lên miệng. Sau khi cắn một cái, hắn lại bưng sữa lên uống một ngụm, rồi tỏ vẻ thản nhiên như không có gì, tiếp tục ăn sandvvich.

Tuy Tiêu Ái Lệ đang cúi đầu, nhưng cò vẫn luôn quan sát Tân Mặc. Nhìn thấy anh ta uống món sữa mà mình đã tự tay điều chế, cò đã chuẩn bị tâm lý chờ anh ta xấu hố, còn mình thì được dịp cười to.

Nhưng thời gian dần trôi qua, Tân Mặc vẫn thản nhiên ăn

sáng như không có việc gì.

ơ? Sao thế nhỉ? Sao anh ta không có chút phản ứng nào? Chẳng lẽ sữa bò do bổn tiểu thư điều chế ngon lắm sao? Nghĩ đến đây, Tiêu Ái Lệ liền duỗi tay giành lấy ly sữa bò của Tân Mặc, sau đó bất chấp tất cả đổ vào miệng.

Một ngụm sữa vừa vào miệng lập tức hệt như thuốc nổ làm nổ tung cổ họng cô. Vị cay đặc trưng của mù tạt cộng với đủ loại mùi vị thiên kỳ bách quái từ cổ họng lan ra khắp khoang miệng: “Á, sao lại như vậy? Sao lại khó uống như vậy? Cay chết tôi rồi!”

Tiêu Ái Lệ thè lưỡi, vừa nói vừa không ngừng lấy tay quạt. Dáng vẻ của cô muốn có bao nhiêu buồn cười liền có bấy nhiêu buồn cười.