Chương 238:

 

Đây không phải là lần đầu tiên Mộ Bắc Ngật có cảm giác này, anh thật sự rất thích Nám Nám, cho dù không phải là con đẻ của anh.

 

Mặc dù Mộ Bắc Ngật tức giận nhưng anh cũng chỉ muốn dạy dỗ cho Cố Tiểu Mạch một bài học, người phụ nữ ngốc nghếch này!

 

Mộ Bắc Ngật bĩnh tĩnh hơn, anh đưa tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Nám Nám, giọng nói dịu dàng trầm ấm vang lên: “Nám Nám, không phải cháu muốn chú làm Daddy của cháu sao, vậy cháu mau khỏe lại đi nhé, chú đồng ý với cháu, được không nào?”

 

Cố Tiểu Mạch đang đứng đằng sau, lúc cô nghe thấy câu nói này, cô vô cùng kinh ngạc, cô không có tâm trí để suy nghĩ.

 

Sau khi chắc chắn rằng mình không nghe nhầm, giọng nói trầm trầm đầy sức quyến rũ đó từ miệng Mộ Bắc Ngật thốt ra, không ngờ… anh lại nói ra những lời như vậy.

 

Cố Tiểu Mạch sững sờ, cô ngước mắt nhìn tấm lưng cao lớn của Mộ Bắc Ngật, không biết là bác sĩ cấp cứu thành công hay là giọng nói dịu dàng ấm áp của Mộ Bắc Ngật có tác dụng mà nhịp tim của Nám Nám từ từ ổn định lại.

 

Đến cuối cùng Mộ Bắc Ngật vẫn nắm chặt tay Nám Nám, ánh đèn chiếu vào mặt Mộ Bắc Ngật hiện rõ khuôn mặt dịu dàng của anh, hình như tất cả sự ấm áp của anh đều dành cho Nám Nám.

 

Cố Tiểu Mạch không biết cô nên vui mừng hay lo lắng, lúc Nám Nám còn khỏe mạnh luôn luôn nhắc đến ông chú lợi hại, không ngờ con bé còn chạy đến trước mặt người ta đòi người ta làm Daddy của mình!

 

Ngại không cơ chứ??

 

Bác sĩ lau mồ hôi, “Cuối cùng cũng ổn định rồi, suýt nữa thì xảy ra chuyện lớn.”

 

Cố Tiểu Mạch vẫn còn đang sững sờ, Mộ Bắc Ngật nói với bác sĩ vài câu, sau đó bác sĩ quay người đi ra ngoài.

 

Trong phòng bệnh chỉ còn lại ba người, Mộ Bắc Ngật thở phào nhẹ nhõm, anh quay người lại thì thấy Cố Tiểu Mạch đang nhìn chằm chằm lên người anh.

 

Ánh mắt nóng rực, trong lòng Mộ Bắc Ngật rất vui nhưng sắc mặt chợt tối sầm, anh khôi phục lại ánh mắt lạnh lùng của mình.

 

Cố Tiểu Mạch cũng như vừa tỉnh giấc, cô ho nhẹ một tiếng, che giấu sự lúng túng.

 

“Cảm ơn anh nhé!”

 

Á! Giọng nói nhẹ nhàng này từ miệng Cố Tiểu Mạch thốt ra sao??

 

Mộ Bắc Ngật nheo mắt, cô cũng biết trở nên ngoan ngoãn và nghe lời rồi đấy, nhưng lần này anh nhất định phải trừng phạt cô một chút!

 

Mộ Bắc Ngật mấp máy môi, giọng điệu không hề dịu đi, “Nói gì?”

 

Ơ, cứ bắt cô phải nói một cách rõ ràng rành mạch sao?

 

Cố Tiểu Mạch nợ anh, dám làm dám chịu, cô lấy hết dũng khí, cao giọng nói, “Tôi nói, Tổng giám đốc Mộ, cảm ơn anh vì hành động vừa rồi, tôi cũng thay Nám Nám cảm ơn anh.”

 

“Ừ.”

 

Thái độ lạnh nhạt hơn trước rất nhiều, cũng đúng thôi, Mộ Bắc Ngật vốn là một người vô tình, lúc anh không quan tâm thì anh còn chẳng thèm qua loa lấy lệ.

 

Trước đây lúc Mộ Bắc Ngật chủ động bám dính lấy cô, Cố Tiểu Mạch lại không nhận ra điều đó.

 

Cô thở dài thườn thượt, thấy anh chuẩn bị rời đi, cô vội vã lên tiếng, “Để tôi tiễn anh!”

 

Cố Tiểu Mạch ngước mắt nhìn anh, ánh mắt Mộ Bắc Ngật trở nên sâu thẳm, anh không từ chối cũng không đồng ý, nhấc chân bước ra ngoài.

 

Cố Tiểu Mạch lặng lẽ lau mồ hôi, cô vội vàng đi theo anh, ra khỏi phòng bệnh, cô nhìn thấy anh đi về phía hành lang, Cố Tiểu Mạch nghĩ, hay là tiễn thêm một đoạn nữa??

 

Thế nên Cố Tiểu Mạch tiếp tục đi theo anh, cả đoạn đường cô đều cúi đầu không nói chuyện, đến thang máy rồi cô vẫn không dừng bước!

 

Không nằm ngoài dự đoán, cô đập vào vai Mộ Bắc Ngật, Cố Tiểu Mạch đau nhức rên lên một tiếng, bộ vest sang trọng bị cô đập vào có chút nhăn nhúm.

 

Từ trong đôi mắt của Mộ Bắc Ngật Cố Tiểu Mạch nhìn thấy… sự chán ghét??

 

Anh nhíu mày, bộ dạng vô cùng tức giận, Cố Tiểu Mạch không quan tâm trán đang đau nhức, cô vội vàng bước đến vỗ vào áo vest của Mộ Bắc Ngật: “Phủi một chút là bằng phẳng.”

 

Im lặng… Ơ ơ, Cố Tiểu Mạch đang nói chuyện với không khí à? Tại sao lại có người lạnh lùng như vậy chứ?

 

Duyên phận của bọn họ đã hết thì cũng chưa đến mức không thèm nói một câu chứ!

 

Cố Tiểu Mạch bỗng nhiên có chút hối hận, nhưng lòng tự trọng quá lớn, bệnh tình của Nám Nám không cho phép cô làm loạn, Cố Tiểu Mạch chỉ có thể đè nén cảm xúc của một cô gái mới lớn.

 

Mộ Bắc Ngật không bài xích cơ hội chỉ có hai người ở bên nhau, nhưng thấy Cố Tiểu Mạch cúi đầu không biết đang suy nghĩ điều gì, sắc mặt Mộ Bắc Ngật chợt tối sầm, “Cô muốn tiễn tôi đến đâu?”