Lúc này, hai chữ chấn động đã không đủ để diễn tả tâm trạng của Dạ Minh.
Dù sao, An Sơ Vũ một thời cũng đã từng là nữ thần trong mộng của y.

Nay, nữ thần trong mộng lại đột ngột biến thành một đại nam nhân, tâm tính của y không hỏng mất thì đã là rất tốt rồi.
"Rất kinh ngạc sao? Đúng vậy, bản thân ta đều không dám tưởng tượng, chính mình cư nhiên lại có thể phối hợp sử dụng súc cốt công cùng dịch dung thuật, biến thành nữ nhân trà trộn vào Ngự Kiếm Tông lâu như vậy."
"Ngươi có biết, những năm này sống dưới thân phận của một nữ nhân, bị ngươi suốt ngày vây quanh, lại nhìn Quân Du Ninh không ngừng dõi theo ngươi, ta có cảm giác gì hay không?"
Mặc dù đang cười, nhưng nét cười của Doãn Thiên Vũ lại rất lạnh.

Hắn rũ mắt, nhấc tay, liền trực tiếp tát thẳng vào trên mặt Dạ Minh.
Chát
Má trái trong nháy mắt liền hiện ra dấu ngấn hồng.

Bàn tay ở sau lưng khẽ siết chặt, song, Dạ Minh vẫn là ngạnh sinh sinh nhịn xuống xúc động đem hắn đánh chết.
Lúc này, trên khóe môi của y, một dòng tiên huyết liền đã chảy xuống.
Nhưng y lại không hề kêu đau nửa lời, chỉ rũ mắt, không thèm nhìn tới Doãn Thiên Vũ.

Bởi vì y hiểu rất rõ đám bi3n thái này, con mồi càng van nài, càng thống khổ giãy giụa, sẽ chỉ càng làm chúng hưng phấn hơn mà thôi.

Y chịu đau, chịu nhục đã quen, thêm một chút cũng không tính là gì.
Chỉ là, y thật sự cảm thấy rất uất hận.

Không phải vì chính mình, mà là vì sư tôn đã khuất của bản thân.
Mặc dù Liễu Chính khá thiên vị y, đối với hai đồ đệ khác cũng không sủng ái bằng.

Thế nhưng, đạo nghĩa của người làm thầy, ông lại không hề thiếu một tơ một hào nào.
Nhưng cuối cùng, lại bị đại đồ đệ phản bội...
"Vong ân phụ nghĩa, súc sinh bại hoại..." Rốt cuộc, Dạ Minh cũng chỉ có thể nghẹn ra được tám chữ này.
Quả nhiên, sắc mặt Doãn Thiên Vũ trong nháy mắt liền đã sa sầm.

Nhìn xem gương mặt không chút sợ hãi của y, hắn liền cảm thấy hứng thú thiêu thiếu.

Trong mắt lập lòe một tia lửa giận :"Câu này, vốn nên để ta mắng mới là đúng."
"Người đâu, đem hai tên tù nhân này lôi ra ngoài, cột vào trên xe ngựa cho ta."
"Cái này...đại nhân..." Mặc dù đã được Thiên Không căn dặn từ trước, hết thảy muốn nghe theo lời Doãn Thiên Vũ, nhưng đội trưởng của đội cận vệ này vẫn không khỏi do dự :"Lỡ như tù phạm xảy ra chuyện gì thì sao..."
"Đừng lo, ta sẽ tự mình giám sát."
Được Doãn Thiên Vũ đảm bảo, lúc này, đội trưởng rốt cuộc mới không còn chần chừ nữa.

Lập tức phất tay, truyền đạt mệnh lệnh, để cận vệ đem Dạ Minh cùng Quân Du Ninh áp giải ra, dựa theo phân phó của Doãn Thiên Vũ đi làm.
Động tác của cận vệ rất nhanh, không quá bao lâu, hai tay của Dạ Minh và Quân Du Ninh liền đã bị hai sợi dây thừng trói chặt.
Dây thừng rất dài, chí ít cũng có hai trượng.

Đầu còn lại của sợi dây là buộc vào trên đuôi xe.
Doãn Thiên Vũ đã đặc biệt căn dặn, nên Triệt Linh Khóa từ đầu tới cuối đều chưa từng bị xê dịch qua.
Thời khắc này, khi cả hai đã mặc vào áo tù, đứng dưới ánh tà dương.

Xung quanh là từng hàng cận vệ vũ khí đầy đủ.

Doãn Thiên Vũ mới nhàn nhã cưỡi ngựa đi tới, tựa như đang dạo hậu hoa viên.
"Ta đã từng nghe nói qua, trước khi si mê Ma hậu, Ma vương đã từng cùng đối phương chơi qua trò này.


Hôm nay, rất hân hạnh được đem nó dùng lên người ngươi, Dạ Minh."
"Cũng không biết, nếu để tên Ma vương đó biết được chuyện này, hắn sẽ có cảm nghĩ gì." Nói tới đây, Doãn Thiên Vũ lại không kiềm nổi kích động, câu lên khóe môi.
Những lời này, làm Dạ Minh vô thức siết chặt nắm tay.

Nhưng bởi vì không quá hiểu biết về Ma vương cùng Ma hậu, nên y cũng không thể tìm đường phản bác được.
Cảm giác này, xác thực là vô cùng nghẹn khuất.
Nhìn thấy Dạ Minh rõ ràng đã nổi giận, nhưng vẫn luôn không phát tác, cảm giác vui thích của Doãn Thiên Vũ cũng liền dần phai nhạt.
Lập tức, hắn liền dồn nén linh lực vào trong thanh âm, hướng về đội ngũ đằng trước lớn tiếng phân phó :"Tiến lên!"
Trong nháy mắt, đội xe liền bắt đầu chuyển động.
Đầu dây truyền tới lực kéo, khiến dây thừng bị kéo căng ra, làm cơ thể Dạ Minh không khống chế được mà nghiêng về trước, không thể không tiến lên một bước để ổn định thăng bằng.
Tình cảnh của Quân Du Ninh cũng hoàn toàn giống y.

Theo xe ngựa dần dần di chuyển, nếu không muốn ngã sấp xuống, bọn họ cũng chỉ có thể không ngừng bước tới, cố gắng đuổi theo tốc độ của đoàn xe.
Ở bên cạnh, Doãn Thiên Vũ từ đầu tới cuối đều không nhanh không chậm rảo bước cùng đi.

Trong tay cầm lấy một sợi roi da, vốn là để thúc ngựa, nhưng cuối cùng lại đổi thành tác dụng khác.
Trải qua lúc đầu vừa mới di chuyển nên tốc độ khá chậm, dần dần thích ứng với đại lộ, đoàn xe liền vận chuyển ngày càng nhanh.
Dạ Minh cùng Quân Du Ninh cũng bị ép từ đi bộ, trở thành chạy nhanh.

Nhưng dù bị ép đến mức mấy lần suýt chút ngã sấp xuống, cả hai vẫn như cũ không hề vận dụng một sợi linh lực nào.
Thế nhưng, trong lúc hai người không chú ý, một âm thanh xé gió đã đột nhiên vang lên.


Dạ Minh ngẩng đầu, muốn tránh né cũng đã không kịp.
Ngay tức khắc, trên lưng đã truyền tới một cỗ cảm giác đau nhức, tựa như da tróc thịt bong.

Lực đạo to lớn, thậm chí còn đem một mảnh áo ngoài cửa y xé rách.

Máu tươi trong nháy mắt liền theo miệng vết thương thấm ra ngoài.
"A..." Đau khổ nhẹ rên, Dạ Minh suýt chút liền không nhịn được mà ngã khụy.

Nhưng ý chí cường đại vẫn là để y cắn răng nhịn xuống được.
Vừa ngẩng đầu, y liền đã nhìn thấy bộ dáng vui thích, đắc chí của Doãn Thiên Vũ.

Roi da trong tay hắn, vẫn còn đang thả xuống ở bên hông ngựa.
**Trầm tra nam mau ra đây nhìn xem sáng kiến của ngươi đi.

Đời cha ăn mặn đời con khát nước is real.