“Bảo bối ơi?” Cuối tuần Hạ Thanh Trì vị muốn nhanh chóng hoàn thiện bản thảo thiết kế nên mới hẹn trước với Hạ Bảo Bối, đợi cô làm xong việc thì buổi chiều sẽ đi ăn sinh nhật với Hạ Bảo Bối sau.
Thời gian tích tắc trôi qua, không biết làm việc bao lâu thì đột nhiên Hạ Thanh Trì nhận ra cô không còn nghe thấy giọng nói của Bảo Bối nữa.
Vì vậy cô lớn tiếng gọi.
Nhưng không nghe thấy Hạ Bảo Bối đáp lại.
Hạ Thanh Trì lại gọi lớn vài tiếng nhưng vẫn không thấy cô bé trả lời, Hạ Thanh Trì lúc này mới có phận sốt ruột, vội đi loanh quanh tìm kiếm trong nhà thì phát hiện ra Hạ Bảo Bối căn bản không ở trong nhà.
Con bé có thể đi đâu chứ? Tại sao không ở trong nhà?
Đầu óc Hạ Thanh Trì đang trống rỗng không biết làm gì thì đúng lúc đó, Hạ Thanh Trì đột nhiên nhìn thấy tờ giấy mà Hạ Bảo Bối để lại trên bàn.
Trên đó viết: Mẹ ơi, mẹ cho con và anh Cố Thần đi ăn sinh nhật với nhau nha.

Chiều nay con sẽ về, mẹ đừng lo lắng.
Con bé này đúng là! Hư quá đi mất!
Hạ Thanh Trì ném tờ giấy sang một bên rồi tiện tay cầm một bộ quần áo lên, đi xuống lầu.
Hai đứa nhóc này đi đâu được chứ? Mong là không xảy ra chuyện gì nguy hiểm, Hạ Thanh Trì càng nghĩ càng lo lắng, bước chân không khỏi thêm vội vàng.
May mắn thay, Hạ Thanh Trì vừa mới xuống lầu thì đã nhìn thấy Hạ Bảo Bối đang đứng bên cạnh Cố Thần.
Ở cạnh bọn họ còn có một bà cụ nữa.
Hạ Thanh Trì đứng nhìn từ xa, chỉ thấy bà cụ này nhìn rất quen.
Đột nhiên cô nhớ ra, đó không phải bà cụ nhà họ Cố hay sao?
Hạ Thanh Trì bỗng nhớ tới chuyện năm năm trước, lúc cô và Cố Đình Xuyên vừa mới kết hôn không ai trong nhà họ Cố đối xử tốt với cô cả, chỉ có mình bà cụ Cố thật lòng đối đãi mà coi cô như người nhà.
Nhưng dù vậy thì Hạ Thanh Trì cũng không thể để bà cụ Cố gần gũi với Hạ Bảo Bối được!
Hạ Thanh Trì bước nhanh tới, vừa đi vừa gọi: “Hạ Niệm!”
Hạ Bảo Bối lén chạy ra ngoài chơi, cô bé bây giờ Hạ Thanh Trì không thích mình chơi với anh Cố Thần của cô bé nên bây giờ đột nhiên nghe thấy tiếng mẹ gọi, cô bé giật bắn mình rồi trốn ra sau lưng Cố Thần.

“Dì ơi, dì đừng trách Hạ Niệm mà, là cháu gọi cậu ấy ra đây.” Trong lúc nói chuyện thì Hạ Thanh Trì đã chạy tới trước mặt Cố Thần và Hạ Niệm.

Cố Thần theo bản năng bảo vệ Hạ Niệm, giải thích cho Hạ Thanh Trì biết.
“Hạ Niệm, con ra đây cho mẹ.” Hạ Thanh Trì không thèm để ý tới Cố Thần.
Hạ Niệm vừa thấy mình trốn không thoát, chỉ đành đi ra: “Mẹ ơi, con sai rồi, nhưng con thực sự rất muốn ăn sinh nhật cùng với anh Cố Thần nên mới lén chạy ra ngoài.”
Hạ Niệm vừa nói chuyện vừa kéo vạt áo Hạ Thanh Trì: “Hơn nữa mẹ ơi, mẹ có biết không, anh ấy với Bảo Bối đều sinh cùng một ngày đó, mẹ thấy có tuyệt hay không?”
Hạ Thanh Trì lạnh lùng nhìn con gái của mình.

Chuyện này cô đã biết từ lâu rồi, cũng vì lý do đó nên cô mới không thể để Hạ Niệm có quan hệ gì với Cố Thần được nữa, đúng là đứa trẻ ngốc nghếch.

ngôn tình hay
“Đi thôi, về nhà với mẹ.” Hạ Thanh Trì kéo Hạ Niệm quay về, bây giờ cô chỉ muốn trốn mà thôi.
Có lẽ trong giây phút nhìn thấy bà cụ Cố, Hạ Thanh Trì mới bắt đầu hoài nghi liệu mình thật sự đã chuẩn bị tốt tâm lý để đối mặt với mọi thứ hay chưa nữa.
“Cô là cô Janey đúng chứ, xin cô chờ một chút.” Bà cụ Cố đúng lúc mở miệng ngăn cản bước chân chạy trốn của Hạ Thanh Trì.
Là phúc thì không phải hoạ, mà là hoạ thì không thể tránh khỏi, kiểu gì cũng sẽ tới mà thôi.

Hạ Thanh Trì hít sâu một hơi rồi quay người lại, bình tĩnh đối mắt với câu hỏi của bà cụ Cố.
“Đúng vậy, tôi là Janey, xin hỏi bà là?” Hạ Thanh Trì ung dung trả lời.
Bà cụ Cố nhìn từ đầu xuống chân Hạ Thanh Trì, đúng là không tồi, là một cô gái xinh đẹp.

Nhưng không hiểu sao bà cụ Cố cứ thấy cô Janey này có chút quen quen.

“Tôi là bà nội của Cố Đình Xuyên.” Bà cụ Cố giới thiệu ngắn gọn, đơn giản: “Cô biết cháu trai của tôi chứ?”
Hạ Thanh Trì gật đầu: “Hiện tại tôi đang giữ chức tổng giám đốc bộ phận thiết kế ở Cố thị, tất nhiên là tôi có biết Tổng giám đốc Cố ạ.”
Bà cụ Cố gật đầu, Tổng giám đốc Cố? Cô nhóc này giả vờ cũng rất giống đấy.
“Bà cụ Cố, con gái của tôi bướng bỉnh đã làm phiền bà rồi, nếu không còn chuyện gì thì tôi xin phép đưa con gái về trước.” Dứt lời, Hạ Thanh Trì vừa chuẩn bị rời đi thì Hạ Niệm lại đột nhiên rút tay khỏi tay cô.
“Bà cố ơi, cháu về nhà trước nha, lúc nào rảnh cháu lại đến tìm bà chơi.” Hạ Niệm ôm lấy cổ bà cụ Cố, thân mật nói.
Hạ Thanh Trì thấy vậy ngẩn ngơ, chẳng lẽ đó là do bản tính trời sinh của máu mủ ruột thịt sao?
“Cô Janey à, cô có quan hệ gì với Cố Đình Xuyên vậy?” Hai tay bà cụ Cố ôm lấy Hạ Niệm, làm như lơ đãng mà hỏi một câu.
Hạ Thanh Trì nghe vậy sửng sốt nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường: “Bà cụ Cố à, tôi với Tổng giám đốc Cố chỉ có quan hệ công việc bình thường mà thôi.”
Bà cụ Cố nhìn dáng vẻ của Hạ Thanh Trì, thầm nghĩ trong lòng chắc chắn là thằng nhóc đã làm chuyện gì khiến cô Janey đau lòng rồi, nên người ta mới không thèm để ý tới nó.
Vậy thì xem ra vẫn phải làm xét nghiệm ADN thôi!
Bà cụ Cố đột nhiên ôm chặt lấy Hạ Niệm rồi thấp giọng nói: “Cháu với Cố Thần lên xe trước đi, lát nữa bà cố sẽ đưa hai đứa đi ăn sinh nhật.”
“Nhưng mẹ cháu không cho đâu.” Hạ Niệm lẩm bẩm nói rồi còn nhìn thoáng qua chỗ Hạ Thanh Trì.
Hạ Thanh Trì không biết hai người đang nói gì, chỉ thấy Hạ Niệm đang nhìn mình với ánh mắt cầu xin.
“Cháu không cần phải lo, cứ lên xe trước đi, bà cố sẽ nói chuyện với mẹ của cháu.

Mẹ cháu vì lo lắng cho sự an toàn của cháu nên mới không cho đi, bây giờ có bà cố đi cùng thì mẹ cháu sẽ không lo lắng nữa.” Bà cụ Cố liên tục nói dối.
Hạ Niệm nghĩ một hồi: “Được ạ, cháu cảm ơn bà cố, trùng hợp có người đi ăn sinh nhật với bảo bối rồi thì mẹ có thể yên tâm làm việc.”
Bà cụ Cố gật đầu: “Bảo Bối ngoan lắm, cháu mau lên xe đi.”
Nói xong, Hạ Bảo Bối và Cố Thần lập tức đi theo tài xế lên xe, Hạ Thanh Trì thấy vậy thì vội ngăn lại nhưng lại bị bà cụ Cố chặn đường.
“Cô Janey đừng lo, con gái cô và Thần Thần trùng sinh nhật với nhau nên hôm nay tôi sẽ đứa hai đứa nó đi ăn sinh nhật.


Cô cứ về làm việc tiếp đi, tối tôi chắc chắn sẽ đưa con bé an toàn về nhà.”
“Không được!” Hạ Thanh Trì lập tức phản đối, cô sẽ không bao giờ cho phép Hạ Niệm ở với người nhà họ Cố.

Nếu lỡ như bà cụ Cố nhân cơ hội này đưa Hạ Niệm đi xét nghiệm DNA thì phiền phức lắm.
“Cô bé sẽ không sao đâu, cô cứ yên tâm, hơn nữa Hạ Niệm lại là người bạn duy nhất của Cố Thần, hai đứa nó cùng nhau đón sinh nhật sẽ càng sung sướng, cô thấy có đúng không?” Bà cụ Cố có ý đồ thuyết phục Hạ Thanh Trì.
“Tuyệt đối không được đâu ạ, bà mau bảo Hạ Niệm xuống xe đi, nếu không thì tôi báo cảnh sát đó.” Hạ Thanh Trì càng thêm sốt ruột.
Bà cụ Cố thấy thái độ kiên quyết của Hạ Thanh Trì thì trong lòng không nhịn được mắng chửi thằng cháu trai thối tha trong lòng một trận.

Rốt cuộc là nó đã làm gì với con gái nhà người ta mà bây giờ người ta kiên quyết ngăn đứa bé nhận cha thế này không biết.
Xem ra mềm dẻo khuyên nhủ không được rồi, bà chỉ có thể cứng rắn mà thôi.
Trong lòng bà cụ Cố đột nhiên nghĩ ra một kế, trong chốc lát, vẻ mặt bà thay đổi đột ngột, lạnh lùng nói: “Vậy thì đứa trẻ nhà chúng tôi tại sao lại ở chỗ cô?”
“Gì cơ?” Hạ Thanh Trì lập tức ngẩn ra, cái gì mà đứa trẻ nhà họ Cố chứ? Chẳng lẽ bà cụ Cố đã biết thân phận thực sự của Hạ Niệm rồi ư?
Không thể nào, không ai biết chuyện đó cả! Hạ Thanh Trì nhanh chóng phủ nhận suy đoán đó của mình.
Bà cụ Cố nói vậy đơn giản là vì muốn đưa Hạ Niệm đi, chắc chắn là bà ta muốn đưa Hạ Niệm đi xét nghiệm ADN rồi.
“Bà cụ Cố, bà đúng là biết nói đùa.

Đứa trẻ này là tôi mang thai mười tháng rồi sinh ra, tại sao tự dưng lại biến thành đứa trẻ nhà họ Cố rồi?” Hạ Thanh Trì nhìn thấu mưu đồ của bà cụ Cố, cô cưỡng ép bản thân phải bình tĩnh lại.
“Nhà chúng tôi lúc trước bị thất lạc một đứa bé, chúng tôi vẫn luôn tìm kiếm lâu nay, bây giờ tôi đã biết đó Hạ Niệm nên bây giờ tôi muốn đưa đứa trẻ về nhận tổ quy tông!” Bà cụ Cố lập tức nhập vai, cảm xúc kích động nói.
Hạ Thanh Trì bị kĩ thuật diễn xuất của bà cụ Cố làm cho choáng váng, nhất thời không biết nói gì.
“Xét thấy cô đối xử với đứa trẻ nhà chúng tôi không tệ, nhà chúng tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm đối với cô nữa, chỉ cần cô trả lại đứa trẻ cho chúng tôi thì chuyện này coi như bỏ qua, chúng tôi còn sẽ tặng cô một khoản tiền.” Kĩ thuật diễn xuất của bà cụ Cố liên tục bùng nổ.
Tiếng cãi vã của hai người khiến cho rất nhiều hàng xóm xung quanh dừng lại quan sát.

Một vài quần chúng hóng chuyện không hiểu chuyện xảy ra đều bị kĩ thuật diễn của bà cụ Cố mê hoặc, ai cũng nghĩ Hạ Thanh Trì bắt cóc đứa bé, bây giờ còn không chịu cho đứa bé nhận người thân.
Vì thế mọi người đều tự giác hoá thân thành “sứ giả chính nghĩa” sôi nổi chỉ trích Hạ Thanh Trì.
“Này cô gái, bà cụ nhà người ta cũng khổ lắm rồi, cô mau trả đứa trẻ lại cho người ta đi.”

“Người ta đã không truy cứu trách nhiệm của cô rồi, còn cho cô tiền sướng quá rồi còn gì nữa, cô còn muốn gì hả?”
“Đúng vậy, làm người đừng có tham lam quá.”
Hạ Thanh Trì bị mấy giọng nói đó vây xung quanh thì càng thêm tức giận: “Đây là con của tôi, vốn không phải của nhà bọn họ!”
Tiếng giải thích quá yếu ớt nên căn bản không ai nghe thấy.
Đúng lúc đó, Hạ Thanh Trì đột nhiên phát hiện ra không thấy bà cụ Cố đâu nữa, sau đó lại thấy xe của bà cụ Cố đã nổ máy, chuẩn bị ra khỏi khu chung cư rồi.
Hạ Thanh Trì lao ra khỏi đám người, đuổi theo chiếc xe.
May mắn là bình thường chờ từ sáng tới chiều mãi không bắt được một chiếc taxi, ấy vậy mà hôm nay vừa ra khỏi tiểu khu đã gặp ngay một chiếc, đúng là ông trời cũng muốn giúp cô mà.
“Bác tài, phiền bác chạy theo chiếc xe màu đen đằng trước.” Hạ Thanh Trì cầu xin nói: “Bác tài à, con của tôi ở trên chiếc xe đó, xin bác giúp tôi đuổi theo bọn họ với!”
“Được, cô cứ yên tâm, tôi nhất định giúp cô!” Bác lái xe cũng là một người nhiệt tình, vừa nghe là phải đuổi theo đứa trẻ thì bác tài lập tức nhấn chân ga lao vù đi.
Hạ Thanh Trì nhìn chằm chằm phía trước, sợ sẽ mất dấu chiếc xe đó, nhưng cho dù cô có đuổi theo thì cô cũng chẳng phải đối thủ của bà cụ Cố.

Nghĩ đến đây, Hạ Thanh Trì lấy điện thoại ra, bất đắc dĩ gọi cho Cố Đình Xuyên.
Người có thể đối phó với bà cụ Cố chỉ e là có mình Cố Đình Xuyên mà thôi.
“Alo, Tổng giám đốc Cố, bà nội của anh bắt cóc con gái của tôi rồi, anh mau tới đây đi.” Hạ Thanh Trì không thừa thãi một câu mà đi thẳng vào vấn đề.
Lúc này, Cố Đình Xuyên vẫn đang ở trong bữa tiệc sinh nhật của Cố Thần, anh có chút không tài nào hiểu nỗi.

Lúc nãy bà nội rời đi là để bắt cóc con gái của Hạ Thanh Trì ư? Nhưng nghe giọng điệu của Hạ Thanh Trì thì hình như không phải lời nói đùa.
“Ở đâu?” Cố Đình Xuyên hỏi.
Hạ Thanh Trì nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trong lòng sáng tỏ: “Bệnh viện Trung ương.”
“Được, tôi sẽ đến đó ngay.” Cố Đình Xuyên cúp điện thoại rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Hạ Thanh Trì vẫn luôn theo sát bà cụ Cố, quả nhiên bà ta đưa Hạ Niệm tới bệnh viện Trung ương.

Sau khi xuống xe, Hạ Thanh Trì lập tức chạy đuổi theo vào, cô tuyệt đối không cho phép bà cụ Cố làm xét nghiệm ADN cho Hạ Niệm..