Edit: Bỉ Ngạn

Beta: Thụy

-

CHƯƠNG 22

Trên mặt Lục Thừa Vũ vẫn nở nụ cười song nụ cười đó lại tràn đầy lạnh lẽo, đôi mắt u ám đầy khinh thường. Bỗng hắn nghĩ đến điều gì, nụ cười càng thêm sâu, trên mặt mang theo một tia thương hại. Hắn chưa bao giờ là người tốt.

Lúc đối diện với Thẩm Mặc có lẽ hắn còn có thể duy trì được một chút đạo đức cùng lương tâm, nhưng khi đối diện với sự khiêu khích của Trịnh Văn Duệ làm sao hắn mềm lòng được đây?

Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên nhìn về phía người đàn ông hãy còn đang khiếp sợ, đoạn lại quay đầu về phía thư ký nói nhỏ vài câu. Đúng lúc này Trịnh Văn Diệu đột ngột kích động lên.

"Súc sinh! Mẹ nó, mày chính là đồ súc sinh! Mày... Sao mày có thể nói ra những lời như vậy... Không phải mày ỷ vào mình có tiền sao? Đồ cặn bã! Mày sẽ bị báo ứng!"

Hắn gào rống đến nỗi giọng lạc đi, ngực phập phồng không ngừng. Nếu không phải đang bị vài nhân viên cố gắng giữ chặt tay chân, hắn đã xông lên đánh tên kia thêm một trận.

Lục Thừa Vũ lại cúi đầu nở nụ cười.

"Tôi có tiền, tôi là cặn bã... Vậy cậu là cái gì? Là một tên rác rưởi, đến tiền cũng không có." Hắn nâng cao âm lượng hai ở chữ 'rác rưởi', giọng điệu tràn đầy vẻ là châm chọc. Nhưng khi vừa dứt lời, nụ cười trên mặt hắn dần nhạt đi, môi cũng nhẹ nhàng mím lại. Hắn bình tĩnh liếc nhìn Trịnh Văn Duệ, sau đó quay đầu dặn dò thư ký xử lý ổn thỏa việc này, rồi không thèm nhìn thêm một cái lập tức xoay người rời đi.

Phía sau không ngừng vang đến tiếng gầm rú của đối phương, sắc mặt Lục Thừa Vũ càng thêm khó coi. Hắn xoay người đi vào văn phòng, đóng cửa thật mạnh, cho đến khi mọi âm thanh đều biến mất, sắc mặt của hắn mới dễ chịu đi một chút, hắn cầm lấy tách trà trước đó lên nhấp một ngụm.

Cơ thể vẫn còn đau âm ỉ, dù gì thì dăm ba cú đánh đó thật sự rơi vào trên người, sợ rằng không chỉ là bị thương ngoài da. Có vẻ như Trịnh Văn Duệ lựa chọn rất chính xác những điểm yếu trên cơ thể con người để xuống tay. Lục Thừa Vũ cười lạnh một tiếng, đặt mạnh tách trà lên bàn. Hắn châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu sau đó đứng lên đi về phía cửa sổ nhìn xuống.

Xe cảnh sát đã đến.

Lúc này, trên mặt người đàn ông cuối cùng mới một nở nụ cười thật sự. Hắn như một kẻ chiến thắng đang gẩy gẩy tàn thuốc, cúi đầu nhìn cảnh sát xuống xe tiến vào tòa nhà. Một lát sau, Trịnh Văn Duệ bị cảnh sát dẫn đi. Lúc đi ra ngoài hắn vẫn cố gắng giãy giụa nhưng lại bị cảnh sát dùng dùi cui đánh vào bụng.

Ý cười trong mắt Lục Thừa Vũ càng sâu, hắn dụi điếu thuốc trên tay vào gạt tàn, nhấp thêm một ngụm trà rồi lấy di động trong túi ra. Hắn nhìn đến địa chỉ liên hệ được lưu trong danh bạ thì bỗng nhíu mày nghĩ đến những lời nói lúc nãy của Trịnh Văn Duệ, môi mím thật chặt.

Lửa giận lại bùng lên, hắn chửi thầm một câu ở trong lòng, có chút bực bội ấn phím gọi. Hắn biết lúc trước mình bị bôi nhọ, nhưng nếu Thẩm Mặc mượn hắn bốn mươi vạn thì ít nhất phải giữ liên lạc mới đúng.

Nghĩ đến chuyện đó hắn cảm thấy giận run người, có điều đến khi ấn xuống phím gọi hắn vẫn phải hít sâu một hơi kìm nén cảm xúc đang sôi trào của mình lại. Những lời lúc nãy cũng chỉ là lời nói ra khi tức giận mà thôi, trong tiềm thức của hắn có lẽ là nghĩ như vậy, nhưng khi thật sự đối diện với Thẩm Mặc hắn lại không có cách nào thẳng thắn được như thế.

Hai chữ "Thẩm Mặc" trên màn hình sáng lên, vừa mới bắt đầu chưa có âm thanh nào. Lục Thừa Vũ nín thở chờ đợi, khi ba chữ "đang trò chuyện" xuất hiện, hắn nhanh tay đưa điện thoại lên tai.

"Thật xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận..."

Một giọng nữ vừa dịu dàng vừa lạnh lùng phát ra từ di động, sắc mặt của hắn lập tức trở nên cứng đờ, giống như bị đóng băng, sau một lúc vẫn không động đậy. Đợi khi giọng nữ biến mất, điện thoại tự động tắt máy hắn mới từ từ thả xuống.

Đáy mắt đã tràn đầy phẫn nộ.

Hô hấp cũng bất giác trở nên nặng nề, hắn dùng sức nắm chặt điện thoại, cố gắng kiềm chế mới không đập xuống mặt đất. Những chỗ bị đánh lúc nãy vẫn còn đau, nhưng oán giận trong lòng cùng với cảm giác đau đớn khi bị phản bội đã chiếm giữ não bộ của Lục Thừa Vũ.

Thẩm! Mặc!

Hắn không thể nhẫn nại thêm một giây phút nào nữa, quần áo bị rách do đánh nhau ban nãy cũng không kịp thay, lập tức lái xe đến bệnh viện nơi đối phương làm việc. Lục Thừa Vũ là người chưa bao giờ tuân thủ quy tắc. Hắn trực tiếp đi tìm viện trưởng, yêu cầu Thẩm Mặc lại đây gặp mình.

Nhưng hắn lại nghe được tin tức đối phương đã từ chức.

Đầu óc trở nên trống rỗng, hắn bỗng sinh ra một ảo giác rằng mình không thể nắm bắt được Thẩm Mặc song ngay sau đó hắn bỗng tỉnh táo lại, hắn ép buộc đồng nghiệp của Thẩm Mặc phải nói ra nơi ở của cậu. Hồ sơ lưu trữ của bệnh viện có ghi lại địa chỉ của Thẩm Mặc khi cậu khai báo lý lịch lúc đầu vào làm. Lục Thừa Vũ nhanh chóng lái xe lên đường cao tốc, ngay cả cơm cũng không thèm ăn. Hắn chỉ muốn gặp Thẩm Mặc.

Cả người hắn bị căn bệnh mang tên "Thẩm Mặc" chiếm giữ, hắn chỉ muốn nhìn thấy đối phương, mạnh mẽ xâm phạm, không cần nói nhiều, trực tiếp làm cậu cho đến khi cậu không thể rời khỏi hắn.

Ban đêm trên đường cao tốc ít xe, Lục Thừa Vũ tăng tốc độ đến mức tối đa cho phép, phóng nhanh giống như đua xe tốc độ cao. Thậm chí cả nhạc hay radio hắn cũng không mở, gương mặt cứng ngắc nhìn chăm chú phía trước. Trong lòng hắn chỉ muốn tức thì chạy đến, túm lấy cổ áo Thẩm Mặc rồi đè cậu dưới thân.

Khi sắp tới thành phố F, mặt đất bỗng nhiên trở nên ẩm ướt.

Hạt mưa bắt đầu rơi trên kính xe, ban đầu chỉ là vài giọt tiếp đến mau chóng biến thành mưa to tầm tã, buộc hắn phải bật cần gạt nước, tốc độ cũng giảm xuống. Bầu trời vốn dĩ tối đen, đèn đường trở nên mờ ảo trong màn mưa. Đúng lúc xe lại hết xăng, Lục Thừa Vũ tức giận vỗ vô lăng, rồi quay xe vào trạm dừng chân.

Hắn thật sự không có kiên nhẫn, lúc đổ xăng cũng không ngừng thúc giục, còn chẳng thèm tìm tiền lẻ mà trực tiếp lấy ra năm tờ tiền màu đỏ rồi vội vàng khởi động xe. Công nhân ném lên ghế phụ hai chai nước khoáng làm quà tặng. Khi xe chạy ổn định Lục Thừa Vũ mới cảm thấy hơi khát, tùy ý lấy qua một chai vặn nắp uống một hơi.

Có lẽ vì sắp tới nơi, vốn dĩ thời gian đang trôi qua nhanh chóng bây giờ lại dần chậm đi, nhất là khi xe từ trên đường cao tốc chuẩn bị tiến vào nội thành, buộc phải giảm tốc độ, hắn khó chịu ấn còi phía sau một chiếc xe riêng. Mưa to không ngừng trút xuống như bị một chậu nước dội thẳng trên nóc xe. Tiếng mưa làm Lục Thừa Vũ càng cảm thấy khó chịu, sắc mặt bắt đầu tái xanh.

Ba mẹ của Thẩm Mặc đều từng là giáo viên trung học ở địa phương. Lúc còn trẻ được trường học cấp cho một căn nhà. Nhà ở đây không được tốt lắm, vị trí hiện tại được coi như ở trung tâm, nhưng muốn tới nơi cũng phải loanh quanh lòng vòng mất một lúc. Lông mày Lục Thừa Vũ nhăn lại khi nhìn thấy những kiến trúc bên ngoài, từ tiểu khu cao cấp dần được thay thế bởi những phòng ở tồi tàn.

Hắn chưa từng nghĩ tới nhà của Thẩm Mặc lại ở một nơi như vậy, vừa bẩn thỉu, tả tơi, lại mục nát.

Trong lòng đang thầm tính toán, đợi khi trở về thành phố A sẽ mua một căn biệt thự tử tế cho Thẩm Mặc ở. Chiếc xe chạy theo chỉ dẫn cuối cùng cũng đến nơi. Hắn không bung dù che mà xuống xe luôn, môi mím chặt đi về phía tòa nhà có cánh cửa gỉ sắt. Trên nền bê tông trong tòa nhà được phủ đầy đường cống thoát nước và đường dây điện thoại. Không khí cũng bẩn thỉu giống như đã lâu không có người qua lại, hành lang chật hẹp chỉ vừa đủ cho một người đi qua, Lục Thừa Vũ nín thở, nhìn theo địa chỉ đi lên lầu.

Cửa nhà Thẩm Mặc dán đầy những chữ 'Phúc' không biết đã qua bao nhiêu năm.

Những chữ 'Phúc' đó đã không còn góc cạnh, nhìn không rõ được màu sắc ban đầu, chỉ còn lại một lớp nilon mỏng mà thôi. Cánh cửa cũng bám đầy bụi, chỉ cần lấy ngón tay quệt nhẹ là có thể lưu lại dấu vết. Lục Thừa Vũ nhẹ nhàng thở ra khi nhìn thấy tay cầm rõ ràng đã có người từng nắm qua, nhưng nghĩ tới hành động của Thẩm Mặc lúc trước, lông mày hắn nhíu lại, tay siết càng thêm chặt.

Tại sao lại phản bội...

Rốt cuộc cần bao nhiêu tiền mới chịu ngoan ngoãn ở lại bên người hắn?

Có lẽ là do phẫn nộ lại chiếm cứ đại não một lần nữa nên hắn không khống chế được lực gõ cửa. Hắn giống như đang phát tiết cảm xúc của mình, dùng sức đập từng cái từng cái, âm thanh lớn đến nỗi làm mặt đất cũng rung lên. Từ lầu trên đến lầu dưới đều nghe thấy tiếng mắng chửi bất mãn, nhưng Lục Thừa Vũ dường như không nghe thấy cứ càng dùng sức đập cửa.

Nếu Thẩm Mặc vẫn không mở cửa, chỉ sợ hắn sẽ trực tiếp đạp vào luôn. Thẩm Mặc thật sự đang ở nhà, ngay cả quần áo cũng chưa thay đã vội vàng chạy ra mở cửa. Sợi tóc hỗn loạn dính ở trên trán, dưới ánh đèn vàng mờ ảo sắc mặt cậu trắng bệch. Vẻ mặt cậu càng kinh ngạc khi nhìn thấy Lục Thừa Vũ, cứ đứng ngây người, thậm chí quên cả nói chuyện.

Bỗng nhiên, cậu hốt hoảng rũ mắt xuống giống như sợ hãi, cả hô hấp cũng ngừng lại trong giây lát. Nhìn động tác trốn tránh của cậu, người đàn ông càng bực mình hơn, hắn hận không thể lập tức túm cổ áo cậu, đè cậu xuống giường. Nhưng khi trông thấy hai gò má ngày càng gầy đi của Thẩm Mặc, hắn lại không làm như vậy.

Mưa phả vào hành lang rơi trên tóc hắn,

"Không cho tôi vào nhà sao? Thẩm Mặc?"

Giọng nói Lục Thừa Vũ có chút khàn khàn, hắn nhìn chằm chặp vào đối phương, tựa như muốn nuốt cậu vào bụng. Thẩm Mặc hơi sửng sốt, cậu kéo cửa ra một chút, lùi về phía sau một bước theo bản năng.

"Anh tới...làm gì?"

Mồ hôi chảy xuống theo sợi tóc, cậu vội vàng nhìn Lục Thừa Vũ một cái thì lại thấy sắc mặt hắn càng trở nên khó coi. Hai người từ lâu đã không phải là người yêu thân thiết như trong ba năm đó, cậu mơ hồ cảm thấy có chút sợ hãi những vẫn cố nén nở một nụ cười rồi lùi về sau vài bước.

"Đã trễ thế này... bên ngoài còn đang mưa, anh vào nhà ngồi đi..."

Cậu thật sự vẫn cố gắng duy trì không khí hài hòa, dù mối quan hệ của hai người sớm đã không thể cứu vãn nhưng không cần làm cho nó quá khó coi. Dù sao thời gian của cậu cũng không còn nhiều, nếu làm tốt mọi chuyện sẽ không có gì phải lo lắng nữa.

Nhưng Lục Thừa Vũ không cho cậu cơ hội.

Cậu định nghiêng người đi vào phòng bếp rót nước, kế đó giọng nói khàn khàn tràn ngập chán ghét của người đàn ông vang lên bên tai làm động tác của cậu trở nên cứng ngắc, không còn sức để di chuyển.

"Cậu chẳng lẽ đã quên cậu còn thiếu tôi thứ gì sao? Thẩm Mặc."

- Hết chương 22 -