Lúc Hạ Thanh Trì vào trong bệnh viện thì đã nghe thấy tiếng khóc của Hạ Niệm.

Cô dựa theo tiếng của cô bé đuổi theo, nhìn thấy mấy cô y tá đang định lấy máu của Hạ Niệm, Hạ Thanh Trì lao nhanh về phía đó, ngăn họ lại.

“Mẹ ơi, Bảo Bối không muốn lấy máu đâu, Bảo Bối sợ lắm.

” Trong mắt Hạ Niệm rưng rưng nước mắt, trái tim Hạ Thanh Trì như bị ai bóp nát.

“Không lấy máu, không lấy máu nhé, Bảo Bối đừng sợ, có mẹ ở đây rồi.

” Hạ Thanh Trì khẽ khàng an ủi cô bé.

“Bà cụ Cố, chuyện hôm nay tôi không muốn hơn thua với bà nữa, chỉ xin bà về sau đừng xuất hiện ở trước mặt tôi và con gái tôi nữa.

” Hạ Thanh Trì chỉ muốn nhanh chóng rời đi.


Nhưng bà cụ Cố lại không muốn để cô rời đi dễ dàng.

“Cô Janey à, tôi nghi ngờ Hạ Niệm chính là con gái của Cố Đình Xuyên, tôi muốn làm xét nghiệm ADN cho nó.

” Bà cụ Cố ngang ngược nói.

Hạ Thanh Trì giang hai tay ra bảo vệ Hạ Niệm: “Tôi đã nói rồi, đây là con gái của tôi, không liên quan gì đến nhà họ Cố các người hết, dựa vào đâu mà bà muốn con gái tôi phải làm xét nghiệm ADN?”
“Đợi tới lúc có kết quả xét nghiệm ADN, nếu đứa bé này thật sự không có quan hệ với nhà họ Cố chúng tôi thì tôi sẽ bồi thường về mặt kinh tế cho cô.

” Bà cụ Cố hoàn toàn để lộ vẻ ngang ngược, áp bức, không cho người khác có cơ hội làm trái.

Đứng trước thái độ đó của bà cụ Cố, Hạ Thanh Trì chỉ đành kiên trì nói: “Tôi không cần tiền của mấy người, tôi sẽ không bao giờ cho phép con gái tôi làm thứ xét nghiệm ADN vô nghĩa này.


Hạ Thanh Trì biết bản thân mình không thể lay chuyển được bà cụ Cố, bây giờ cô chỉ có thể kéo dài thời gian, đợi tới lúc Cố Đình Xuyên tới có lẽ mọi chuyện sẽ thay đổi.

Trong lúc vô tình, Hạ Thanh Trì đã đặt toàn bộ hy vọng của mình lên người Cố Đình Xuyên.

“Nói gì cũng thế thôi, hôm nay dù thế nào cũng phải làm xét nghiệm ADN!” Bà cụ Cố cứng rắn nói.

Bà cụ Cố đưa mắt ra hiệu, sau đó có vài người tiến lên muốn bắt lấy Hạ Niệm.

Hạ Thanh Trì bảo vệ Hạ Niệm chặt chẽ, dáng vẻ như muốn liều sống liều chết với bọn họ.

“Bà nội, bà ở đây làm gì thế?” Vào thời khắc quyết định, Cố Đình Xuyên đột nhiên xuất hiện.

Hạ Thanh Trì ngẩng đầu lên nhìn dáng vẻ tuấn lãng của Cố Đình Xuyên, trong lòng cô không hiểu vì sao lại có vài phần an tâm.


“Đây là tổng giám đốc thiết kế mà Cố thị đã phải mất một số tiền lớn mới mời về được, cô ấy cũng là nhà thiết kế của buổi lễ Ánh Sao lần này.

Bà muốn gây chuyện với người ta thì tuỳ bà, cháu không giúp bà dọn dẹp tàn cục đâu.

” Cố Đình Xuyên lạnh nhạt uy hiếp bà cụ Cố.

Vừa nghe anh nói vậy, trên mặt bà cụ Cố lộ ra vẻ đắn đo, buổi lễ Ánh Sao quả thực không phải chuyện đùa.

“Tên nhóc thối tha này, cháu nói cho bà biết cô bé này có phải con của cháu không hả?” Bà cụ Cố thấp giọng hỏi.

Cố Đình Xuyên ngẩng đầu nhìn lướt qua Hạ Niệm, trong đầu anh cũng hiện lên đôi phần nghi ngờ, có lẽ cô bé này chính là điểm quan trọng để giải thích thân phận bí ẩn của Janey.

“Tất nhiên là không phải rồi bà nội.

Hạ Niệm là con gái của Janey, không có quan hệ gì với cháu cả.

” Cố Đình Xuyên nghiêm túc nói.

“Nhưng bà thấy đứa bé này giống cháu hồi còn bé y đúc, cháu đừng có nói dối bà, kể cả cháu không nói thật thì bà cũng có thể biết được sự thật.


” Bà cụ Cố quyết không lùi bước.

“Thật sự là không phải, cháu với Janey mới chỉ biết nhau mấy ngày, làm sao mà đã có đứa con lớn chừng này rồi được?”
Vẻ mặt bà cụ Cố hình như có phần dịu xuống, chẳng lẽ bà nhìn lầm thật rồi?
“Bà nội của tôi lớn tuổi rồi, hi vọng cô có thể thông cảm cho bà ấy, để tôi gọi người đưa cô về nhà nhé.

” Cố Đình Xuyên đi tới trước mặt Hạ Thanh Trì, thấy trên mặt cô vẫn còn vương vài giọt nước mắt, trái tim anh dường như bị thứ gì đó đâm một nhát.

Hạ Thanh Trì không chú ý tới vẻ khác lạ của Cố Đình Xuyên, cô chỉ muốn nhanh chóng đưa Hạ Niệm ra khỏi chỗ này.

Nghe Cố Đình Xuyên nói vậy, Hạ Thanh Trì không nói một câu mà trực tiếp quay lưng rời đi.

Bà cụ Cố cũng không nói năng gì nữa.

Hạ Lăng An trốn ở một góc tối đã nhìn thấy hết mọi chuyện, chẳng lẽ đứa bé đó thật sự là con của Cố Đình Xuyên? Vậy thì quan hệ của Janey và Cố Đình Xuyên là gì?.