Một đôi tình nhân làm nhiều việc ác, Hạ Thanh Trì véo bản thân một cái thật mạnh, nghĩ lại 5 năm này mình và Hạ Niệm chịu bao nhiêu cực khổ, mà hai đầu sỏ gây tội này lại sống tự do tự tại như vậy.

Trong đầu Hạ Thanh Trì hiện lên dáng vẻ Hạ Niệm ốm yếu nằm trên giường bệnh, hận ý trong ánh mắt nhìn Cố Đình Xuyên lại tăng thêm vài phần.
“Trưởng phòng Diêu, đừng nói lời tạm biệt quá chắc chắn như thế, không phải vẫn còn một người mẫu chưa thử quần áo sao, cô làm sao mà biết được có đẹp hay không.” Đinh Linh nhìn Hạ Lăng An đi tới với Tổng giám đốc Cố, âm thầm đắc ý mình không chọn sai người.
“Hạ Lăng An không thử quần áo đúng hạn hoàn toàn là bởi vì nguyên nhân cá nhân của cô ta.” Chị Diêu không để lại một chút mặt mũi nào cho Hạ Lăng An, ở trong mắt chị Diêu, Hạ Lăng An cũng chỉ là một người đàn bà ti tiện dựa vào sắc đẹp để leo lên mà thôi.
“Nhưng Buổi lễ Tinh Quang không phải việc nhỏ, quần áo của mỗi một người mẫu đều phải thiết kế và điều chỉnh một cách tỉ mỉ, cho nên mời cô Hạ Lăng An đây đi thử lễ phục của mình một chút đi.” Hạ Thanh Trì nãy giờ không nói chuyện đột nhiên mở miệng, cắt ngang lời nói của chị Diêu.
Hạ Thanh Trì rất hiểu tính cách của chị Diêu, nhưng cô càng hiểu tính tình của Hạ Lăng An, ở hội nghị chị Diêu khiến cô ta không xuống đài được, Hạ Thanh Trì sợ Hạ Lăng An sẽ ngầm gây bất lợi cho chị Diêu nên mới mở miệng ngắt lời.
Hạ Lăng An lạnh lùng đứng dậy: “Được rồi, vậy tôi đi thử một chút.”
“Để nhiều người như vậy chờ một mình cô, cái giá của cô thật đúng là lớn, cô Hạ, làm phiền cô nhanh lên một chút, ngày mai là Buổi lễ Tinh Quang rồi, người của bộ thiết kế chúng tôi rất bận.” Chị Diêu không chịu buông tha, nói.

Hạ Thanh Trì nhẹ nhàng đẩy chị Diêu một chút, ý bảo cô ấy không cần nói nữa: “Buổi lễ Tinh Quang là chuyện lớn, mà cô Hạ lại là ngôi sao lớn, chúng ta chờ một lát cũng có sao đâu?” Những lời này còn có lực sát thương hơn cả lời nói của chị Diêu, câu nói của Hạ Thanh Trì thành công khiến cho một bộ phận quần chúng ăn dưa đang ngồi ở đây nảy sinh lòng thù hận.

Suốt hai mươi phút Hạ Lăng An mới xuất hiện ở trước mặt mọi người, cô ta mặc một bộ váy dài màu đen, rất có khí chất nữ vương.
“Tổng giám đốc Cố, trưởng phòng Diêu, tôi mới tới công ty, không quá quen thuộc với mọi người, không bằng mượn bộ quần áo này giao lưu một chút ý tưởng thiết kế của tôi với mọi người để mọi người cùng nhau tiến bộ.” Hạ Thanh Trì bỗng dưng đứng dậy đề nghị nói.

Chị Diêu gật đầu mà không tự hỏi lấy một chút, đồng thời nhìn về phía Cố Đình Xuyên.
Còn Cố Đình Xuyên lại suy nghĩ rất lâu, anh không biết vì sao đột nhiên Hạ Thanh Trì lại đưa ra đề nghị như vậy nhưng cuối cùng vẫn đồng ý, dù sao thì nhìn xem sẽ biết mục đích thực sự của Hạ Thanh Trì là gì.
“Được rồi.” Hạ Thanh Trì chậm rãi đi về phía Hạ Lăng An: “Bộ quần áo này là tôi đặt làm riêng cho cô Hạ Lăng An, bây giờ tôi sẽ trao đổi với mọi người về thiết kế tâm đắc của tôi một chút.” Hạ Lăng An kiêu ngạo ngẩng đầu, bộ quần áo này phô ra được hết khí tràng và khí chất của cô ta, nói thật, bản thân cô ta cũng rất vừa lòng.
“Đầu tiên, khí chất trên người cô Hạ rất có khí chất nữ vương, cho nên bộ váy dài đen đơn giản nhưng khí phách này có thể phô ra khí chất của cô Hạ một cách tốt nhất.” Hạ Thanh Trì nói rất chuyên nghiệp.

Hạ Lăng An nghe xong lời này lại càng kiêu ngạo, không sai, tôi đây chính là nữ vương.
“Hơn nữa dáng người cô Hạ cao gầy, có thể gánh được chiếc váy dài như vậy.” Hạ Thanh Trì nói rất chân thành.
Nụ cười trên mặt Hạ Lăng An càng lúc càng rõ, giống như cô ta là người xinh đẹp nhất trên thế giới này.

Cố Đình Xuyên nghe xong lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm, Hạ Lăng An mặc bộ đồ này đúng là không tồi, cũng rất phù hợp với khí chất của cô ta, nhưng Hạ Lăng An lại không quá đẹp giống như Hạ Thanh Trì nói, chỉ sợ phía sau vẫn còn một đoạn lời nói bẻ lái nữa.
“Lúc bắt đầu đo kích cỡ cho cô Hạ, tôi phát hiện eo của cô Hạ khá thô, hơn nữa trên bụng có chút thịt thừa, nếu mặc váy chiết eo sẽ lộ rõ những khuyết điểm này.”
Thô, thịt thừa, khuyết điểm, mấy chữ này tàn nhẫn đâm vào Hạ Lăng An, sắc mặt cô ta chậm rãi đen xuống sau đó tái xanh đi.
“Chị nói cái gì? Eo tôi thô chỗ nào?” Hạ Lăng An lớn tiếng chất vấn, thân là người mẫu lại bị người nói như vậy, Hạ Lăng An lập tức đánh mất đi tất cả lý trí.
“Cô Hạ, tôi chỉ là việc nào ra việc đấy thôi, đúng là eo của cô không thô, nhưng nếu so sánh với những người mẫu khác thì lại không được thon lắm.” Hạ Thanh Trì nở nụ cười khéo léo: “Dù sao tuổi của cô bây giờ, có chút thịt thừa cũng là bình thường.”
Tuổi? Lại thêm một thanh kiếm cắm vào ngực Hạ Lăng An.


Thật ra thì Hạ Lăng An cũng coi như đang trong độ tuổi thanh xuân, nhưng nếu so sánh với những người mẫu khác ở công ty thì tuổi của cô ta lại rất lớn.

Đây vẫn luôn là tâm bệnh của Hạ Lăng An, ngày thường không ai dám nhắc đến, bây giờ nghe hạ Thanh Trì nói như vậy, mấy người mẫu ngày thường từng bị Hạ Lăng An ức hiếp không khỏi hít hà một hơi.
“Nhưng mà cô Hạ, làm một nhà thiết kế chuyện nghiệp, tôi có nghĩa vụ nhắc nhở cô cần phải chú ý nhiều hơn trong vấn đề quản lý dáng người.” Hạ Thanh Trì thừa dịp Hạ Lăng An còn đang nghẹn lời, tiếp tục nói.
“Được rồi, chúng ta đừng đặt trọng điểm ở việc thảo luận vấn đề dáng người của cô Hạ nữa, nhiệm vụ của nhà thiết kế chính là phóng đại ưu điểm trên người người mẫu một cách toàn diện nhất, che đi khuyết điểm.” Hạ Thanh Trì cố ý nhấn mạnh bốn chữ che đi khuyết điểm này, không thể nghi ngờ nó tạo thành tác dụng nhấn mạnh lần thứ hai trong lòng mọi người.
Hai bàn tay Hạ Lăng An siết chặt làn váy, từng câu từng chữ hạ Thanh Trì nói ra đều đánh trúng điểm yếu của cô ta, khiến cho Hạ Lăng An dù có tức giận cũng không thể nói được một câu phản bác nào.
“Tôi đã kéo vòng eo của bộ đồ này lên trên, nó che đi khuyết điểm của cô Hạ rất tốt, hơn nữa còn tạo cảm giác dáng người của cô Hạ thon dài hơn nhiều, càng thêm khí chất.” Hạ Thanh Trì rất tự tin giải thích, tuy rằng chỉ là một thiết kế đơn giản, cải tiến đơn giản, nhưng mọi người ở đây đều bị cô nói đến nỗi sửng sốt, khí trc chất này còn mạnh hơn cả Hạ Lăng An.

Hạ Lăng An nhìn dáng vẻ của Hạ Thanh Trì, nghĩ thầm trong lòng Hạ Thanh Trì này đã không còn là Hạ Thanh Trì của năm năm trước, xem ra không thể coi thường cô ta.


Có thể nói đến nỗi cô nghẹn họng không đáp lại được, Hạ Thanh Trì của năm năm trước không có năng lực này.
“Tôi cho rằng thiết kế thời trang tốt nhất thường không phải là thiết kế của bạn hoa lệ như thế nào, mà là bạn có dụng tâm hay không.

Dụng tâm suy xét cho khách hàng của bạn, thiết kế ra trang phục thật sự thích hợp với bọn họ mới là điều mà một nhà thiết kế ưu tú nên làm.”
Lời tổng kết của Hạ Thanh Trì nhận được một tràng vỗ tay của mọi người, ngay cả khóe miệng của Cố Đình Xuyên cũng mang theo một chút ý cười không dễ phát hiện.
“Nhưng mà chúng ta muốn tham gia Buổi lễ Tinh Quang, trang phục mà cô thiết kế nếu để ngày thường mặc thì còn được, nhưng đi Buổi lễ Tinh Quang thì liệu có hơi bình thường quá hay không?” Đinh Linh đột nhiên làm khó dễ.
“Cô vốn chẳng nhìn kĩ lễ phục của Buổi lễ Tinh Quang bao năm qua đúng chứ? So sánh với lễ phục mà cô thiết kế năm vừa rồi cũng không đủ hoa lệ nha.” Đinh Linh cười lạnh, hình như đang ghét bỏ phẩm vị của Hạ Thanh Trì.
“Đương nhiên là tôi đã làm chuẩn bị cho giai đoạn trước.” Hạ Thanh Trì không nhanh không chậm nói: “Năm nay xu thế lưu hành phổ biến trên toàn cầu đều là đơn giản, thuần túy, ở buổi lễ Tinh Quang chúng ta tất nhiên cũng cần phải phù hợp với trào lưu của thế giới đúng chứ.”
“Nếu năm nay chúng ta chỉ chú trọng đến sự hoa lệ, như vậy trên ảnh chụp mạng, chỉ sợ ngay cả dân mạng cũng phỉ nhổ phẩm vị của Cố Thị chúng ta quá kém, trang phục thiết kế ra giống như phong cách đỏ phối với xanh lá của những năm 70 – 80.”.