"Ngươi định bội ước?" Một chữ không này của Dạ Minh, làm Quân Du Ninh không khỏi suy nghĩ miên man.


Chỉ là, hắn đã hiểu lầm dụng ý của y.


"Không phải.
Ta hứa hẹn với Long tiền bối, chỉ là vì muốn để ông ra đi thanh thản.
Bởi vì nguyện vọng này của ông, chú định là đã không thể thực hiện được."

"Chẳng lẽ..." Phát giác trong ngôn ngữ của Dạ Minh giống như đang dẫn đạo cái gì, Quân Du Ninh trong nháy mắt liền nghĩ tới một khả năng tương đối tàn khốc.
Đó chính là...


"Thê nhi của Long tiền bối, kể từ ngày ông bị bắt đi, bọn họ cũng đều đã bị Lâm Hào cho người trảm thảo trừ căn rồi."

Mặc dù đang nói, nhưng động tác đổ dầu hỏa của Dạ Minh lại không hề chậm, từng thùng dầu đã chuẩn bị sẵn, lúc này rốt cuộc cũng hoàn toàn phát huy tác dụng.
Kiếp trước, y bị Lâm Thần bắt vào trong mật thất, chịu đựng vô số nhục nhã cùng thống khổ.


Hai mắt bị móc mất, y căn bản là không tài nào có thể một mình tránh thoát được.
Nhất là khi tứ chi còn thời thời khắc khắc bị trói chặt.



Lúc đó, chính là Long Bất Phá đã trợ giúp y.
Nhân lúc Lâm Thần chuẩn bị đem y khóa lại.
Ông đã cố tình ở bên dưới làm ra động tĩnh kịch liệt, nhầm thu hút sự chú ý của Lâm Thần, khiến gã không thể không bỏ xuống y, đi xuống xem xét.


Dù sao, Long Bất Phá chính là tù nhân trọng điểm của phụ thân gã, gã cũng không dám qua loa.


Mà nương giờ giây phút ngắn ngủi Long Bất Phá dùng tính mạng tranh thủ tới cho mình này, y đã trốn thoát khỏi Tụ Nghĩa Trang, lưu lạc thiên nhai.


Sau này, khi đã cường đại, lúc phá hủy Tụ Nghĩa Trang, y cũng đã từng đi tìm Long Bất Phá.
Nhưng rất tiếc, lúc đó, ông cũng đã sớm quy thiên.


Mặc dù tiếc nuối, nhưng y cũng không bỏ cuộc, bắt đầu truy tìm thân nhân của Long Bất Phá, muốn thay ông chiếu cố bọn họ.


Chỉ là, y vĩnh viễn không ngờ được rằng, Long Bất Phá lại là côi nhi, thân nhân duy nhất cũng chỉ có thê tử, hài tử, cùng nghĩa huynh Hoa Hàn.


Mà bọn họ, chết thì chết, tàn thì tàn, y muốn báo ân, cũng không còn cơ hội nữa.
Đây cũng là một trong những nỗi tiếc hận ở đời trước của y.


Dạ Minh cùng Quân Du Ninh sóng vai bước lên bậc thang.
Một khắc này, y cũng đưa tay đem giá nến bên cạnh đẩy ngã xuống đất.


Ánh lửa chỉ vừa mới chạm vào dầu, liền đã lập tức bùng cháy lên.
Hỏa diễm nổ tung, lấy tốc độ đáng sợ đem thi thể của Long Bất Phá thôn phệ.


Trợ giúp Dạ Minh đậy lại tầng hầm ngầm, đắn đo một lúc, Quân Du Ninh vẫn là trầm mặc nói :"Long tiền bối sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện ở nơi này.
Chẳng lẽ, năm đó ông mất tích bí ẩn, cũng là do Lâm Hào một tay gây nên?"

"Đúng.
Thật ra, không chỉ riêng Long tiền bối, Hoa Hàn kỳ thực cũng chưa chết, đã bị Lâm Hào giam giữ." Những thứ Dạ Minh biết được, so với tưởng tượng của hắn còn phải nhiều.



Vốn chỉ thuận miệng dò hỏi, nhưng vế sau trong đáp án của Dạ Minh, lại làm đáy lòng hắn chợt động :"Hoa tiền bối còn sống?"

Lúc này, trong lòng Quân Du Ninh đã nhấc lên sóng ngầm mãnh liệt.
Thậm chí còn khiếp sợ hơn lúc bắt gặp Long Bất Phá.


Hoa Hàn là ai? Là đại hiệp lòng mang thiên hạ, công đức vô lượng, thần minh trong lòng vô số tu sĩ Tiên Ma Lục.
Thậm chí, còn là tấm gương để không ít trưởng bối dùng để dạy dỗ hài tử.


Ai có thể tưởng được, người năm đó tưởng chừng đã hi sinh oanh liệt, không những không chết, mà vẫn còn sống đến tận bây giờ.
Hơn nữa một chút tiếng gió cũng không lọt ra, thậm chí là chưa từng xuất hiện vạch trần bộ mặt của Lâm Hào...


Nhìn ra nghi hoặc của Quân Du Ninh, Dạ Minh liền rũ mắt, đắng chát cười :"Người ở trên đời, ắt phải có lúc thân bất do kỷ.
Ai ai cũng có nỗi khổ của riêng mình..."

"Có phải hay không là cảm thấy rất khó chịu, rất bức xúc, rất không cân bằng?" Liếc nhìn thần sắc thẫn thờ trên mặt hắn, Dạ Minh liền trầm giọng vấn đạo.
Đồng thời lại nhón chân, vươn tay khoát vai hắn, kéo tới bên mình.


Được rồi, suýt chút liền quên mất, kiếp này hắn cũng chỉ mới 17 tuổi, vẫn còn là một thiếu niên vừa xông xáo giang hồ.


"Những chuyện như thế này về sau còn sẽ gặp nhiều, từ từ liền sẽ quen thuộc."

Nhìn thấy Quân Du Ninh nhu thuận gật đầu, tựa như cái đệ đệ nhà bên, Dạ Minh liền cười trừ, xoa đầu hắn :"Được rồi, nhân quả luân hồi, thế sự như mây bay, đừng nghĩ nhiều."

"Kế tiếp ta mang ngươi đi Tây Mạc, chúng ta vòng qua Trung Châu đi tới đó."


Hiển nhiên, Dạ Minh lúc này đã thành công dời đi tâm tình nặng nề của Quân Du Ninh, khiến hắn nghi hoặc hỏi :"Tại sao lại phải đi vòng?"

Biết rõ Dạ Minh có ý định riêng, nên Quân Du Ninh cũng không hỏi y muốn đi nơi hoang vu cằn cõi như Tây Mạc làm gì.


"Ta có chút chuyện cần làm ở ven đường.
Thời gian gấp gáp, không chờ kịp." Bên dưới áo choàng, ánh mắt Dạ Minh có chút lập lòe vô định.


Lan Lan...


Lần này ca ca sẽ không để bọn chúng tổn thương đến ngươi.


**Ở chương trước có người hỏi ta có ngược luôn người qua đường hay không.
Câu trả lời là : Già trẻ không tha!




.