Sau khi hai người chia tay, Đường Tiểu Kỳ vội vàng chạy về đoàn làm phim, Hạ Thanh Trì lại một mình từ từ đi về nhà.

Mọi chuyện tựa như cuộn đay rối, quấn quanh trong lòng Hạ Thanh Trì.
Bởi vì còn sớm, Hạ Thanh Trì muốn đi lòng vòng một chút giải sầu.

Cô không muốn mang theo tâm trạng nặng nề về nhà.

Lúc sắp tới dưới lầu, di động của Hạ Thanh Trì vang lên, lấy ra mới thấy là Hạ Lăng An gọi tới.
"Alo cô Hạ, có chuyện gì sao?" Hạ Thanh Trì quyết đoán nhận máy.

Cô rất muốn biết mục đích của Hạ Lăng An là gì.
"Chào Janey, cô rảnh chứ? Ra ngoài tâm sự chút đi." Giọng Hạ Lăng An hả hê tựa như nắm chắc hết thảy trong tay vậy.
"Được, gặp ở đâu?" Hạ Thanh Trì hoàn toàn không sợ tiếp chiêu.
"Tôi chờ cô ở quán cà phê gần công ty." Dứt lời, Hạ Lăng An lập tức ngắt máy.
Hạ Thanh Trì nhanh chân ra cửa tiểu khu, gọi xe, chạy tới Cố Thị.
Hơn mười phút sau, Hạ Thanh Trì tới nơi, vừa vào cửa đã thấy Hạ Lăng An đang chờ sẵn.
"Nói đi, tôi biết cô gửi chuyển phát nhanh cho tôi.


Cô muốn cái gì?" Hạ Thanh Trì không có thời gian vòng vo với Hạ Lăng An, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Hạ Lăng An cười nói: "Nếu cô đã trực tiếp như thế thì tôi cũng không cần giấu làm gì.

Janey, tôi rất hiếu kỳ, sao Hạ Niệm lại là con của Cố Đình Xuyên được?"
"Không liên quan gì đến cô." Hạ Thanh Trì cực kỳ gay gắt với Hạ Lăng An.
"Cô về làm gì?" Hạ Lăng An cũng không hiền lành chút nào.
"Lại càng không liên quan tới cô.

Nhưng chắc chắn không phải vì Cố Đình Xuyên, càng không phải muốn con gái tôi nhận ba." Hạ Thanh Trì khẳng định.
Hạ Lăng An nhìn thật kỹ gương mặt xinh đẹp trước mắt, đúng là có hơi giống chị gái cô ta, nhưng tính cách phải nói là cách biệt như trên trời dưới vực.
"Sao tôi tin lời cô nói là thật được?" Hạ Lăng An hỏi ngược lại.
Hạ Thanh Trì hừ lạnh: "Nếu tôi về nước vì mang con đi tìm Cố Đình Xuyên thì sao lâu thế rồi tôi còn không đi xét nghiệm nhận thân chứ? Ngược lại còn là cô làm xét nghiệm nhận thân đưa tới cho tôi."
"Nếu tôi có ý đồ gì với Cố Đình Xuyên, sao tôi phải tới đây? Có mà mong ngóng cô giao báo cáo xét nghiệm cho Cố Đình Xuyên mới phải."
Hạ Lăng An hơi kinh ngạc: "Sao cô biết tôi chưa nói với Đình Xuyên về quan hệ của anh ấy và Hạ Niệm?"
Hạ Thanh Trì uống một ngụm nước đặt trước mặt, cô nói một thôi một hồi, không khỏi miệng khô lưỡi khô.
"Đã là đàn ông, dù không muốn thừa nhận đứa con này cũng phải tới gặp tôi mới đúng.

Nhưng đến giờ này tôi còn chưa thấy Cố Đình Xuyên, thậm chí không nhận được lấy một cuộc điện thoại."
Hạ Lăng An càng ngày càng hoài nghi, cô nàng này thật sự là bà chị ngốc của cô ta sao?
"Thế cô về nước làm gì?"
"Tôi nói rồi, không liên quan gì đến cô." Hạ Thanh Trì nhấn mạnh.
"Tóm lại hai ta nước giếng không phạm nước sông, chuyện này cô không nói, cả đời Cố Đình Xuyên cũng không biết, tôi không có hứng thú gì với thân phận kia."
Hạ Lăng An gật đầu: "Được thôi Janey, chúng ta nói rồi đấy, nước giếng không phạm nước sông."
Hạ Thanh Trì gật đầu: "Ừ, một lời đã định."
Nói xong, Hạ Thanh Trì rời khỏi quán cà phê.

Rốt cuộc tảng đá lớn trong lòng đã buông xuống một nửa, tạm thời áp chế chuyện này phát triển.
"Janey, để tôi chứng kiến gương mặt thật của cô nào." Hạ Lăng An cười lạnh, cất cái cốc Hạ Thanh Trì vừa uống nước vào túi zip.
Hạ Thanh Trì sao có thể ngờ được mục đích Hạ Lăng An mời mình tối nay hoàn toàn là ý ở ngoài lời.
Hạ Thanh Trì về đến nhà đã hơn chín giờ, Hạ Bảo Bối nằm sấp trên bàn, tay cầm bút màu nước ngủ gật.
Hạ Thanh Trì đau lòng đi tới bế Hạ Bảo Bối về phòng, đặt lên giường.
Nửa đường, Hạ Bảo Bối mơ màng tỉnh lại, vươn tay nhỏ ôm lấy cổ Hạ Thanh Trì: "Mẹ, mẹ về rồi, Bảo Bối ngoan lắm nhé."
Hạ Thanh Trì thơm má Hạ Bảo Bối: "Mẹ biết, Bảo Bối ngoan nhất.


Mau ngủ đi, Mẹ yêu con."
Ngày hôm sau chính là Buổi lễ Tinh Quang.
Hạ Thanh Trì đưa Hạ Bảo Bối đến nhà trẻ từ sáng sớm, dặn đi dặn lại Hạ Bảo Bối nhất định phải ngoan ngoãn chờ trong lớp rồi mới vội vàng rời khỏi nhà trẻ.
Tới Cố Thị, Hạ Thanh Trì mới phát hiện rất nhiều đồng nghiệp bộ phận thiết kế đều tới từ lâu, đã bắt đầu bận rộn chuẩn bị Buổi lễ Tinh Quang.
"Ôi chao, Janey đúng là nhà thiết kế nổi tiếng có khác.

Ngày hôm nay mà còn có thể sát giờ như thế mới đi làm." Đinh Linh chanh chua nói.
"Janey có con nhỏ, không giống người nào đó không gia đình, không con cái, nhẹ nhàng thoải mái.

Với cả cô đến sớm được bao nhiêu cơ chứ? Bình thường cô đi làm bốc phét đã tốn nhiều hơn thời gian cô đến sớm rồi.

Người ta cũng không đi muộn, cô lắm mồm làm gì?"
Hạ Thanh Trì còn chưa kịp đối đáp, chị Diêu đã lên tiếng giữ gìn.
Hạ Thanh Trì cười gật đầu với chị Diêu, không để ý đến Đinh Linh đanh đá, nói với các đồng nghiệp còn lại của bộ phận thiết kế: "Được rồi, nhiệm vụ hôm nay rất nặng, chúng ta mau chóng chuẩn bị thôi."
Chị Diêu là một người phụ nữ có năng lực công tác rất mạnh, phối hợp làm việc với Hạ Thanh Trì chẳng khác nào hổ thêm cánh.
Tuy rằng chuẩn bị Buổi lễ Tinh Quang là việc nặng nhất hàng năm của bộ phận thiết kế, nhưng nhờ hai người chỉ đạo, hết thảy đều tiến hành đâu vào đấy.
Cố Đình Xuyên đến bộ phận thiết kế vừa lúc thấy được hình ảnh như vậy.
Cố Đình Xuyên vẫn biết chị Diêu là người rất có tài lãnh đạo, nhưng khiến anh bất ngờ là Hạ Thanh Trì cũng có năng lực ở phương diện này.
Thật đúng là một cô gái khiến người ta nhìn không thấu.

Không thể không thừ nhận, Cố Đình Xuyên ngày càng tò mò về Hạ Thanh Trì, cô nàng này cứ như thuốc phiện vậy, vừa chạm vào liền không tài nào cai nổi.
"Tổng giám đốc Cố đến rồi, anh xem còn cần chuẩn bị gì khác không?" Chị Diêu thấy Cố Đình Xuyên đến bộ phận thiết kế thị sát thì chủ động chào hỏi.
Cố Đình Xuyên lắc đầu: "Tạm thời trông không có chỗ nào lộn xộn cả, nhưng Buổi lễ Tinh Quang không phải việc nhỏ, mọi người cần thận một chút, đến lúc ấy đừng có gì sai lầm."

"Vâng, tổng giám đốc Cố yên tâm đi.

Tôi với Janey và mọi người trong bộ phận thiết kế đều rất nghiêm túc với Buổi lễ Tinh Quang lần này, cam đoan cho công ty một kết quả vừa lòng." Chị Diêu đáp.
Cố Đình Xuyên gật đầu, đang định rời đi lại nhác thấy một chiếc váy dài màu đen trơ trọi một mình trên giá áo.
"Đây là váy của Hạ Lăng An à?" Cố Đình Xuyên hỏi.
"Vâng, của cô Hạ ạ.

Chúng tôi đã sửa sang lại hoàn chỉnh rồi, cũng đã là phẳng, chỉ chờ cô Hạ đến là có thể mặc." Trợ lý thiết kế phụ trách giúp Hạ Lăng An thay đồ đáp lời.
"Sao Hạ Lăng An còn chưa tới?" Cố Đình Xuyên bực bội, giọng nói cũng mang theo chút bất mãn.
"Tôi cũng không rõ, tôi không nhận được điện thoại của cô Hạ." Chị Diêu trả lời.
"Từ Khải, gọi điện thoại hỏi Hạ Lăng An xem vì sao còn chưa tới công ty."
Từ Khải nghe ra lời này của Cố Đình Xuyên ẩn giấu bực bội, vội vàng gật đầu lấy di động gọi cho Hạ Lăng An.
Nhưng di động của Hạ Lăng An lại tắt máy, Từ Khải lập tức ứa mồ hôi lạnh toàn thân.

Tình cảnh này là muốn anh ta tráng niên mất sớm đấy à?
"Tổng giám đốc Cố, cô Hạ tắt máy." Từ Khải nơm nớp lo sợ, kiên trì báo cáo.
Lông mày Cố Đình Xuyên nhăn thật chặt, lấy di động của chính mình ra, xoay người ra cửa, đích thân gọi cho Hạ Lăng An..