"Ta muốn đi tắm một chút, thế nào, có muốn đi cùng không?" Dạ Minh mỉm cười, hướng Quân Du Ninh nháy nháy mắt hỏi.
Rất rõ ràng, bệnh cũ của y lại tái phát, muốn tự tìm đường chết.


Nhưng biết rõ, y chỉ là mạnh miệng, nếu bản thân nói đồng ý, y nhất định sẽ lập tức chạy.
Cho nên, Quân Du Ninh liền trực tiếp đem lời nói của y xem thành không khí, không để tâm.


"Ca ca, bài thơ ở trên cổ của ngươi là gì vậy?" Suy nghĩ một lúc lâu, Quân Du Ninh vẫn là mở miệng hỏi thử.


Đối với việc này, Dạ Minh cũng không có gì muốn che giấu.
Y chỉ chỉ sau gáy của mình, đem tóc trắng túm gọn, đưa lưng về phía hắn, sau đó liền bâng quơ đáp lời :"Ngươi nói cái này à?"

Không giống với lần trước lén lút nhìn, lần này, Quân Du Ninh đã có thể quang minh chính đại nhìn rõ cả bài thơ.
Đồng thời, còn nhận được giải thích của Dạ Minh.


Hoa phi hoa,

‎Vụ phi vụ.


‎Dạ bán lai,

‎Thiên minh khứ.



‎Lai như xuân mộng kỷ đa thời,

Khứ tự triêu vân vô mịch xứ!

"Ta cũng không biết bài thơ này có nghĩa là gì nữa, nói chung là bắt đầu từ lúc ta hiểu chuyện, nó liền đã tồn tại rồi." Nhắc tới thứ này, trên mặt Dạ Minh liền giống như phủ lên một tầng sương mù, mê mang không rõ.


Nhưng bởi vì vậy, lại càng khiến Quân Du Ninh sinh lòng nghi hoặc :"Nếu ta không nhìn nhầm, bài thơ này là được người dùng Vãn Mặc viết ra.
Nét chữ cứng cáp, uy phong, không giống như chữ viết của nữ nhân."

"Ngươi không hỏi sư tôn thử sao?"

"Làm sao có thể không hỏi chứ?" Dạ Minh cắn môi, có chút ủ rũ nói :"Chỉ là, sư tôn nói ngài cũng không biết nữa.
Lúc ngài đem ta ôm về nuôi, bài thơ này cũng đã tồn tại ở sau gáy của ta rồi."

Từ sâu trong tâm linh, Dạ Minh có linh cảm, bài thơ này nhất định là có liên quan tới thân thế của chính mình.


Ở kiếp trước, dù cho đã từng không ngừng nghỉ điều tra trong hai mươi năm phiêu bạt.
Nhưng y vẫn như cũ không biết được phụ mẫu thân sinh của mình là ai.
Chính mình tới từ đâu, thân phận chân thật lại là gì.


Y có cảm giác, sư tôn có lẽ là vẫn còn biết thêm gì đó, nhưng lại luôn giấu giếm, không nói cho y.


Bởi vì kiếp trước sư tôn vẫn lạc quá sớm, nên Dạ Minh vẫn còn chưa kịp hỏi thăm được thêm điều gì.
Hôm nay, được Quân Du Ninh nhắc nhở, y cũng mới nhớ đến còn có loại chuyện này.


Cho nên, y quyết định, đợi khi rời khỏi Tiêu Dao Đỉnh rồi, y nhất định phải tìm Liễu Chính hỏi cho rõ mọi chuyện.


Dù cho câu trả lời nhận được, nằm ngoài sức tưởng tượng của mình.


"Thay y phục đi, nán lại đây lâu như vậy, cũng đến lúc chúng ta phải ra ngoài rồi." Không muốn tiếp tục trễ nãi thời gian, Dạ Minh liền đạm đạm nói.


Chỉ là, nghĩ tới thế giới bên ngoài, ánh mắt của y lại không khỏi lạnh giá mấy phần.


Lần này trở về, thù oán kiếp trước kiếp này, cũng nên có một dấu chấm hết rồi.
Không phải bọn họ chết, liền là y vong.


Buổi chiều, Quân Du Ninh cùng Dạ Minh lúc này đã thay đổi một thân hắc y, đứng ở trước chính sảnh, xa xa nhìn xem năm vị tiền bối.



Lúc này, bạch phát của Dạ Minh đã sớm dùng trâm gỗ cài chặt, vấn thành một lọn nhỏ ở sau đầu.
Một nửa số tóc còn lại lại tùy ý buông xuống, đem vết tích ở sau cổ che giấu.


"Trường Tương Tư, tới!"

Theo âm thanh của Dạ Minh vang lên, phảng phất nhận được triệu hoán, Trường Tương Tư đang ghìm chặt trên đất tựa như một thanh sắt vô tri, lúc này lại chợt lóe sáng, phủ lên một tầng hắc khí, ong ong đáp lại.


Trường Tương Tư đằng không mà lên, trực tiếp rơi vào trong tay Dạ Minh.
Lúc này, y mới đem nó tra vào trong vỏ đao đã chuẩn bị sẵn.
Quay sang nói với Quân Du Ninh :"Ngươi có gì muốn lấy nữa không?"

Lần này đến đây, ngoại trừ truyền thừa cùng Trường Tương Tư, y cũng chỉ mang đi vài lọ đan dược trị độc.
Còn lại, bao gồm linh dược, kỳ trân dị thảo, y cũng không chạm vào bất kỳ thứ gì.


Làm người không được tham lam, đem mình ăn no căng bụng rồi, thì sẽ vỡ bụng mà chết.


"Không cần, ta đã lấy được thứ nên lấy rồi, những vật này...vẫn là để lại đi." Quân Du Ninh lắc đầu, theo bản năng sờ vào giới chỉ.
Ngay cả Dạ Minh cũng không biết, trong thời gian y bế quan, hắn rốt cục đã học được thứ gì.


Đã chuẩn bị xong, Dạ Minh liền quyết định khởi hành.


Tiêu Dao Đỉnh vào thì khó, nhưng ra thì rất dễ.
Phía sau núi liền có một tòa truyền tống trận, có thể đem bọn họ trực tiếp truyền tới thành trì lân cận.
Muốn khởi động, cũng chỉ cần lấp linh thạch vào là được.



Cả hai quỳ xuống, một lần nữa hướng năm người hành lễ bái.
Sau đó mới lần lượt đứng lên, không chút lưu luyến xoay người rời đi.


Một khắc thân ảnh của cả hai biến mất ở chân trời, một ngọn gió lại không biết từ đâu thổi tới, đem cửa của sảnh đường cạch một tiếng khép lại.


Theo sau đó, thân ảnh vốn đang an bình nhắm mắt kia, lại chậm chạp mở mắt ra, bên trong phượng nhãn là một mảnh tĩnh lặng, ẩn chứa vài tia tán thưởng.


"Hai tiểu tử này tâm tính không tồi, về sau có cơ hội, chiếu cố bọn họ một chút."

Thân ảnh lẩm bẩm, sau đó lại đột ngột giống như ánh nến, chậm rãi phai nhạt dần, cuối cùng liền hoàn toàn tan biến giữa hư vô.


Nhưng lúc này, bốn thân ảnh cứng nhắc như khúc gỗ ở ngay bên cạnh y, lại đột ngột giống như sống lại.
Có vươn vai, có phủi vạt áo đứng dậy, có đem mũ choàng tháo xuống, lộ ra chân thân là bốn cá nhân hai nam hai nữ, độ tuổi thoạt nhìn cũng không sai biệt lắm.


"Aaa, mệt chết ta, rốt cuộc cũng hoàn thành nhiệm vụ!!! Ngồi ở đây trăm vạn năm, ta cảm thấy xương của mình đều sắp hủ hóa rồi, các ngươi riêng phần mình muốn làm gì liền làm đó đi.
Không hẹn ngày tái ngộ."




.