Phó Thanh Viễn lại tiến trúc cơ lần nữa, chàng không định dùng trúc cơ đan mà dựa vào bản thân trực tiếp đánh sâu vào trúc cơ.

Nhưng nhìn thấy đồ đệ lục tung không gian của nàng tìm thấy hại lọ trúc cơ đan lớn, chàng vẫn thấy do dự.

Nhưng sự do dự này cũng diễn ra trong chốc lát, rất nhanh, Phó Thanh Viễn kiên định lại.
Dẫu sao dùng trúc cơ đan cũng là để đả thông kinh mạch trong cơ thể và giúp mở rộng thần thức, nhưng chàng đã từng đạt trúc cơ, chỉ là làm tiêu tán tu vi linh lực tích lũy lâu ngày trong cơ thể lúc tu luyện, còn lần trúc cơ trước chàng đã được đả thông kinh mạch và mở rộng thần thức một lần rồi.
Trúc cơ lần thứ hai này chàng chỉ cần phân tán linh lực khắp toàn cơ thể rồi niêm phong những kinh mạch toàn thân đã mở là được.

Cũng giống như học tri thức, sau khi quên, học lại lần nữa sẽ dễ dàng hơn lần đầu.

So với trúc cơ lần đầu, chàng có năng lực và kinh nghiệm, dù quá trình này sẽ vất vả hơn nhưng rất có khả năng nhận được một số lợi ích.
Dựa vào bản thân và dựa vào đan dược hỗ trợ đều có sự khác biệt, ai ai cũng biết dựa vào bản thân trúc cơ sẽ có rất nhiều lợi ích cho việc tăng tu vi sau này, trúc cơ giống như ý nghĩa của nó là phải vững chắc nền tảng tu tiên, chỉ đáng tiếc, trong hàng vạn người mới có một tu sĩ, và trong hàng vạn tu sĩ chỉ có một người trúc cơ có tư chất tốt, có thể dựa vào bản thân mà không sử dụng trúc cơ đan.
Phó Thanh Viễn hiểu rõ bản thân có tư chất cấp trung, không thể không dùng trúc cơ đan để lên trúc cơ, nên mới tốn nhiều công sức để đoạt được một viên trúc cơ đan.

Lần đầu tiên trúc cơ, cho dù chàng có trúc cơ đan, trúc cơ thành công cũng phải chịu nhiều vất vả.

Chàng không ước mong quá cao cho lần thứ hai không dùng trúc cơ đan, có thể khiến cho bản thân tốt hơn nhiều so với lần đầu tiên dựa vào trúc cơ đan, chàng chỉ hi vọng có thể trúc cơ thành công là được.
Những người quá tham lam sẽ không bao giờ tiến xa.

Phó Thanh Viễn lúc nào cũng nhớ những lời này, vô thức đưa tay chạm vào vết sẹo ẩn sau tai.

Năm xưa khi chàng còn là tu sĩ ở cấp bậc thấp nhất, có thể bị những tu sĩ cấp cao giết bất cứ lúc nào chỉ bằng ngón tay, để tiếp tục được sống, chàng cũng từng động lòng tham.
Sao có thể có người không bao giờ phạm sai lầm chứ, chàng đã phạm sai lầm, cho nên vì lòng tham của mình mà rút ra bài học.

Cũng chính vì lần đó mà chàng đã tự biến mình thành vẻ ngoài tưởng chừng như không có nguyện vọng gì.


Trong mắt những tu sĩ đã từng giao tiếp với chàng, Phó Thanh Viễn chính là loại người lãnh đạm không khát khao không h@m muốn.
Không khát khao không h@m muốn? Trên đời này làm gì có người thật sự không khát khao không h@m muốn chứ, chàng chỉ là ngụy trang giống như vậy thôi.
Hình như từ sau khi nhận đồ đệ, chàng trở nên thích nhớ lại những chuyện trong quá khứ.

Đứa trẻ A Lạc đó có một đôi mắt như dòng nước trong veo, rất dễ bị ô nhiễm rồi trở nên đục ngầu, nhưng cũng rất dễ dàng trở nên trong suốt vì dòng nước trong vắt trôi đi.
Cảm nhận được cơ thể tràn đầy linh lực, Phó Thanh Viễn không còn nghĩ đến những chuyện khác.

Chàng mở mắt ra, người đang ngồi ở phía trên bát quái khổng lồ trong không gian đứng dậy.
Trong không gian hỗn độn này, chàng thường không cảm nhận được thời gian trôi qua.

Linh khí dày đặc trong không gian này đều được sản sinh từ chính giữa linh tuyền có hình bát quái một trắng một đen, linh khí ở dày đặc hơn nên lúc Phó Thanh Viễn tu luyện đều nổi ở chính giữa linh tuyền.
Đôi mắt lướt qua những kệ gỗ đơn sơ hàng trên, cái lọ ngọc đựng đan dược.

Trong đôi mắt sâu thẳm của Phó Thanh Viễn có chút màu sắc êm dịu hiện lên.

Đồ đệ của chàng giỏi hơn những gì chàng tưởng tượng trước đây, chàng nhìn ra được, đứa trẻ đó rất ỷ lại vào chàng.

Nên nói là, do chàng một tay hướng dẫn để thành được như hiện tại.
Trước giờ chàng vẫn luôn có một mình, bây giờ mới phát hiện, nếu có một người vô điều kiện ỷ lại tin tưởng bản thân, là một việc thật khiến người ta… dao động.
Nhắm mắt lại, Phó Thanh Viễn rời khỏi không gian của mình.
Chỗ hiện tại chàng đang sống được bố trí bởi trận pháp địa giới cấp thấp mà chàng ngẫu nhiên có được, thiên địa huyền hoàng tứ giới, pháp khí địa giới cũng xem như là hiếm thấy.

Trận pháp này kèm mê ảo trận, nhìn từ bên ngoài chính là một bức tường núi bình thường, sau khi đi xuyên qua trận pháp mới có thể nhìn thấy căn nhà nhỏ bằng gỗ nơi chàng đang sống.
Ra khỏi không gian, Phó Thanh Viễn mới phát hiện bên ngoài trời đã tối.


Dãy núi và khu rừng phía xa xôi liên kết thành một vùng tối mịt, ánh trăng sáng lặng lẽ chiếu vào dãy núi xa gần.

Hai cái đèn lồng treo trên cây La Tỏa to lớn mọc cạnh căn nhà gỗ, tỏa ra ánh sáng màu cam ấm áp.
“Sư phụ, người ra rồi à, đã ba ngày A Lạc không nhìn thấy sư phụ rồi~” Phó Thanh Viễn mặc bộ đồ đen từ trong phòng đi ra, Tang Lạc vừa nhìn thấy sư phụ thì đặt những thứ đang thu dọn xuống rồi lập tức chạy lại cười cười.
Sau khi không ngừng tự giác ngộ bản thân và sự quan tâm của sư phụ, cuối cùng Tang Lạc cũng đã tìm lại được niềm vui, ít ra cũng cười rạng rỡ hơn khi đối mặt với sư phụ mình, khác biệt rất lớn so với lúc mới trở về.
Mái tóc khó co bị sư phụ không có phẩm vị của mình dùng kiếm cắt đi đều bị Tang Lạc vén lên hết, để lộ phần trán nhẵn nhụi.

Mái tóc đen mềm mại dài đến eo được thắt thành hai bím, một bím tóc ở trước ngực một bím tóc ở đằng sau, đung đưa theo nhịp chạy của nàng.

Đôi mắt trong sáng, cuối cùng đôi má cũng có chút ửng hồng, khuôn mặt to như bàn tay với nụ cười rạng rỡ, nhìn tổng thể như một tiểu cô nương đáng yêu.
Thấy đồ đệ mấy ngày không gặp sắc mặt cũng khá hơn, Phó Thanh Viễn gật đầu nhẹ với đồ đệ.
“Sư phụ, khi con đang thu dọn đồ đạc thì thấy bên đó vẫn còn chất một số linh mễ, hôm nay có định nấu cháo không?” Tang Lạc có chút kỳ vọng hỏi sư phụ của nàng.

Lúc trước vì quan tâm nàng, sư phụ chủ động nói rất nhiều điều, nhưng hiện tại nàng ngày càng trở nên hoạt bát nói nhiều, có xu hướng tiến bộ so với trước đây nên sư phụ nàng cũng trở lại như cũ, không dễ dàng chủ động nói chuyện nữa.
Mặc dù nàng thường đặt câu hỏi hoặc điều gì đó, khi ấy sư phụ vẫn sẽ trả lời, nói chuyện cũng sẽ nghe, nhưng so với lúc trước chàng vẫn im lặng hơn nhiều.

Thôi được, trước kia sư phụ cũng như vậy không thích chủ động nói chuyện lắm, là đồ đệ cũng không thể miễn cưỡng.

Chỉ là không thể thường xuyên nghe được giọng nói dễ chịu của sư phụ nên cảm thấy hơi tiếc~
“Linh mễ?” Phó Thanh Viễn nhớ ra chuyện này.

Vốn dĩ chàng muốn đồ đệ ăn chút linh mễ để bồi bổ khí sắc, nhưng sau khi đồ đệ lấy ra rất nhiều đan dược thì chàng phát hiện dưỡng khí đan tẩm bổ cơ thể nên trực tiếp cho nàng uống dưỡng khí đan.

Từ sắc mặt hồng hào của đồ đệ, thì có thể thấy dưỡng khí đan này thật xứng với danh xưng là huyền giới trung phẩm đan dược.

Nếu như đều dùng để bồi bổ cơ thể, dưỡng khí đan hiển nhiên có hiệu quả hơn linh mễ, đương nhiên không cần phải đi tìm đâu xa xôi.

Phó Thanh Viễn chưa bao giờ để ý đến sự thèm ăn và cũng chưa từng ăn qua những thứ ngon miệng nên nghĩ đó là điều hiển nhiên.
“Không cần ăn linh mễ nữa, hơn nữa cái ta nấu… e là cũng không ngon.

Ta thấy dưỡng khí đan rất có hiệu quả, mấy ngày này nếu con cảm thấy mệt thì uống dưỡng khí đan là được rồi.”
“Dạ, sư phụ.”
Thì ra sư phụ cũng biết cháo của người nấu không ngon sao, nàng còn tưởng rằng vị giác sư phụ có vấn đề.

Hơn nữa vấn đề không nằm ở chỗ ăn cái gì sẽ bổ hơn, nếu ăn cháo linh mễ, ít ra nàng có thể ở cùng với sư phụ lâu một chút, còn nữa, nhìn bộ dạng sư phụ dùng lò luyện đan nấu cháo cũng rất hay.

Ngoài ra, vì ảnh hưởng trước khi xuyên không nên loại đan dược gì gì đó, Tang Lạc cảm thấy không có bệnh tốt nhất cũng đừng nên uống thuốc.
Sư phụ chẳng hề hiểu tiểu đồ đệ tội nghiệp của chàng, nàng có lòng muốn gần gũi chàng nhiều hơn mà chỉ có thể thở dài không biết phải làm sao.
Nhưng mà nghĩ thử xem, biểu hiện này của sư phụ nói không chừng là vì chưa ăn qua những món ngon nên mới không quan tâm đ ến thức ăn thì sao? Sư phụ đáng thương quá, nàng phải mau chóng lớn lên, trở nên mạnh mẽ hơn, sau đó làm thật nhiều đồ ăn ngon cho sư phụ để bù đắp cho những đau khổ mà sư phụ đã chịu.

Tang Lạc đã tuyên bố trong lòng vô số lần rằng “lớn lên sẽ hiếu kính lại sư phụ”.
Phó Thanh Viễn nhìn bộ dạng có hơi suy sụp của đồ đệ, trong lòng thầm quyết định, đợi khi trúc cơ lần này xong chàng sẽ mua một ít bánh ngọt điểm tâm cho đồ đệ giải tỏa cơn thèm.
“Ta phải bế quan để lên trúc cơ kỳ, có thể vài năm, hoặc là vài tháng.

Con hãy tự chăm sóc bản thân, không được rời khỏi chỗ này.”
Đây cũng là lần đầu tiên sư phụ phải bế quan lâu như vậy nên Tang Lạc không khỏi có chút lo lắng.

Sau khi suy nghĩ, nàng lấy tất cả đan dược mà sư phụ từng nói tương đối quý hiếm đưa hết cho sư phụ.

“Những lọ đan dược này vẫn nên đưa cho sư phụ, đồ nhi cũng không dùng tới.”
Lần trước sau khi sư phụ xem qua những lọ đan dược mà nàng lấy ra từ trong không gian đào nguyên này đã dặn nàng cất kỹ, ngoài trúc cơ đan và mấy lọ ngưng cốc đan, một lọ bổ khí đan ra, cái gì cũng không lấy, mấy lọ đó vẫn do nàng cố gắng nhét cho sư phụ.
“Chỉ là trúc cơ thôi, không sao, những đan dược này bây giới đối với ta cũng không có ích gì.” Phó Thanh Viễn lắc đầu không nhận, đang suy nghĩ còn việc gì chưa nói với đồ đệ.


“Còn chuyện này, công pháp mà con tu luyện, tu vi hiện tại của sư phụ vẫn chưa thể xác minh được, đợi sau khi ta lên trúc cơ sẽ xem xét kỹ lưỡng cho con.

Còn việc tu luyện ba tháng thì có một tháng không thể tu luyện con cũng không cần nóng vội nhất thời, một tháng đó con điều dưỡng lại cơ thể cho tốt là được.”
Đôi tay của Phó Thanh Viễn dưới lớp áo đen hơi trắng bệch, cũng giống như sắc mặt của chàng, luôn có vẻ xanh xao như bị bệnh.

Chàng nhẹ nhàng xoa tay lên đầu đồ đệ và nói: “Đừng gò bó bản thân quá, thấy mệt thì nghỉ ngơi nhiều chút, đừng quên, con còn có sư phụ.

Sư phụ ta đây tuy không lớn mạnh, nhưng ta sẽ cố gắng hết sức bảo vệ cho con.”
“Dạ, con hiểu rồi, sư phụ.” Tang Lạc kéo tay áo của Phó Thanh Viễn, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Có cái gì đó nhanh chóng lóe lên trong mắt Phó Thanh Viễn, tay của chàng cử động nhẹ rồi lại sờ lên đầu của Tang Lạc, sau đó thu vào trong tay áo.
“Con đợi sư phụ trúc cơ thành công! Đúng rồi, sư phụ người xem, con đang sắp xếp lại những thứ không biết của ai để lại trong không gian đó.” Tang Lạc chỉ vào những thứ chất đống trong góc, Phó Thanh Viễn nhìn lướt vài cái phát hiện hầu như cái gì cũng có như: kiếm, bút và mực, tranh cuộn đều được chất thành đống lộn xộn trong góc.
“Đợi con sắp xếp xong rồi nói không chừng sư phụ cũng đã ra, đến lúc đó đưa cho sư phụ xem có phải là đồ tốt không, nếu là đồ tốt thì đều tặng hết cho sư phụ! Cái nào không dùng được chúng ta có thể bán đi hết để đổi lấy linh thạch~”
Sau đó Phó Thanh Viễn nhận ra rằng, hình như đồ đệ… nghĩ chàng rất nghèo? Tuy tán tu thường không có nhiều tiền tiết kiệm, nhưng dù sao chàng cũng từng là tu sĩ trúc cơ, sau bao nhiêu năm trên con đường tu tiên thì cũng không phải hoàn toàn không có gia tài.

Hơn nữa thường khi chàng phải cần dùng đến linh thạch mới đi nhận nhiệm vụ, cũng không có gì bất tiện, dù sao chàng cũng chỉ có một mình nên đa phần thời gian toàn dùng để thanh tu.
Nhớ lại đồ đệ thường xuyên nói với chàng sau này sẽ mua những thứ như linh quả đan dược cho chàng, Phó Thanh Viễn thấy có chút kỳ lạ, rốt cuộc chỗ nào của chàng khiến cho đồ đệ nhận thức sai là chàng rất nghèo?
Nhưng mà, cho dù nói thế nào thì đó cũng là chút tâm ý của đồ đệ, Phó Thanh Viễn vẫn sẽ tiếp nhận.
Vì vậy vẻ mặt của Phó Thanh Viễn càng dịu dàng hơn, nhưng nếu nhìn không kỹ sẽ không thể phát hiện được.

Chàng phất tay áo hất quả cầu lửa bay sang một bên, chiếu những thứ lộn xộn bên đó trở nên sáng hơn chút.

“Như vậy sẽ sáng hơn một chút, nhìn kỹ hơn.”
Sau khi nói xong, Phó Thanh Viễn quay về phòng chuẩn bị bắt đầu lên trúc cơ kỳ.
Tang Lạc nhìn vạt áo đen của sư phụ khuất vào bóng tối xong mới thôi không chú ý nữa, nở nụ cười vui vẻ nhìn vào chiếc bàn gỗ giờ đã sáng hơn nhiều.

Cảm giác có người quan tâm thật tốt~ Sư phụ quả nhiên đáng tin cậy giống như phụ thân vậy~ Hai sư đồ họ nhất định có thể cùng đi trên một con đường dài lâu!.