Phạm Lam đứng trong miếu ho khan một tiếng, nhìn xung quanh phòng làm việc. Văn phòng rất rộng rãi, ít nhất một trăm năm mươi mét vuông, hai bên là cửa sổ chạm rỗng cổ xưa, dưới cửa sổ có bồn hoa nhỏ, dây thường xuân xanh mơn mởn bám rễ dọc theo dây leo trên cửa sổ, ánh nắng chảy dọc theo gân lá vào trong phòng, cả căn phòng dường như vừa ấm áp lại vừa tươi sáng.

Phía trước là ba bàn gỗ hoa lê lớn, mỗi bàn đều rộng một mét rưỡi, được xếp thành hình chữ “Phẩm” (品). Bàn ngoài cùng bên phải trống không, bàn trung tâm phía sau dựa vào ba tấm bình phong, bức tranh trên bình phong thoạt nhìn rất quen mắt, cách phối màu khá giống với bức vẽ “Núi non vạn dặm”. Trên bàn đặt vài cuốn sách đóng bằng chỉ và một bộ trà cụ*, tách trà và ấm trà màu đen bóng, Phạm Lam cảm thấy có lẽ là đồ cổ.

*trà cụ: bộ dụng cụ uống trà, gồm ấm trà, tách và đĩa lót

Bàn bên trái sinh động hơn nhiều, logo phía sau máy tính màu bạc vẫn là “S”, bàn phím màu trắng, chuột máy tính không dây, tấm lót chuột rất lớn, thêm vào đó là một đống đồ ăn vặt lộn xộn — Phạm Lam nhìn thấy khoai tây chiên, kẹo mận, mực xé, cá muối khô, lão can ma*, mì ăn liền, hộp quả hạch, hai bình giữ nhiệt 800ml, một cái máy pha cà phê, một máy ép trái cây, bên trong không biết chứa thứ gì có màu vàng nhầy nhụa. Khủng khiếp nhất là còn một nửa khoai lang nướng dở dở ương ương, đã sấy khô rồi.

*lão can ma: thương hiệu ớt sa tế được sản xuất ở Trung Quốc

Chàng trai đưa cơm — không, là Táo thần đại nhân đang ngồi trong đống rác, im lặng ăn bánh rán, trái cây — Phạm Lam thấy bao bì bên ngoài rất quen thuộc, hình như là ở chợ bán thức ăn kia.

Phạm Lam đi xung quanh, thấy đồng nghiệp mới này không hề có ý chào hỏi, chỉ có thể tự mở miệng trước.

“Xin hỏi, vị trí của tôi ở đâu?”

Táo thần chỉ vào chiếc bàn trống.

Phạm Lam đi qua, đặt ba lô xuống, ngồi trên chiếc bàn gỗ lớn.

Đây giống như đồ nội thất từ thời nhà Minh, gia công tinh tế, bằng gỗ quý giá, chỗ ngồi đủ lớn, vừa cứng vừa mát, giống như cái ghế hùm*.

*ghế hùm: hình phạt tra tấn thời xưa

Phạm Lam rút đệm ngồi trong túi ra đặt bên dưới, ngẩng đầu, phát hiện Táo thần ở đối diện đang ngắm mình.

Phạm Lam: “Xin hỏi–”

Táo thần dựng quyển sách, che mặt. Tên sách: 《Năm tháng 9000 năm tu tiên của Dương Tiễn》

Phạm Lam: “……”

Này này, sách cầm ngược rồi.

“Xin hỏi, Táo thần đại nhân xưng hô thế nào?” Phạm Lam hỏi.

Anh trai Táo thần dùng một tay cầm sách che mặt, tay còn lại thì phủi đống đồ ăn vặt hồi lâu, đẩy ra một cái bản tên.

【Táo thần, Kế Ngỗi】

Kế– gì? 

Phạm Lam mở biểu tượng của Baidu.

【Ngỗi, đọc wěi, miêu tả kiểu dáng cao dốc】

Kế Ngỗi…… ủy ban kiểm tra kỷ luật?

Hmmmmm……

“Lẽ nào ông thổ địa của ngôi đền này chính là–” Phạm Lam hỏi: “Dung Mộc?”

“Phải.”

“Anh ấy vẫn chưa đến?”

“Ừm”

“Anh ấy thường đi làm lúc nào?”

“Nhanh thôi.”

“……”

Phạm Lam cảm thấy mối quan hệ với các đồng nghiệp trong văn phòng sau này sẽ hết sức ảm đạm!

Phạm Lam: “Xin hỏi, công việc cụ thể của tôi là–”

Kế Ngỗi đột nhiên đứng dậy.

Phạm Lan giật mình một cái.

Ý kiến cái gì?

Muốn đánh nhau?

Thấy Kế Ngỗi thẳng lưng, hùng hổ đi đến cửa văn phòng, dừng lại, quay đầu nhìn qua Phạm Lam, quay đầu lại.

Phạm Lam: Hả?

Dưới chân Kế Ngỗi hơi động, lại quay đầu nhìn qua Phạm Lam.

Phạm Lam: Hả??

Kế Ngỗi lại nhìn Phạm Lam.

Phạm Lam hiểu rồi, đây là bảo cô đi cùng anh. 

Quả nhiên, Phạm Lam khởi hành, Kế Ngỗi dẫn đầu đi ra ngoài, còn thường quay đầu nhìn Phạm Lam.

Phạm Lam đi cùng anh qua hành lang, càng đi càng cảm thấy–

Sao cô giống như chó đang được dắt đi dạo vậy?

Sảnh đón khách đã đến thời gian mở cửa, khu vực chờ đông nghẹt người đến làm– không, có lẽ là yêu quái, trên người bọn họ đều bao phủ “ánh sáng” yếu ớt.

Bọn họ nhìn thấy Kế Ngỗi, nhiệt tình chào hỏi.

“Kế Ngỗi đại nhân, chào buổi sáng!”

“Kế Ngỗi đại nhân, đã ăn sáng chưa?”

“Kế Ngỗi đại nhân, buổi sáng tốt lành!”

Kế Ngỗi không liếc nhìn đám người, dẫn Phạm Lam đến cửa sổ làm việc, gõ kính.

Phụ đề chuyển động đã chuyển thành “Đang kinh doanh”, Giáp Dịch và Đinh Tứ ngồi sau quầy riêng, nhìn thấy Kế Ngỗi và Phạm Lam, cả hai đều hơi ngạc nhiên.

“Cô hỏi anh ta.” Kế Ngỗi chỉ vào Giáp Dịch rồi nói với Phạm Lam.

Phạm Lam: “Gì?”

Không đợi cô ấy hiểu ra, Kế Ngỗi đã chạy nhanh như gió.

Phạm Lam: “……”

Phạm Lam: Đây là ném cho cô củ khoai nóng phỏng tay.

“Cô đợi một lát, chờ tôi đăng ký xong cái này trước–” Giáp Dịch nói.

Phạm Lam: “Anh bận mà, không sao.”

“Cảm ơn.” Giáp Dịch ngồi xuống, “Thương Hủ Hủ tiên sinh, thông tin ứng dụng của ngài.”

Người đàn ông trung niên bên cửa sổ đưa một phong thư đến.

“Tôi xét duyệt một lát.” Giáp Dịch lấy một tệp văn kiện từ trong phong thư, bao gồm một tấm giấy chứng nhận màu đỏ tương tự chứng minh thư, một xấp tài liệu, vài tấm ảnh, còn có một con dấu cá nhân, “Thương tiên sinh, ngài đăng ký tên cho đứa con trai thứ 99 là Thương Lộ Lộ, đúng không?”

“Đúng đúng đúng.”

“Cùng tên với đứa con thứ 97 của ngài, vui lòng thay đổi tên để đăng ký.”

“Hả?” Thương tiên sinh bắt đầu vò đầu, Phạm Lam nhìn thấy gàu trên đầu của anh rơi đầy xuống: “Vậy gọi là Thương Đậu Đậu đi.”

“Trùng tên với đứa con gái thứ 46 nhà anh họ của ngài.”

“Thương Hắc Hắc?”

“Trùng tên với đứa con trai thứ 83 nhà chú tư của ngài.”

“Thương Cái Cái?”

“Trùng tên với đứa con trai thứ 103 nhà cô của ngài.”

“Thương Thụ Thụ?”

“Trùng tên với cô nương thứ 79 nhà cậu ngài.”

“Thương Bảo Bảo”

“Trùng tên với đứa con trai thứ 28 nhà chú ba của ngài.”

Phạm Lam thật sự không thể nhịn được.

“Ngài có thể không lặp lại tên.”

Thương tiên sinh: “Đây là gia quy nhà chúng tôi.”

Phạm Lam: “……”

“Thương tiên sinh, bộ tộc chuột hamster của các ngài đang thịnh vượng, mỗi nhà đều có mấy con cháu ra đời, mỗi lần đều mất nhiều thời gian để xin giấy khai sinh.” Giáp Dịch lau mồ hôi: “Bà thổ địa nói rất đúng, thực sự cần cải thiện truyền thống đặt tên.”

Thương tiên sinh: “Ngài chính là bà thổ địa mới nhậm chức?!”

Tiếng hét thật kinh khủng, hơn chục yêu quái ở khu vực chờ đợi đều vội vã chạy qua đây, vây Phạm Lam ở giữa, giống như nhìn thấy khủng long tuyệt chủng.

“Woa, bà thổ địa thật trẻ!”

“Woa, bà thổ địa là giống cái!”

“Woa, bà thổ địa thật mềm mại dễ thương!”

“Woa, bà thổ địa có mùi thật ngon!”

Phạm Lam “……”

Còn gọi tôi bà thổ địa là tôi báo cảnh sát luôn đó!

“Cấm vây xem, cấm vây xem!” Giáp Dịch và Đinh Tứ chạy ra, kéo Phạm Lam ra sau lưng.

“Giáp Dịch, bà thổ địa này có thể ở đây được bao lâu?”

“100 năm?”

“50 năm?”

“30 năm?”

“Bà thổ địa lần trước tới ở đây được bao lâu?”

“28 năm, sau đó bị khu Bạch Hổ đào đi rồi.”

“Nghe nói là lương cao!”

“Một tháng 3000 hộc pháp lực đó!”

“Đi đi đi, ăn nói xằng bậy!” Giáp Dịch rống to: “Đền thổ địa Thanh Long chúng ta chính là ngôi đền cổ, là sự tồn tại vang dội ở Thiên Đình!”

“Là nghèo vang dội!”

Những con quỷ cười vang.

Phạm Lam đánh một cái vào mồm.

Rất tốt, có hai tin tức quan trọng.

Ngôi đền thổ địa này tiếng nghèo truyền xa.

Tiền lương hàng tháng được thanh toán bằng pháp lực, 3000 hộc là lương cao.

“Bà thổ địa, nếu không thì ngài đặt tên cho đứa con thứ 99 của tôi đi, có thêm thần quang của ngài thì sau này nó khẳng định có thể lên như diều gặp gió.” Thương tiên sinh la lên.

“Đúng đó đúng đó!”

“Bà thổ địa giúp anh ta đi, da đầu anh ta trầy xước hết cả rồi.”

Đám yêu quái ồn ào.

“Thương–” Phạm Lam suy nghĩ một hồi: “Thương, Thương, chân trời mênh mông tình yêu — chi bằng gọi Thương Thiên Nhai đi.”

“Thật là một cái tên hay!” Giáp Dịch lao vào quầy nhập tên: “Đây là một cái tên không lặp lại của gia tộc chuột hamster, độc nhất vô nhị, đại khí truyền kì, quá tuyệt vời!”

“Cảm ơn, cảm ơn bà thổ địa!” Thương tiên sinh mặt mày rạng rỡ cầm giấy khai sinh rời đi. 

【Mời tổ dân phố số 5 đến cửa sổ để giải quyết.】

Một cô gái với thân hình to béo ngồi bên cửa sổ, đưa ra một chứng minh thư lớn màu đỏ: “Tôi muốn chuyển hộ khẩu.”

“Điền Ngao Nhu, tuổi yêu 150 tuổi, cô vẫn chưa đến tuổi trưởng thành, không thể làm thủ tục chuyển hộ khẩu,” Giáp Dịch nói: “Hãy để người giám hộ của cô đến làm.”

“Không được, tôi nhất định phải nhanh chóng rời khỏi nhà đó, bằng không tôi sẽ chết!” Điền Ngao Nhu la hét.

Giáp Dịch rõ ràng gấp gáp đứng dậy: “Người giám hộ của cô có hành vi bạo lực ngược đãi đối với cô hả?”

“Bọn họ không để tôi đến xem buổi biểu diễn của Sùng Mại, bọn họ đúng là muốn tôi chết mà!”

Giáp Dịch: “……”

Phạm Lam: “……”

Lũ yêu quái: “……”

“Điền Ngao Nhu!” Chỉ thấy hai nhóm– khụ, hai thân hình to mập của đôi nam nữ trung niên lao vào cổng chính, vì cơ thể hai người quá lớn nên lúc đi vào cửa đã kẹt lại trên khung cửa, hai người họ tranh nhau chen vào, khung cửa kêu rắc một tiếng nứt ra.

“Đừng!” Giáp Dịch chạy nhanh ra, cùng Đinh Tứ mỗi người một bên giữ lấy khung cửa.

Lũ yêu quái ung dung đứng xung quanh xem náo nhiệt.

Trước quầy, 3 con yêu quái tròn vo đã đánh nhau ầm ĩ.

“Điền Ngao Nhu, lông của con vẫn chưa mọc lên, muốn chạy đi đây!” Rõ ràng là cha gầm lên.

“Tiểu Điền Điền, con phát điên cái gì, chỉ vì một ngôi sao mà lẽ nào con không cần cha mẹ luôn à?” Khóc sướt nướt hiển nhiên là mẹ. 

Con gái Điền Ngao Nhu: “Sùng Mại chính là ánh sáng của con, điện của con, sinh mệnh của con, hai người còn không để con đi xem anh ấy chính là ép buộc con đi chết!”

“Ta đánh chết con, nha đầu thối!” Cha đánh một cái.

Cô nương Điền Ngao Nhu nhe răng rống to, thân thể phóng lên khỏi mặt đất, nhảy lên xà nhà.

Xà nhà kêu lên “kẽo kẹt kẽo kẹt”, tro bụi rơi đầy đất.

“Không được đánh nhau trong miếu thổ địa!” Giáp Dịch rống to hơn, khung cửa hơi dao động, lại nứt ra một phần.

“Con ở đó làm gì, nhanh xuống đây!” Cha rống to hơn.

“Không để con đi xem buổi biểu diễn thì con đồng quy vu tận với mọi người!” Điền Ngao Nhu nằm sấp trên xà nhà, ánh mắt lém lỉnh của cô ấy xuất hiện ánh sáng tím, khuôn mặt cô dần dần thay đổi, mọc ra lông màu trắng và quầng đen quanh mắt, tai, mũi biến thành màu đen, cô ấy mọc ra chân, móng chân sắc, móng tay dài.

Phạm Lam: Trời ơi, cô nương này thế mà lại là yêu quái Gấu Trúc.

Thể tích của cô ấy biến lớn gấp đôi so với hình dạng con người, xà nhà không chịu nổi gánh nặng, phát ra những âm thanh nứt gãy đáng sợ “rắc rắc rắc”.

Giáp Dịch rống to: “Nhanh, đi gọi Táo thần đại nhân–”

Phạm Lam ôm đầu chạy lên lầu, vừa chạy lên vừa hét: “Kế Ngỗi, có yêu quái đập phá–”

Một cơn gió lướt qua trước mắt, Phạm Lam nhìn thấy trên đất rơi vài hạt mơ khô, lúc cô quay đầu thì thấy Kế Ngỗi từ không trung đáp xuống, trên vai còn có một con gấu trúc béo.

“Tiểu Điền Điền!” Gấu trúc mẹ chạy vào, nước mắt nước mũi đầm đìa, Điền Ngao Nhu đã chóng mặt rồi, thân thể dần dần trở lại hình dạng con người.

Kế Ngỗi cau mày: “Chuyện là thế nào?”

“Đều trách anh cả, ngày nào cũng ép đứa bé!” Gấu trúc mẹ chỉ gấu trúc cha, mắng ầm lên: “Anh muốn bức tử mẹ con em đúng không, rồi đi tìm tiểu yêu quái khác!”

“Con hư tại mẹ, em sinh ra con gái như này, em cũng không phải người tốt gì cả!”

Hai vợ chồng mắng chửi lẫn nhau, càng ồn càng tức, thực sự biến hình cùng một lúc.

Vẻ mặt Kế Ngỗi thay đổi, nhặt tiểu gấu trúc bay đi, đám yêu quái la hét lao ra cổng lớn, khung cửa triệt để bị ép vỡ. Hai con gấu trúc lớn phẫn nộ gầm bay lên, hai chân lóe lên ánh sáng chói lóa đập vào nhau.

Phạm Lam suýt chút nữa đã thấy– gấu trúc đập nứt nền nhà, toàn bộ ngôi đền thổ địa biến thành đống đổ nát.

Cô gần như đã dự đoán được mình sẽ lại thất nghiệp trong ngày đầu tiên đi làm.

Nhưng mà bất luận như nào cô cũng không đoán được, ngay thời điểm này lại có người bước vào miếu thổ địa, còn mang theo dư vị ánh nắng mềm mại trên thân.

“Chào buổi sáng chư vị, vì sao đều ở ngoài–”

Hai con gấu trúc vô tư chạm móng vuốt vào mặt anh, một trái, một phái, rất đối xứng.

Người đó phát ra một tiếng: “Này?”, anh ngã phịch xuống đất.

Đôi gấu trúc nóng nảy ngốc rồi, Kế Ngỗi đang khiêng gấu trúc nhỏ ngốc rồi, Đinh Tứ chống ở khung cửa ngốc rồi, những con yêu quái ăn dưa ở ngoài ngốc rồi, Giáp Dịch phát ra tiếng hét đau xé ruột gan.

“Xã Công đại nhân!”

Phạm Lam: “……”

Bà thổ địa Phạm Lam ngày đầu tiên nhậm chức, người lãnh đạo trực tiếp đền thổ địa Dung Mộc bị hai quốc bảo đánh bại……