*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Zịt cac cac cac

Beta: Lam

Quý Sơ Đồng nhìn chằm chằm xâu thịt gác bếp ngoài cửa kia, trầm mặc một lúc lâu.

Anh đã kết thù với tên nào, cho nên tên đó mới dùng cái cách báo thù trẻ con này để trả thù anh à? Hay là anh lại bị ai đó thầm thương trộm nhớ, muốn dùng cái cách kỳ dị này để bày tỏ sự mến mộ với anh?

Quý Sơ Đồng ghét bỏ mà dùng ngón trỏ nhấc xâu thịt gác bếp kia xuống, không ngờ lại phát hiện ra trên miếng thịt gác bếp còn dán một tờ giấy ghi chú hình vuông màu hồng nhạt.

Mặt trên tờ giấy vẽ một cô gái nhỏ mặc bộ đồ đen đang ngồi quỳ cúi đầu*, hai bên trái phải dùng kiểu chữ hình tròn đáng yêu viết “Cảm ơn và rất xin lỗi”, còn đánh thêm ba dấu chấm than thật to, cường điệu đến mức khiến cho Quý Sơ Đồng không nhịn được mà cười thành tiếng.

(*)



Anh vô thức ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa ở trước mặt, vẫn đóng chặt như cũ, tưởng chừng như cho dù bây giờ có động đất, cũng sẽ không ép được người ở bên trong đi ra vậy.

Anh đứng tại chỗ suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn đi tới, ấn vào chuông cửa.

Đúng lúc Dụ Noãn đang vẽ tranh, tối hôm qua cô bị một tình tiết nào đó giữ chân rất lâu, vẽ sao cũng không hài lòng, đến mức buổi tối nằm mơ cũng nghĩ đến tình tiết đó.

Sáng hôm nay khi cô từ trong mộng tỉnh giấc, cũng không biết là do đã đả thông hai mạch Nhâm Đốc hay gì, mà mạch suy nghĩ bỗng chốc như được thông mở. Cô lập tức bật dậy, bật máy vi tính rồi mở bảng vẽ, sau đó vẽ từ lúc đó cho tới bây giờ.

Giữa lúc cô đang viết kết thúc cái phần này thì bỗng nghe thấy tiếng chuông cửa, dọa cô thiếu chút nữa đã ngã khỏi ghế máy tính.

Chuông cửa vang lên không nhanh không chậm, từng tiếng từng tiếng rơi vào trong tai của Dụ Noãn, giống hệt như là tiếng chuông đòi mạng đến từ địa ngục.

Nhưng nếu như cô vẫn không đi ra, chuông cửa vẫn cứ thế tiếp tục vang lên.

Dụ Noãn lê bước chân chậm chà chậm chạp đi đến chỗ cửa ra vào, sau đó nhoài người lên mắt mèo ở trên cửa để nhìn động tĩnh ở bên ngoài.

Là người đàn ông ở nhà đối diện kia!

Anh ta, anh ta, sao anh ta lại tìm tới cửa rồi?

Dụ Noãn vừa lo lắng vừa căng thẳng, lại vừa bắt đầu cấu môi một cách vô thức.

Làm sao đây? Cô có nên mở cửa hay không đây?

Mở cửa sao? Nhưng mà cô không biết phải nói cái gì với anh ta cả…

Hay là không mở nhỉ? Như thế thì có phải là không tốt lắm hay không?

Đúng rồi! Cô có thể giả vờ là mình đang không ở nhà nha!

Dụ Noãn đột nhiên nghĩ ra cách này, cô nghĩ, nếu giả vờ là mình không ở nhà, người đàn ông kia không thấy cô không trả lời, chắc chắn một lúc nữa sẽ đi thôi.

Cô vui vẻ khen ngợi sự cơ trí của chính mình, sau đó khom lưng, kiễng chân, xoay người định len lén trở về.

Nhưng cô không ngờ, con mèo nhỏ trong nhà không biết từ lúc nào lại bị chuông cửa thu hút chạy tới đây, ngồi xổm phía sau cô. Lúc cô xoay người đã không cẩn thận mà dùng chân đá nó một cái, khiến cho nó phẫn nộ kêu lên một tiếng.

“Yêu Yêu!”

Dụ Noãn bất giác hét lên một tiếng vì hoảng sợ, trái tim cũng vọt lên tới cổ họng. Cô vội vàng ngồi xổm xuống kiểm tra tình hình của nó.

Không bị thương, chỉ là nó giận cô nên quay đầu bỏ chạy.

Mặc dù Dụ Noãn có hơi uất ức, nhưng thấy nó không sao nên cô cũng tạm thở phào. Song còn chưa kịp thả lỏng, trái tim cô lại bởi vì tiếng của người đàn ông ở ngoài cửa mà vọt lên cổ họng một lần nữa.

“Dụ Noãn? Em có ở nhà đúng không?”

Nghe thấy tiếng gọi ở bên kia cánh cửa, Quý Sơ Đồng không khỏi có chút lo lắng. Bàn tay đang ấn chuông cửa chuyển sang gõ nhẹ lên cửa, vừa dùng từ dò hỏi.

Nào biết từ trong phòng lại truyền ra câu trả lời lắp bắp của cô gái nhỏ: “Không, không có ở nhà.”

Câu trả lời lạy ông tôi ở bụi này của cô khiến cho Quý Sơ Đồng không nhịn được mà cười thành tiếng. Dường như người ở bên trong cũng ngay lập tức ý thức được câu trả lời của mình rất ngu, cho nên lại yếu ớt hỏi một câu: “Anh, anh có chuyện gì à?”

Giọng nói lí nhí giống như trong thang máy ngày hôm qua, rất dễ khiến cho người khác bỏ qua.

Nhưng Quý Sơ Đồng tin rằng cô nhất định đã dùng rất nhiều công sức để hỏi cái câu này. Bởi vì trước mắt hai người vẫn còn cách một cánh cửa kiên cố.

Dường như biết cô sẽ nhìn tình hình ở bên ngoài thông qua mắt mèo, Quý Sơ Đồng bèn giơ xâu thịt gác bếp trong tay lên: “Em tặng mấy thứ này cho anh đúng không?”

Nghe thì giống câu nghi vấn, nhưng lại dùng giọng điệu trần thuật để hỏi.

Trừ cô ra, anh cũng không nghĩ tới còn có ai tặng mấy thứ đồ này cho anh nữa.

Với lại, nếu như anh đoán không sai thì thịt gác bếp này, hẳn chính là đồ trong thùng chuyển phát nhanh của ngày hôm qua.

Nghe thấy câu hỏi của anh, Dụ Noãn gật đầu, sau đó mới nhớ ra là anh không nhìn thấy được hành động này của mình. Vì thế, cô chỉ đành mở miệng lần thứ hai: “Là, là tôi tặng anh…”

Trong lúc nhất thời không biết nên dùng từ ngữ gì để diễn đạt, cô đắn đo một lúc lâu sau mới nói hết câu: “… Báo ơn.”

Quý Sơ Đồng bị cách dùng từ miêu tả của cô chọc cười. Anh cũng không biết tâm trạng lúc này của mình là gì, đột nhiên có ý muốn chọc cô, hoặc có khi cũng chỉ là vì muốn dụ cô ra cửa, gặp mặt cô đàng hoàng một lần.

Anh cười nói: “Nếu muốn cảm ơn người khác thì không phải nên đứng trước mặt để nói à? Sao em lại làm lén lút thế?”

Tôi không có lén lút…

Dụ Noãn im lặng bác bẻ ở trong lòng, nhưng lại nhớ lại. Hôm qua lúc cô đi đặt thịt gác bếp lên cửa nhà anh, quả thật cũng rất lén lút.

Cô đang nghĩ xem bây giờ mình nên làm gì thì người ngoài cửa lại mở miệng lần nữa: “Anh biết là em muốn cảm ơn anh, còn tặng anh một xâu thịt gác bếp nữa. Nhưng mà trong nhà anh vẫn chưa mua gia vị này nọ, hay là em giúp anh làm miếng thịt này thành cơm thịt gác bếp cho anh nhé? Có phải như vậy em sẽ thể hiện rõ ràng được thành ý của mình, mà anh cũng thật sự sẽ nhận được sự báo đáp này rồi hay không?”

Nghe cũng có đạo lý nhỉ…

Dụ Noãn ra sức gật đầu, cũng không để ý tới việc người ở bên ngoài căn bản không thể nhìn thấy phản ứng của mình được.

Mà dường như Quý Sơ Đồng có thể cảm nhận được suy nghĩ của cô, khẽ cười, dụ dỗ: “Có phải em cảm thấy đề nghị của anh không tồi mà đúng không? Vậy em có muốn mở cửa cầm lấy xâu thịt này rồi đi làm cơm thịt gác bếp hay không đây?”

Dứt lời, anh nghiêng đầu dựa vào mép cửa, chờ người trong nhà mở cửa ra.

Khóe miệng anh hơi nhếch lên, suy nghĩ trong đầu hoàn toàn đều là suy đoán liệu cuối cùng cánh cửa này có mở ra hay không. Không hề để ý rằng, bộ dáng lúc này của anh chẳng khác gì một con sói xám to xác đang chờ thỏ trắng nhỏ mắc câu.

Quả nhiên cửa đã mở, tựa như là pha quay chậm trong phim, từ một khe hở nhỏ khoảng một ngón tay, khó khăn, từ từ, khe hở được mở lớn đến một nắm tay, sau đó dừng lại, rồi cũng không mở ra thêm một phân một li nào nữa.

Mặc dù chỉ là một khe hở nho nhỏ, nhưng cũng đủ để Quý Sơ Đồng thấy rõ dáng dấp của người trong nhà.

Hôm nay cô không mặc bộ đồ đen thui kia, cô mặc một cái T shirt ngắn màu hồng, lộ ra làn da cực kỳ trắng.

Phần tóc đen dài dọc theo bả vai xõa xuống eo của cô, phần đuôi tóc hơi uốn cong nhẹ.

Dường như cô không ngủ ngon, đôi mắt dưới mái tóc mái kia có hơi đỏ lên, chỗ mí mắt cũng có quầng thâm rõ ràng. Ánh mắt đó mang theo vẻ rụt rè, thật sự giống như một con thỏ trắng bé nhỏ nhạy cảm.

Thỏ trắng nhỏ từ trong khe cửa nhỏ chìa móng vuốt nhỏ ra, mềm yếu mở miệng: “Đưa cho tôi đi…”

Quý Sơ Đồng thoáng sửng sốt, chậm nửa nhịp mới phản ứng lại cô đang nói tới xâu thịt gác bếp kia. Vì vậy anh bèn đưa thịt trong tay cho cô.

Dụ Noãn thận trọng nhận lấy miếng thịt, sau đó lập tức muốn đóng cửa. Nhưng khung cửa lại bị một bàn tay nắm lấy, dọa cô sợ đến nỗi vội vàng nắm chặt cửa, suýt chút nữa còn làm rơi thịt xuống đất.

“Anh, anh, anh muốn làm gì…”

Quý Sơ Đồng cũng ý thức được hành động của mình dọa đến cô, anh vội vàng buông tay, nhưng lại sợ sau khi buông tay thì cô lại đóng kín cửa hơn. Thế là anh liền chuyển sang cầm tay nắm cửa ở ngoài cửa, rồi trấn an cô: “Đừng sợ, anh chỉ còn chuyện chưa nói xong thôi à.”

Dụ Noãn vẫn không thể bình tĩnh: “Cái gì, nói cái gì…”

Quý Sơ Đồng tận lực cười sao cho bản thân mình thoạt nhìn trông dịu dàng và tỏa nắng: “Anh muốn nói, sau khi em nấu cơm thịt gác bếp xong thì đừng có đặt ở trước cửa nhà anh nữa. Gặp mặt đưa cho anh luôn đi, hôm nay anh luôn ở nhà, em nhấn chuông là anh có thể nghe thấy à.”

Không đợi Dụ Noãn hỏi lý do, anh bèn nói lý do ra trước, còn đầy đủ đến mức khiến người ta không thể phản bác được.

“Thời tiết nóng như này, em lại đặt nó ở cửa. Nếu như anh không phát hiện kịp lúc thì cơm sẽ hỏng đấy.”

Dụ Noãn suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn khó khăn mà gật đầu.

Trao đổi xong, Quý Sơ Đồng lại về thẳng nhà.

Việc chạy bộ buổi sáng đã sớm bị anh quên đi, bây giờ anh chỉ biết đợi cô gái nhỏ ở nhà đối diện đến gõ cửa mà thôi. Hôm nay anh không đi đâu cả, cứ ở nhà chờ đợi vậy.

Nhân tiện đi đổi một bộ quần áo, nhân tiện đi chải tóc lại, lại nhân tiện…

Quý Sơ Đồng đột nhiên ngừng động tác xịt nước hoa, anh trầm mặc nhìn chằm chằm vào lọ nước hoa trong tay… Quý Sơ Đồng, mày đang làm cái quần gì thế?

Lắc lắc đầu, Quý Sơ Đồng dùng tay vuốt vuốt cánh tay đang nổi da gà của mình, sau đó anh đi đến ghế sofa ở trong phòng khách, đặt mông ngồi xuống, mở máy chơi game rồi say sưa chơi trò chơi.

Thực ra cũng không hề “Say sưa”.

Cứ cách vài phút là anh sẽ liếc nhìn hành lang ra vào, cái mông trên ghế sofa cũng nhích tới nhích lui, sao cũng không thể ngồi yên.

Đã lâu lắm rồi anh không có cảm giác này, thật giống… Tâm trạng mỗi lần kiểm tra xong rồi đợi thầy cô phát bài kiểm tra lúc đi học vậy.

Vừa nôn nóng lại vừa căng thẳng, hồi hộp chờ đợi.

Ngay lúc tâm trạng anh giống với lúc chờ bài kiểm tra của thầy cô, thời gian từng giây từng phút trôi qua, chuông cửa rốt cuộc cũng vang lên.

Tâm trạng anh đang tựa như một thằng nhóc học tiểu học, đang chờ đợi tiếng chuông tan học vào thứ 6 mỗi tuần. Anh gần như bật dậy từ trên sofa, sau đó chạy vội đến trước cửa, nhưng trong nháy mắt anh lại dừng chân trước cửa ra vào.

Anh sửa sang lại quần áo, lôi cái nụ cười mà anh cho là thân thiện và tử tế nhất ra. Lúc này mới đặt tay lên tay nắm cửa rồi từ từ mở ra.

Nhưng lúc anh nhìn thấy người ở ngoài cửa, anh cũng thoáng sửng sốt.

Dụ Noãn cũng đổi một bộ quần áo khác.

Áo tay dài màu đen cùng với váy dài tới mắt cá chân cũng màu đen, đôi giày vải cũng đen nốt.

Cách ăn mặc này, tất cả đều lộ ra một điều—— cô đang đề phòng anh.

Lúc nhìn thấy anh, cô rõ ràng còn lui về phía sau một bước. Bả vai từ đầu tới cuối vẫn luôn căng thẳng.

Không hiểu sao trong lòng của Quý Sơ Đồng lại sinh ra một cảm giác mất mát không thể nói rõ, cô thật sự sợ anh đến như vậy sao?

Dụ Noãn không biết suy nghĩ trong lòng của Quý Sơ Đồng, cô giơ hộp cơm đang cầm trong tay lên trước mặt anh, nhỏ giọng ấp úng: “Cảm ơn anh hôm qua đã đem thùng chuyển phát nhanh lên giúp tôi…”

Giọng nói của cô kéo suy nghĩ của Quý Sơ Đồng trở về, anh thu cảm xúc ở trong lòng lại, vừa cười vừa nhận lấy hộp cơm: “Đừng khách sáo, anh cũng cảm ơn phần cơm thịt gác bếp này của em nhé.”

Dụ Noãn cũng khẽ đáp lại một câu: “Đừng khách sáo.” Sau đó lập tức định xoay người về nhà, lại bị Quý Sơ Đồng đột ngột gọi lại.

“Dụ Noãn.”

Dụ Noãn bỗng run lên, cô đứng tại chỗ, căng thẳng chờ anh nói câu tiếp theo.

Quý Sơ Đồng nhìn chằm chằm cô một hồi, hai vai vừa bất lực vừa thất vọng mà gục xuống. Sau đó anh nhếch miệng, cười nói với cô: “Anh tên là Quý Sơ Đồng, Sơ trong ngày đầu năm mới, Đồng trong cây ngô đồng*.”

(*初 Sơ (Ban đầu): 他年初一/ 桐 Đồng: 梧桐)