Chương 5

(5.1)

-Đi chơi hả? - Mắt nó sáng rực lên.

-Ừ! - Tên đó đã thay đổi bằng một nụ cười hiền.

-Với những ai? - Nó hỏi tiếp.

-Nhiều lắm! - Đếm đi đếm lại, hắn trả lời.

-Này! - "Ai đó" lên tiếng.

-Ơ... - Tên đó hơi giật mình khi thấy hắn - Hoàng Thái?

-Sao? - Hắn lạnh giọng.

-Cậu... cậu... ở đó... lâu... lâu chưa? - Hoảng quá, tên đó ấp úng.

-Nãy giờ! - Đáp lại gọn lỏn, giọng hắn vẫn vậy.

-Vậy... vậy hả? - Chẳng biết phải nói sao tiếp theo, tên đó cúi gằm mặt.

Nó từ đâu chạy lại ôm lấy tay hắn, cười rồi nói.

-Thái có đi cùng không?

-Hoàng Thái hả? - Tên đó tròn mắt nhưng vẫn bắt buộc phải nói - Không!

-Oh! - Nó xụ mặt - Vậy thì tớ không đi được rồi!

-Tại sao? - Cảm giác thất vọng tràn trề, tên đó vẫn gặng hỏi tiếp.

-Hí! - Cười mỉm, nó nói - Thái ghen đó!

-Hả? - Hắn đang đứng, mặt lạnh như tiền thì nỗng dưng đỏ ửng lên sau câu nói hồn nhiên như cô tiên của "người nào đó".

-Quỳnh... quỳnh nói... nói... nói cái... gì? - Tên đó cũng trố mắt nhìn nó.

-Thôi! Bạn vào lớp đi! - Nó không trả lời, nhắc nhở tên đó rồi cũng lôi hắn đang hóa đá vào lớp.

Đám con gái trong lớp nhìn nó bằng con mắt khinh rẻ. Luôn miệng chê bai nó một cách không thương tiếc.

Thì sao chứ? Vì cướp mất hắn của tụi đó sao?

Không hề khi nó chưa thấy một cái cảm giác gì cả. Nhất là đối với hắn!

Hoàn toàn không thấy một cảm giác gì!

Ngoại trừ việc ngượng với những hành động của hắn đối với nó nhưng đó là ngoại lệ vì trong trường hợp của nó thì đứa con gái nào mà chẳng vậy!

-Nói thật thì con nhỏ đó có xinh bằng tụi mình không nhỉ? - Một con nhỏ chảnh chọe lên tiếng, mặt đảo liên tục nhìn nó.

-Con ngu này! - Đứa khác cốc vào đầu con nhỏ kia, nói lớn - Bị đần sao? Chúng mình xinh đẹp ngời ngời như thế này mà! Sao lại đem đi so đo với cái con quê mùa đó?

-Đúng đó! - Nữ sinh tiếp theo nói - Con nhỏ đó chắc là bồ mới của Thái thôi! Mấy ngày sau là bỏ thôi chứ gì!

-Nói chí phải! - Con nhỏ chảnh chọe ôm cục u to tướng trên đầu, gật gật liên hồi.

...

Những lời nói miệt thị mà bọn con gái dành cho nó.

Cảm giác nó giờ sao ư? Vô cùng thất vọng khi lại bị chính bọn cùng chủng loại mình dùng những lời nói đó.

Tại sao cứ phải vì một thằng con trai mà đánh lận nhau?

Thực sự thì câu đó đã có cả trăm, cả vạn thậm chí là cả tỉ người trên thế giới này hỏi nhưng liệu có ai trả lời được chứ?

...

-Cô vào rồi! - Một đứa hét lên làm nó cũng bừng tỉnh, thoát ra khỏi mấy câu hỏi ngớ ngẩn đó.

-Nè! - Hắn gọi nó.

-Huh? - Không nhìn hắn, nó hỏi.

-Hôm nay cưng sao vậy? - Hắn bỗng nhiên thấy lo lắng cho nó, nhưng không hiểu vì lí do gì.

-Không sao cả đâu! - Nó cười cho hắn yên tâm.

-Ừ! - Hắn gật đầu rồi không hỏi thêm gì nữa.

Hai người im lặng, không ai nói gì cả.

Cả căn phòng chỉ bao chùm tiếng cô giáo giảng bài, đều đều, rõ ràng từng từ từng tiếng một.

...

"Ngứa quá!

Cái quái gì thế nhỉ?"

Nó đang ngồi yên thì thấy có cái gì đó nhột nhột, ngứa ngứa ở vành tai mình. Từ từ ngẩng đầu lên thì...

"Oh my god!

Chúa ơi! Người đang đùa với con sao?

Sao lại để tên mất dịch, biến thái, dê xồm này làm chuyện này với con ngay trong cái chỗ trang trọng như lớp học cơ chứ?"

... Hắn đang cắn cắn vành tai nó, miệng cười cợt rất chi là nham hiểm.

-Này! - Nó hét lên nhưng chỉ đủ để cho hắn và nó nghe thấy mà thôi - Anh đang làm cái gì vậy hả?

-Cắn tai cưng! - Hắn thản nhiên trả lời, volume vặn to nhất có thể và chuyện gì đến cũng phải đến thôi.

Cả lớp quay xuống nhìn nó và hắn, mắt người nào cũng giống nhau, vừa tròn mà vừa to chẳng khác nào mấy trái bóng ở khu vui chơi.

-Hai... hai em đang làm cái gì vậy? - Cô giáo ấp úng, mặt thoáng đỏ.

"Tên này vô duyên thấy ớn à!

Cả lớp nhìn thấy mất rồi!

Trời ơi! Biết chui vào đâu bây giờ?

Tự nhiên đi làm vậy với mình! Thật là..."

Nó kêu gào trong lòng, mặt nhăn nhó không biết nên nói sao bây giờ thì hắn bỗng lên tiếng nói hộ, dù gì thì hắn là người gây ra mà nên phải chịu là đúng rồi.

-Dạ! Bọn em làm việc cần làm thôi cô!

"Ơ... Đúng là..."

Nó nhìn hắn, đúng là sao lại có thể nói ra một câu mà nó ngu đến mức độ vậy cơ chứ?

-Em... em nói sao? - Ngớ người, cô giáo hỏi lại.

-Dạ! - Hắn vẫn hồn nhiên nói lại - Chúng em làm việc cần làm thôi cô!

-Ơ... - Cô giáo khẽ nhíu mày rồi nghiêm giọng nói - Các em không nên làm như vậy vì đây là ở lớp học đó! Hoàng Thái, em có biết không?

-Dạ! Em biết mà cô! - Cười mỉm, hắn nói - Nhưng còn một giây nữa thôi là ra chơi rồi!

-Hả? Nhưng mà... - Nhìn chiếc đồng hồ vẫn đang quay trên tường, cô chưa kịp nói hết câu thì...

Reeng... Reeng...

Cả lũ học sinh lao ra khỏi lớp như đàn ong vỡ tổ, mặc cho cô giáo hết sức kêu gào gọi quay lại để chép bài tập về nhà.

-Xuống căn-tin trường nha! - Nó ngoắc ngoắc tay hắn - Mà vừa nãy... Hơi bị vô duyên đó!

-Ừ! Có duyên đâu mà vô hả cưng! - Hắn cười cợt rồi nắm lấy bàn tay nhỏ của nó dắt đi.

Nó không nói gì nữa, lặng lẽ đi theo.

Căn-tin.

Cả căn-tin đông nghịt người. Toàn tiếng nói chuyện, cười đùa râm ran.

-Ngồi đây đợi nha! - Hắn dặn dò nó - Không được đi lung tung đó!

-Biết rồi! - Nó gật gật đầu.