“Mắt thấy cũng chưa chắc là sự thật.”
Hạ Thanh Trì tiến lên một bước chặn tầm mắt của mọi người, một lần nữa kéo sự chú ý của mọi người vào mình.
Không ai ngờ đến người trong cuộc sẽ đứng ra nói hộ cô.

Tất cả đều sẵn sàng khai thác tin tức độc quyền này, nhưng bây giờ kết quả thật bất ngờ.
Tranh thủ lúc không có ai nói chuyện, Hạ Thanh Trì tiếp tục: "Với tư cách một nhân viên hậu trường, tôi mong mọi người có thể chú ý đến tác phẩm của tôi.

Lễ Tinh Quang lần này sẽ là lần đầu tiên tác phẩm của tôi xuất hiện sau khi trở về Trung Quốc.

Kính xin các vị chiếu cố nhiều hơn.”
Sau khi dứt lời, nét mặt cô giãn ra không ít, khóe miệng còn hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
Bầu không khí dịu đi, tất cả các phóng viên đều có biểu hiện hậm hực trong mắt họ.

Trò khôi hài này đã kết thúc.
Khi đám đông chuẩn bị giải tán, một phóng viên đột nhiên quay đầu chạy tới trước mặt cô, không cam lòng đặt câu hỏi lần nữa: "Janey, tôi nghe nói cô có một đứa con gái đang học mẫu giáo? Xin hỏi chồng cô là ai?"
Tiếng nói không lớn không nhỏ vừa vặn thu hút những người rời đi, ánh mắt của mọi người lại nhìn về phía Hạ Thanh Trì.
Mắt thấy rằng sự chú ý ngay lập tức rơi từ cô sang con gái của cô.

Hạ Thanh Trì không đáp, từ ngày trở về nước, cô đã nghĩ đến chuyện này sẽ bại lộ, chẳng qua là vấn đề thời gian, cô không sợ chuyện của con gái mình bị tiết lộ, chỉ cần người đó đừng biết là được.
"Tôi..." Cô định nói nhưng phóng viên cố tình không cho cơ hội, lại cướp lời trước.
"Janey, con gái của cô có liên quan gì đến việc cô trở về nước không? Cô chưa bao giờ công bố bất kỳ tin tức nào về hôn nhân của mình, cũng như không đề cập đến nó trong vụ bê bối vừa rồi với Jack.

Đó có phải là con gái ngoài giá thú của cô không?"
Một câu dồn Hạ Thanh Trì vào chỗ bí, rõ ràng đối phương có chuẩn bị mà đến.
Phía dưới một mảnh thổn thức, vốn định khai thác chút tin tức nóng hổi giúp tòa soạn mình nổi tiếng, nhưng hiện tại lộ ra loại tin tức này, trong lòng mọi người bắt đầu sôi trào, nếu việc này là thật thì chuyên đề trong mấy ngày nay đã có.
Trong vô thức, tất cả các phóng viên đều đứng lại vị trí ban đầu và nhìn chằm chằm vào Hạ Thanh Trì đợi lời nói tiếp theo của cô.
Hình ảnh trước mắt có chút buồn cười, tất cả những người định bỏ đi đều quay lại vì chuyện bát quái của cô.

Trước đó lần đầu tiên chuyện này xảy ra là khi cô đoạt giải thiết kế, và tác phẩm đó quá bắt mắt.
Hai tình huống hoàn toàn khác nhau, cô nhếch khóe miệng chế giễu.
Khi cô ngước mắt lên lần nữa, ánh mắt lạnh lùng của cô rơi đúng vào khuôn mặt của người phóng viên đặt câu hỏi.
“Con gái là của tôi, nhưng nó không phải là con gái ngoài giá thú.”
Giọng cô kiên định,từng chữ đều nói cho người khác biết thân phận của Hạ Niệm, đó là báu vật của cô.
"Vậy tại sao cô vẫn chưa công bố? Còn chồng cô..."
Phóng viên không chịu buông tha chủ đề nóng hổi này và tiếp tục hỏi.
Hạ Thanh Trì híp mắt: "Tôi chỉ là nhân viên hậu trường.

Hơn nữa so với việc quan tâm đến cuộc sống của tôi, tôi hy vọng mọi người có thể chú ý đến tác phẩm của tôi.

Một nhà thiết kế giỏi không dùng đời tư để thu hút sự chú ý của mọi người.

Đồng thời, hiện tại tôi đang sống rất tốt cùng chồng và con gái cám ơn mọi người quan tâm.”
Nói xong lời cuối cùng, cô ngẩng đầu xoay người đi vào Cố gia.
Lần này, việc chặn cửa kết thúc ở đây, cô chỉ để lại cho phóng viên một bóng lưng tiêu sái.
Sau khi vào thang máy, Hạ Thanh Trì mới thở phào nhẹ nhõm, mọi mũi nhọn đều hướng về phía cô cũng không sao, từ lúc rời khỏi đây cô đã luyện thành ý chí sắt đá, nghe được điều gì cũng không còn cảm giác gì nữa.

Chỉ có Hạ Bảo Bối, đó là toàn bộ của cô.
“Cô đã kết hôn?”

Một giọng nói vang lên từ phía sau kéo lại sự chú ý của Hạ Thanh Trì, cô quay đầu lại và phát hiện trong thang máy có một người khác.
Khi nhìn rõ hình dáng của đối phương, cơ thể cô khẽ run lên.
Sao lại là anh ta.
“Ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi?” Cố Đình Xuyên cau mày.

Lúc người phụ nữ này đối mặt với các phóng viên anh vừa hay ở trong xe, tất cả biểu hiện bình tĩnh thong dong đều lọt vào mắt anh.

Trong tình cảnh đó mà cô có thể tỉnh táo như thế, bây giờ nhìn thấy anh lại như chim sợ cành cong.
Hạ Thanh Trì nhanh chóng hoàn hồn lại, đôi mắt đẹp nhìn anh, nhẹ giọng đáp: “Cố tổng đã gặp con gái tôi rồi.”
Giọng nói của cô đánh thức Cố Đình Xuyên, đúng là như thế, cô gái nhỏ kia trông giống với người nào đó trong ký ức.
Sắc mặt Cố Đình Xuyên đột nhiên sa sầm lại, anh luôn chú ý đến tiểu tiết lại sơ suất quên mất con gái của cô, dường như sau khi gặp cô, anh gần như mất đi vẻ bình tĩnh thường ngày.
“Trên hồ sơ của cô điền chưa lập gia đình.” Giọng anh khàn khàn và âm trầm.
Hạ Thanh Trì sửng sốt, nghĩ lại ngày cô nộp sơ yếu lý lịch cho Cố gia, cô đang vội vàng sửa lại bản thảo thiết kế, nội dung sơ yếu lý lịch do Hạ Bảo Bối giúp cô điền vào, trong mục kết hôn, cô nói rằng cô đã kết hôn, và bây giờ Cố Đình Xuyên nói...!Nhất định là tiểu quỷ kia sửa.
Nghĩ lại, không ngờ anh ta vậy mà tìm hiểu thông tin của cô?
Nhất thời, trong lòng dâng lên một cảm giác khác lạ khiến cô sợ hãi.
“Không ngờ Cố tổng lại quan tâm đến nhân viên đến vậy?” Trong lời nói của cô có chút châm chọc, cô nhận ra thực tế, mọi việc người đàn ông này làm đều đã được tính toán trước, và anh tàn nhẫn hơn rất nhiều so với vẻ bề ngoài.
Đôi mắt đen của Cố Đình Xuyên nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu.
“Trước kia tôi từng đắc tội với cô?”
Lời nói ra khỏi miệng có chút tức giận.
Hạ Thanh Trì sững sờ, ánh mắt này quá quen thuộc, mỗi lần về nhà anh thường nhìn cô như thế này, cứ như trở về thời điểm đó vậy.
Cô đột nhiên thu người lại, quay lưng về phía anh: "Cố tổng đã suy nghĩ nhiều rồi, tôi sẽ chỉnh sửa lại tư liệu, anh thuê tôi thiết kế, mong anh hãy chú ý nhiều hơn đến tác phẩm của tôi."

Vừa dứt lời, cửa thang máy mở ra, cô bước ra ngoài.
Hạ Thanh Trì không vội vào phòng làm việc, cô đi đến bên cửa sổ cuối hành lang hít từng ngụm không khí trong lành, chuyện trước kia đã trôi qua lâu rồi, hiện tại nhớ lại vẫn còn như mới.

Cô ở cùng không gian với Cố Đình Xuyên, trong đầu sẽ bất giác nhớ tới ngày đó, anh đưa cho cô bát thuốc kia...
"Cô vốn dĩ không có bất kỳ hồ sơ kết hôn nào, thậm chí ngay cả hồ sơ hẹn hò của cô cũng sạch sẽ vô cùng.


Giọng nói quen thuộc lại vang lên, cô ngước mắt lên nhận ra anh đã đi theo mình, khoanh tay ôm ngực tiến lại gần cô.
Hạ Thanh Trì không ngờ anh sẽ đuổi tới đây, nhất thời quên đáp lại.
Cố Đình Xuyên nhân cơ hội này tiếp tục: "Hơn nữa, hồ sơ học tập của cô rất hoàn hảo, từ nhỏ đến lớn đều có ghi chép, còn có tâm huyết tới trường để lập hồ sơ học tập.

Nhược điểm duy nhất là không ai trong lớp biết cô.”
"Lý lịch cá nhân quá gọn gàng, hoặc phải nói là quá sạch sẽ, trông giống như… một người vốn không tồn tại, hay nói cách khác là người cố tình làm giả thân phận."
Anh nói với giọng điệu chắc chắn, đây không phải là suy đoán, anh đã nhận định đây là sự thật.
Sau khi nói xong, anh lại nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén: "Nói cho tôi biết, cô là ai? Janey là thân phận thật của cô hay là thân phận giả của người khác, hay là do người khác tạo ra?
Hạ Thanh Trì nắm chặt góc áo, trước mặt người đàn ông này, cô vẫn không chịu nổi một đòn?.