“Ai đấy, không nhìn đường hả, có mắt để làm gì vậy?” vốn dĩ tâm trạng Tô Phi đang rất buồn bực vì hôm qua bị Tần Mặc hiểu lầm. Lúc đi bộ trên sân cô ta cũng không nhìn phía trước, nhưng không ngở lại bị ngưòi khác đụng ngãỉ

“Thực xin lỗi, là lỗi của tôi!” Tần Mặc đi tới xin lỗi, Tô Phi ngẩng đầu nhìn về phía Tần Mặc, kinh ngạc nói: “Là cậu?

“Đúng vậy! Tôi vừa đi vừa cúi đầu suy nghĩ, không ngờ lại đụng phải cậu!”, Tần Mặc cười đưa tay ra. Hôm nay hắn cũng muốn xin lỗi Tô Phi, nói gì đi nữa cũng phải có chút thành ý mới được!

Tô Phi kinh ngạc nhìn Tần Mặc. Hôm qua tên này vừa mới chửi mắng mình không chút khách sáo trong quán cà phê, hôm nay lại tươi cưởi vươn tay ra muốn giúp mình? Đây là vở kịch nào thế, một ngưòỉ diễn hai vai? Nhưng nụ cưòi của cậu ta thực sự rất đẹp trai! Đặc biệt là hai má lúm đồng tiền ây, không biết có bao nhiêu nữ sinh phải ghen tị với cậu ta nữa!

“Sao thế? Là mặt đất tốt hơn hay là không muốn đứng dậy nữa? cẩn thận sắp lộ hết rồi kia!”, Tần Mặc chỉ vào bắp đùi lộ ra ngoài của Tô Phi, cô ta đang ngồi dưới đất, bộ váy đồng phục đã bị kéo lên một chút, nếu lúc này có một cơn gió thổi qua thì chuyện tốc váy sẽ không còn nghi ngò gì nữa! Cách đó không xa, không biết có bao nhiêu cái miệng đã nguyền rủa Tần Mặc một ngàn tám trăm lần!

Con mẹ nó, hắn muốn trở thành Liễu Hạ Huệ nhưng không cho chúng ta làm Trần Thê Mỹ? Đây là thói đòi gì thế.

“A”, Tô Phi hét lên, nhanh chóng nắm lấy tay Tần Mặc, ấn tay trái xuống đất, sau đó đứng lên! Cô nhìn Tần Mặc hỏi: “Hôm nay cậu uống nhầm thuốc đấy à?”

“Sao lại hỏi như vậy?”

“Hôm qua trong quán cà phê cậu mắng tôi như vậy, hôm nay lại cười với tôi. Nêu không phải là đa nhân cách thì tất nhiên là uống nhầm thuốc rồi!”

“Nhắc đến chuyện này, hôm nay vốn dĩ tôi cũng muốn đi tìm cậu!”

“Cậu muốn tìm tôi? Tại sao?”

“Hôm qua chuyện đó là tôi hiểu lầm cậu! Sau khi về nhà xem lại video mới biết không phải cậu làm hỏng phanh xe! Hung thủ là người khác! Thật xin lỗi, hôm qua tôi đã lỗ mãng rồi!”, Tần Mặc có chút xấu hổ nói.

“Ngưòi khác? Là ai?”, Tô Phi kinh ngạc hòi, giọng của cô ta cũng ngân lên rất cao. Chị đây từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ngưòi khác vu oan lần nào, ngưòi này hại bản thân bị vu oan, nếu để mình tìm thấy thì xem mình xử lý hắn thê nào. Trong lòng Tô Phi tức giận nghĩ.

Chương 29: Giải quyết vương Hạo Minh

“Bốp!”

Trần Đức đã tung một đòn chặt vào ngay đùi trong của vương Hạo Minh, ngay lập tức vương Hạo Minh đã cảm thấy chân vừa tung cước của mình mềm nhũn ra, rồi một cơn đau dữ dội lại ập đến. Chân trụ của vương Hạo Minh cũng không khá hơn, lúc này cái chân đó đã bị Trần Đức đá mạnh vào khiến cho anh ta không thể nào đứng vững nổi nữa, liền ngã đập mông xuống đất.

“Á!”