Trần Nhược Tinh nhìn thấy tin nhắn của Vệ Lẫm, không hiểu sao lại thấy có chút phiền muộn.

“Nếu em bận thì đi trước đi.” Tư Triết ôn hòa nói.

“Em và bạn học phải luyện múa.” Trần Nhược Tinh nhìn anh, đại khái biết thân phận của Tư Triết, nên có cảm giác tín nhiệm tự nhiên đối với anh.

“Tham gia nhiều hoạt động xã hội cũng rất tốt.” Tư Triết gật đầu, “Đi đi. Lúc khác lại gặp.”

Trần Nhược Tinh từ phòng cố vấn tâm lý đi ra, đứng ngoài năm phút rồi mới rời đi.

Tư Triết đứng bên cửa sổ, cầm một ly cafe, mắt nhìn bóng dáng cô rời đi, anh uống một ngụm cafe. Xoay người trở lại trước bàn, cầm một quyển sổ lên, viết xuống tên “Trần Nhược Tinh”, nét chữ tự nhiên phóng khoáng. Sau đó anh lật ra trang đầu tiên, lưu loát viết lên giấy.

Viết một lúc Tư Triết bỗng ngừng lại, nhớ lại đôi mắt vừa rồi, sạch sẽ không chút tạp chất, giống như đã từng quen biết.

Trần Nhược Tinh đi qua mất 20 phút, chờ đến khi cô nhìn thấy Vệ Lẫm vẫn còn ở đó, trong lòng nghĩ, không phải Vệ Lẫm đang đợi cô đấy chứ.

“Thực xin lỗi, mình đến muộn.”

Nam sinh diễn cùng cô tên là Quan Húc, “Không sao! Chúng ta bắt đầu tập đi.”

Trần Nhược Tinh rối rắm đứng đó, “Được.”

Hứa Lạc Lạc cùng bạn diễn cùng đi tới, “Nhược Tinh, cậu không tìm thấy sách à?”

Trần Nhược Tinh khó hiểu, lại thấy Hứa Lạc Lạc nháy mắt với cô, “Không tìm thấy.”

Hứa Lạc Lạc chỉnh lại mái tóc, “Bọn mình đã tập ba lần rồi nên giờ nghỉ đây. Mình đi giúp cậu mở nhạc.”

Quan Húc đứng bên cạnh Trần Nhược Tinh, cậu ta vươn tay ra, “Cậu đừng khẩn trương, cứ theo sự dẫn dắt của tôi.”

Trần Nhược Tinh ép bản thân nhìn Quan Húc, ánh mắt dừng trên tay cậu ta. Cô từ từ vươn tay ra, khoảnh khắc đầu ngón tay đụng vào lòng bàn tay cậu ta, Quan Húc lập tức nắm lấy tay cô.

Âm nhạc chậm rãi vang lên.

“Mời ——” Quan Húc cười, tay kia khoát lên bên hông Trần Nhược Tinh.

Trần Nhược Tinh lần này không có phản ứng gì lớn như lúc mới bắt đầu, cô cố gắng nhớ đến bước nhảy, động tác cứng ngắc.

Vệ Lẫm ngồi ở phía dưới, anh dựa vào ghế, một tay chống cằm, híp mắt nhìn lên sân khấu.

Hứa Lạc Lạc không biết từ khi nào đã đi tới phía sau anh, “Vẫn là không được, cậu ấy quá căng thẳng rồi.”

Vệ Lẫm: “Với trình độ hiện tại của cô ấy hoàn toàn không thể tham gia biểu diễn được.”

Hứa Lạc Lạc kinh ngạc nói, “Cậu có ý gì?”

“Đổi Trần Nhược Tinh đi.”

“Không được! Cô ấy cố gắng luyện tập như vậy mà!”

“Đây là thế giới mà không phải cứ cố gắng là nhất định có kết quả. Nhiều người cố gắng vì kỳ thi đại học, nhưng vẫn có rất nhiều người không đậu.”

“Đây chỉ là một tiết mục biểu diễn, cậu làm gì phải nghiêm khắc với cậu ấy như vậy?”

“Các cậu đi lên không chỉ đại diện mình các cậu, còn có thể diện của lớp chúng ta nữa. Cậu nếu sợ đả kích cô ấy, vậy loại bỏ tiết mục này đi, đừng ai lên nữa.”

“Cậu!” Hứa Lạc Lạc tức giận mặt đỏ lên.

Tiếng nhạc vẫn tiếp tục, sắc mặt Trần Nhược Tinh càng ngày càng kém, hô hấp trở nên dồn dập. Lời của bà nói không khỏi quanh quẩn bên tai cô.

“Con mới mấy tuổi mà đi chơi với bạn nam chứ? Con còn biết xấu hổ không hả?”

“Nhược Tinh, đừng học theo mẹ con! Như vậy, bà cũng sẽ không cần con nữa!”

..........

Miệng Trần Nhược Tinh run run, đột nhiên cô đẩy mạnh Quan Húc ra.

Quan Húc bất ngờ không kịp phản ứng, rầm một tiếng ngã trên mặt đất. “Cậu làm cái gì vậy?” cậu ta phẫn nộ nói.

Trần Nhược Tinh lẻ loi đứng đó, cả người nôn nóng bất an.

Không ai nghĩ tới sẽ xảy ra một màn này.

Vệ Lẫm nhíu mày, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đi lên sân khấu. Anh nhìn thoáng qua Trần Nhược Tinh, thấy cô lại bắt đầu bấu chặt tay, anh đi tới chắn lại trước mặt cô, nói với Quan Húc: “Trong nhà cô ấy xảy ra chút chuyện.” Nói xong đưa tay ra kéo Quan Húc đứng dậy, “Không sao chứ?”

Vẻ mặt Quan Húc bất mãn, bị mỹ nữ đẩy ngã xuống đất, truyền ra ngoài hắn liền không còn mặt mũi nào nữa mất. “Thay người đi. Tôi không phải nhằm vào cậu ấy, hoặc là thay tôi, hoặc là thay cô ấy?”

Không khí trở nên căng thẳng.

Trần Nhược Tinh cúi đầu, không dám nhìn bất kỳ ai. Lời xin lỗi như bị mắc trong cổ họng, cô ngay cả dũng khí mở miệng cũng không có.

Quan Húc đứng lên, mông cậu ta thật sự rất đau. “Ai da, đây là tiết mục của lớp các cậu, ban đầu cũng là Hứa Lạc Lạc đến tìm tôi.”

Hứa Lạc Lạc cũng bị bất ngờ, “Thực xin lỗi! Nhược Tinh mấy ngày nay cảm xúc không được tốt lắm.”

Quan Húc ủy khuất: “Nhưng tôi cũng không làm gì cậu ấy. Nếu không muốn nhảy thì đừng tham gia.”

Vệ Lẫm cao giọng nói: “Được rồi.” Anh vừa mở miệng, tất cả mọi người đều nhìn về phía anh. “Tối nay đến đây thôi, ngày mai sẽ cho mọi người một câu trả lời thuyết phục.”

Quan Húc hừ nhẹ một tiếng, “Tôi về trước đây.” Tư thế đi của cậu ta thay đổi, mông thật sự rất đau.

Những người còn lại nhìn Trần Nhược Tinh, khẽ nói nhỏ, cũng thu dọn đồ đạc rồi ra về.

Hứa Lạc Lạc thấy kỳ lạ, làm sao mà mọi người đều nghe lời Vệ Lẫm như vậy chứ.

Người cũng về gần hết, Vệ Lẫm nhìn Trần Nhược Tinh, đánh người rồi, lúc này lại không dám ngẩng đầu. “Trần Nhược Tinh, cậu xem chuyện này nên xử lý như thế nào?”

Trần Nhược Tinh chậm chạp ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ửng, “Mình muốn thử lại.”

Vệ Lẫm sửng sốt.

Hứa Lạc Lạc cũng không nghĩ tới cô lại kiên trì đến vậy.

Thanh âm Trần Nhược Tinh khàn khàn, đại khái bị áp lực lâu rồi. “Mình lập tức đi xin lỗi Quan Húc.”

“Còn có ba ngày nữa, cô cảm thấy kịp sao?” Vệ Lẫm trực tiếp hỏi.

Trần Nhược Tinh cắn răng.

“Cho dù Quan Húc tha thứ cho cô, luyện tập với cô, cô cảm thấy hiệu quả sẽ thế nào? Cô có thể khống chế được chính mình không đánh người nữa không?”

Hứa Lạc Lạc kéo Vệ Lẫm, ý bảo hắn đừng nói nữa.

Vệ Lẫm không để ý đến Hứa Lạc Lạc, “Trần Nhược Tinh, cô nên nhìn thẳng vào vấn đề của mình, cô phải khắc phục vấn đề tâm lý của mình. Cô lúc nào cũng cố chấp như vậy, cô cho là cô có thể khống chế tốt cảm xúc của bản thân sao? Vậy trên thế giới này còn cần bác sĩ tâm lý để làm gì chứ?”

Tâm trạng Trần Nhược Tinh sụp đổ, “Nhưng mà, cái đó liên quan gì đến cậu?”

Vệ Lẫm bị một lời này làm cho sắc mặt cứng đờ.

Hứa Lạc Lạc ngơ ngác, sao hai người này lại cãi nhau rồi?

Vệ Lẫm khẽ a một tiếng,

“Ai bảo mẹ tôi bảo tôi chiếu cố cậu chứ.” Anh ngừng một chút, “Thay người đi.”

Đáy mắt Trần Nhược Tinh chợt lóe lên bi thương rồi biến mất. Đây không phải là lần đầu tiên, hồi cấp 2, cô cũng từng bị thay thế. Sau đó lên cấp 3, cô liền không tham gia biểu diễn nữa.

Hứa Lạc Lạc nhỏ giọng nói thầm, “Vệ Lẫm, cậu hơi quá đáng rồi đấy!”

Vệ Lẫm nhìn Trần Nhược Tinh, nghiến răng nghiến lợi, “Tôi cùng biểu diễn với cô.”

“Cái gì?” Hứa Lạc Lạc kêu lên đầy sợ hãi.

Vệ Lẫm nhìn qua Hứa Lạc Lạc, “Cậu không có việc gì thì về sớm đi.”

Hứa Lạc Lạc nhìn hai người, cô ở lại để làm gì cơ chứ. “Mình còn có bài tập cần làm, mình về trước đây, Vệ Lẫm, Nhược Tinh liền nhờ cậu rồi.”

Trần Nhược Tinh giật giật khóe miệng.

Hứa Lạc Lạc: “Có Vệ Lẫm dạy cậu, vậy cậu yên tâm học với cậu ấy đi.”

Trần Nhược Tinh nhất thời không nói gì, cô không muốn biểu diễn cùng Vệ Lẫm.

Mọi người đều đã đi hết, chỉ còn lại hai người bọn họ.

Vệ Lẫm nhàn nhạt nói: “Bắt đầu đi, cô nhảy trước một lần cho tôi xem.”

Trần Nhược Tinh chớp mắt vài cái, vẫn không nhúc nhích.

Vệ Lẫm cảm giác mình đang đối diện với một khúc gỗ, “Bỏ đi! Đưa tay ra.”

Trần Nhược Tinh nhìn anh nói: “Tôi sợ tôi sẽ đánh cậu!”

Vệ Lẫm cười nhạo một tiếng, “Được rồi! Chúng ta cứ làm động tác, tôi sẽ không đụng vào cô.” Hắn giơ tay lên, ý bảo cô nhanh lên.

Trần Nhược Tinh hiểu ý hắn, cô cũng chậm rãi đưa tay lên.

Vệ Lẫm: “Đếm nhịp đi!”

Trần Nhược Tinh: “Mình không biết!”

Vệ Lẫm: “Học lâu như vậy rồi, ngay cả đếm nhịp cũng không biết!” Vẻ mặt anh lộ ra ghét bỏ, nói xong anh lấy di động ra, tìm bài nhạc.

Hai người theo tiếng nhạc, từ từ bắt đầu nhảy.

Trần Nhược Tinh bắt đầu thả lỏng tâm trạng, hai người đứng gần nhau, hơi thở xen lẫn hòa vào nhau, không khí xung quanh nóng lên. Ánh mắt cô không khỏi nhìn về phía Vệ Lẫm.

“Nhìn cái gì? Chú ý dưới chân.”

Tiếng nói vừa dứt, Trần Nhược Tinh liền đạp anh một cái, những động tác sau đó toàn bộ đều loạn lên.

Vệ Lẫm ngừng lại, “Trần Nhược Tinh, cô cố ý phải không?”

“Không —— không phải.” Mặt Trần Nhược Tinh nóng lên, nhỏ giọng nói, “Cậu đột nhiên nói chuyện...” dọa mình.

Được, là lỗi của anh.

Vệ Lẫm thu lại sắc mặt, “Động tác cứng ngắc, cô cũng không phải là người máy!”

Trần Nhược Tinh ngoan ngoãn đáp lại một tiếng.

Vệ Lẫm nhất thời không biết nói gì, “Trí nhớ ngược lại không tồi. Hôm nay đến đây thôi.”

Trần Nhược Tinh: “Cảm ơn.”

“Trước kia cô từng nhảy chưa?”

“Lúc nhỏ có học, sau đó bà nói học cái này cũng không có ích gì, cho nên không học nữa.”

Vệ Lẫm không nhịn được suy nghĩ, bà cô thật sự là một nhân vật kỳ lạ, dạy Trần Nhược Tinh cái gì thế không biết. Anh lại nói, “Cuối tuần cùng nhau về nhà, đến lúc đó tôi lại tập với cô.”

Trần Nhược Tinh trầm mặc, không trả lời.

“Sao vậy? Cuối tuần có việc?”

“Mình phải đi quán cafe.”

“Quán cafe gì? Để làm gì?” anh cảnh giác hỏi, không phải làm việc gì ngốc nghếch nữa chứ.

“Quán cafe Khả Khả trên đường Tiểu Tây môn, mình đi làm thêm.”

Vệ Lẫm ngẩn ra, lại nghe thấy, Trần Nhược Tinh vừa rồi nói chuyện với anh dường như rất trôi chảy. “Cô thiếu tiền?”

Trần Nhược Tinh nghĩ nghĩ, “Mình muốn tự kiếm tiền.”

Vệ Lẫm liếm khóe miệng, “Tùy cô. Đi thôi.”

Hai người đi ra khỏi phòng học.

Ánh trăng mông lung, vườn trường yên tĩnh, trên đường thỉnh thoảng có người đi qua đi lại.

Trần Nhược Tinh đi theo cạnh Vệ Lẫm, cách không quá gần cũng không quá xa.

Vệ Lẫm đeo túi trên vai, một tay đẩy chiếc xe đạp, đi cũng chậm hơn bình thường rất nhiều. “Ở trường có chiếc xe đạp sẽ thuận tiện hơn nhiều.”

Trần Nhược Tinh ừm một tiếng.

Lúc này, một chiếc xe đạp đi ngang qua bọn họ. Nam sinh lái xe, nữ sinh ngồi ở sau hai tay ôm lấy eo nam sinh, mặt áp lên lưng nam sinh kia.

Trần Nhược Tinh có chút đăm chiêu.

Vệ Lẫm hơi xấu hổ, anh cũng không phải có ý này. “Đi học sẽ tiện hơn rất nhiều.”

Trần Nhược Tinh: “Mình hiểu.” Nhưng cô cảm thấy đi bộ cũng rất tốt, mua xe còn phải tốn một khoản tiền.

Vệ Lẫm tựa hồ tùy ý hỏi: “Chủ của quán cafe Khả Khả kia là nam hay nữ?”

Trần Nhược Tinh a một tiếng, “Là nữ.”

“Cô ở bên đó, người khác bắt chuyện phải cảnh giác một chút. Nhất là tìm bạn trai, phải quan sát cho kỹ.”

Vẻ mặt Trần Nhược Tinh nghi hoặc, anh nói chuyện này với cô làm gì. Cô đành phải trả lời: “Mình biết rồi."

Trong lòng Vệ Lẫm đột nhiên cảm thấy như đang đánh bạc vậy.