*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Cố Tiểu Mạch gọi một tiếng, “Anh Nam.


Nam Thần An nghe xong, anh ta đặt tờ báo xuống, cười dịu dàng với Cố Tiểu Mạch, anh ta giơ tay vẫy cô lại gần, Cố Tiểu Mạch mím môi, Cố Tiểu Mạch đi đến chỗ Nam Thần An với một đống suy nghĩ trong đầu.

“Tiểu Mạch, em vừa đi đâu thế, sao không ở bệnh viện?”
“À, em đến Mộ Thị làm việc.


Nam Thần An nghe xong, ánh mắt tối sầm, nhưng không bộc lộ cảm xúc của mình ra ngoài, anh ta hỏi: “Tiểu Mạch, em vẫn làm việc cho Mộ Bắc Ngật à?”
“Vâng ạ, đi làm trả tiền mà, đúng rồi, anh Nam, em mua đồ ăn tối rồi, anh ăn cùng em nhé.



Làm sao Nam Thần An có thể không hiếu Cố Tiểu Mạch đang trốn tránh vấn đề chứ?
Lần này lúc nhắc đến Mộ Bắc Ngật, trong mắt Cố Tiểu Mạch có chút đau thương, mặc dù đã che giấu rất tốt, mặc dù đã tỏ ra điềm tĩnh nhưng vẫn lọt vào mắt của Nam Thần An.

Đôi mắt từ trước đến giờ đều có ánh sáng và sinh động, vậy mà lúc này lại có chút ảm đạm.

Sắc mặt của Nam Thần An khiến người khác không biết anh ta đang nghĩ gì, một lúc sau, Nam Thần An mới từ từ lên tiếng: “Tiểu Mạch, bây giờ đã tìm thấy bố đẻ của Nám Nám rồi, sau này em với anh ta…”
Mặc dù Nam Thần An không nói vế sau nhưng anh ta biết cô nhất định sẽ hiểu anh ta đang nói gì.

Cố Tiểu Mạch hơi nhíu mày, “Anh ta là anh ta, em là em, sẽ không có quan hệ gì, em không cần sự bù đắp của anh ta, chỉ cần anh ta cứu Nám Nám, sau đó biến mất khỏi cuộc sống của bọn em là được rồi.


“Trước đây anh còn nghĩ Tiểu Mạch thật ngốc nghếch, tại sao lại lựa chọn sinh đứa bé ra, bây giờ anh nhận ra khả năng chịu đựng của Tiểu Mạch còn tốt hơn anh nghĩ.


Biết được Cố Tiểu Mạch không có ý định tiếp tục với Vương Duệ, Nam Thần An thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó sự bất an mà Mộ Bắc Ngật dành cho anh ta lại ngày càng sâu đậm.

Hôm nay Nam Thần An không có việc gì nên ở lại phòng bệnh với Cố Tiểu Mạch và Nám Nám một lúc, đầu óc của Cố Tiểu Mạch không hề ở đây, nhưng cô lại không phải là một người thích tâm sự với người khác.

Lúc này, bên ngoài dòng người tấp nập qua lại, xe cộ nối đuôi nhau, màn đêm dần buông xuống.


Sau một ngày làm việc vất vả và đấy áp lực, buổi tối mọi người đều muốn thư giãn đầu óc, sau một hồi thảo luận của nhân viên, buổi tiệc được tổ chức trong một quán bar dành cho giới trẻ, công ty bao chọn một phòng riêng.

Mộ Bắc Ngật trầm lắng hơn mọi khi, từ đầu đến cuối anh ngồi trong góc tối, không làm phiền bất cứ người nào, đương nhiên, anh cũng không cho phép người khác làm phiền anh.

Cả buổi tối Mộ Bắc Ngật chỉ uống ba cốc rượu, đều là lúc mọi người cùng nhau nâng cốc, Mộ Bắc Ngật mới nể mặt mà uống.

Trong bữa tiệc có không ít nhân viên nữ trẻ trung chủ động bước đến muốn mời rượu Mộ Bắc Ngật nhưng lời còn chưa nói đã bị ánh mắt của Mộ Bắc Ngật dọa sợ chạy mất dép.

Dịch Bách không được uống rượu bởi vì lát nữa cậu phải đưa Mộ Bắc Ngật về nhà, cậu ta đi qua đám đông đến bên cạnh Mộ Bắc Ngật nhưng lại thấy một nữ nhân viên to gan không sợ chết uốn a uốn éo bước đến.


Cô ta đặt cốc rượu trong tay xuống định bước đến chạm vào người Mộ Bắc Ngật, nhưng còn chưa chạm đến mép áo, Mộ Bắc Ngật hơi ngà ngà đã lên tiếng: “Tôi không thích người khác chạm vào tôi.


Một câu nói đơn gian dễ hiểu, giọng nói lạnh lùng.


Bàn tay của cô nhân viên cứng đờ, cô ta đứng yên tại chỗ, không biết phải làm như thế nào, Dịch Bách đi đến giải vây, “Để tôi.


Nhưng không ngờ Mộ Bắc Ngật liếc nhìn Dịch Bách, hững hờ nói, “Cậu cũng thế.


Sắc mặt Dịch Bách còn thay đổi nhanh hơn cả cô nhân viên, Sếp à, em đi theo anh năm năm rồi, lẽ nào anh lại chán ghét em nhanh như vậy sao… Đôi mắt u ám của Mộ Bắc Ngật bỗng sáng lên, anh giả vờ nhìn một lượt quanh phòng, “Trợ lý đời sống đâu, những lúc thế này cô ta lại đi đâu rồi?”
Dịch Bách đau đầu, cậu ta lên tiếng nhắc anh, “Sếp, anh quên rồi à, anh không cho cô ấy đến.

”.