- Hoa làm những gì tôi đã nói đi.

Hoài An cúp điện thoại, trên gương mặt hiện lên vẻ điên tức độc ác, làm cho đối phương khiếp sợ.

Ả cẩm USB Kiến Thành đưa trong tay:

- Bọn mày dám chơi tao, tao sẽ cho bọn mày hối hận.

Lát sau, bỗng nhiên ả ném USB vào tường, rồi hai tay ôm đầu la hét

- Aaaaaaaaaaaa

- Aaaaaaaaaaaa

Người giúp việc nhà cô ta hoảng hốt chạy ra, đưa thuốc và nước cho ả uống:

- Cô chủ, cô chủ uống thuốc đi

- Tôi không uống

- Cô không uống cô sẽ đau đầu hoài đấy, bác sĩ dặn tôi phải cho cô uống thuốc đúng giờ.

- Không, tôi không uống, tôi không có bệnh gì cả, tôi không uống.

- Cô chủ, cô đừng có cứng đầu nữa, cô có bệnh, cô phải uống thuốc.

“ Rầm”

Ả ta tức điên cầm bình hoa trên bàn ném xuống sàn nhà, quát lớn:

- Câm miệng, tôi đã nói tôi không có bệnh, tôi không uống gì cả. Từ nay cô mà còn nhắc đến chuyện này tôi đuổi việc cô.

Nói xong ả ta đùng đùng bỏ lên lầu

——————————-

- Em ăn nhiều vào, ăn gì mà như mèo thế?

- Sức ăn của em chỉ được nhiêu đây thôi, đừng ép em. - Hà My vừa nói vừa gắp miếng cá bỏ vào chén Kiến Thành.

- Hèn gì, mỗi khi đánh trận, chỉ mới có một hiệp là em lại chịu thua rồi. Như vậy sao mà chiến thắng kẻ thù được chứ. - anh buông lời trêu chọc cô, làm cô ngượng đỏ cả mặt.

- Anh.... - cô liếc nhìn vú ngồi kế bên đang tủm tỉm cười.

Ăn sáng xong, cô cũng chuẩn bị mọi thứ cho anh đi làm, từ lúc về ở chung nhà với anh đến giờ, đây là lần đầu tiên cô được chuẩn bị mọi thứ cho “ chồng” đi làm.

- Anh đi làm, em ở nhà có gì gọi anh.

- Dạ.

- Anh dặn người làm hết rồi, Hoài An có tới cũng không mở cửa cho cô ta vào. Em yên tâm nha.

- Dạ...cảm ơn anh.

Anh ôm cô vào lòng, cằm anh tựa trên đầu cô, tay vuốt vuốt tóc dài của cô

- Đồ ngốc này, anh nói thế nào, không được khách sáo với anh.

- Nhưng mà em muốn cảm ơn anh.

- Không được, anh là người cảm ơn em mới phải.

- Tại sao?

Anh không trả lời câu hỏi của cô, chỉ mỉm cười rồi hôn lên trán cô

- Anh đi làm đây.

———————————

Vú đang ngồi lặt rau thì nghe phía sau có người đi tới rồi lên tiếng:

- Vú, con thấy cô My trông ốm yếu quá, hay là vú pha nước cam cho cô uống đi.

- Sao con không pha đi Hoa, mà lại kêu vú? - vú cười cười trả lời

- Bây giờ con phải ra vườn nhổ cỏ rồi, với lại con pha không có ngon bằng vú, nhà này vú pha nước cam là số một mà.

- Ừ, con bé càng ngày càng ốm, vú cũng chẳng biết nó ăn uống kiểu gì nữa, để lát vú pha.

- Vậy con đi nhổ cỏ đây.

Hoa quay lưng đi, miệng nhếch lên nụ cười gian xảo.

Lát sau, lúc vú đang pha nước cam thì Hoa chạy vào, thở hồng hộc nói:

- Vú ơi....vú

- Có chuyện gì vậy Hoa? Làm gì mà chạy như chó đuổi vậy

- Chuyện này còn hơn chó đuổi nữa đó vú.

- Chuyện gì?

- Cô An tới rồi...cổ đứng trước cổng la um sùm kìa vú.

- Để vú ra coi sao. - vú chùi tay rồi đi thẳng ra cổng.

Lúc này trong bếp chỉ còn lại mình Hoa, cô ta nhìn tới nhìn lui sau đó lấy trong túi ra thứ gì trắng trắng rồi bỏ vào ly nước cam vú vừa pha xong, sau đó cầm muỗng quậy đều, thứ đó tan ra hoà vào nước cam, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ đó chỉ là ly nước cam bình thường.

————————

- Cô tới đây làm gì? - vú lên tiếng hỏi Hoài An

- Tôi tới tìm anh Thành, vú mở cửa cho tôi vào.

- Thành không cho cô vào nhà, có gì cô tới công ty tìm cậu ấy đi.

- Vú nói chuyện với tôi kiểu đó hả? Vú có tin tôi cho vú về quê luôn không?

- Người có quyền cho tôi về quê cũng chỉ có một mình thằng Thành mà thôi, cô nghĩ cô là ai hả? - vì Thành có kể cho vú nghe chuyện Hoài An rồi, nên vú cũng đã biết chuyện xấu ả làm.

- Tôi là vợ tương lai của anh Thành. -ả ta mặt ngông ngông nói.

- Chuyện đó thì để tương lai hãy nói, hiện tai thì cô không có cái quyền đó. Mời cô về cho.

- Được, vú nên nhớ hôm nay vú đã nói gì với tôi.

- Tôi mặc dù già nhưng trí nhớ vẫn còn minh mẫn lắm, tôi sẽ nhớ rõ những gì hôm nay cô và tôi đã nói.

Ả ta đến đây cũng không phải vì muốn được vào nhà, mà vì lý do khác, bây giờ nhiệm vụ đã hoàn tất nên ả cũng nhanh chóng rời đi. Khi ả ta quay lưng rời đi còn nghe vú nói một câu:

- Thay vì thời gian tới đây, thì cô nên dũa lại cái tính của mình đi.

——————————-

Buổi chiều, lúc công ty có cuộc họp khẩn cấp thì Kiến Thành có điện thoại, nhưng vì anh không giữ trong mình nên không nghe thấy. Lúc sau, cuộc họp kết thúc anh mới về phòng định cầm điện thoại lên gọi cho cô nói tối nay sẽ đưa cô và Boo ra ngoài ăn thì thấy trên màn hình hiển thị 20 cuộc gọi nhỡ của vú bà 10 cuộc gọi nhỡ của nhà.

Khi thấy cuộc gọi nhỡ nhiều như thế, lòng anh vô cùng lo lắng, tay cằm điện thoại cũng rung rung lên, nhiều cuộc gọi như vậy, anh biết đã có điều xấu gì đó xảy ra.

Tay run run nhấn nút gọi lại thì nghe bên đầu dây kia bắt máy ngay lập tức, như đang chờ điện thoại của anh.

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng khóc nức nở của vú:

- Thành ơi....Thành.... Không thấy Hà My và Boo đâu nữa rồi con ơi huhuhuhu