Thì ra là như thế này, Hạ Thanh Trì thật sự hận chính mình không có tiền đồ, chỉ vì lời nói của Cố Đình Xuyên mà đã khích động đến mức tim đập loạn xạ.
“Cảm ơn sự bảo vệ của tổng giám đốc Cố.

Chuyện này đã qua rồi.

Tôi không muốn nhắc lại nữa, tôi cũng sẽ không truy cứu nữa.

Tôi hy vọng tổng giám đốc Cố có thể tôn trọng ý kiến của đương sự như tôi.”
Hạ Thanh Trì lịch sự từ chối, nếu như đã không thể quay lại với nhau thì nên dứt khoát cắt đứt mọi liên lạc, cũng không để cho bản thân có được bất cứ suy nghĩ nào.
Cố Đình Xuyên không nói, anh không phải là người thích lo chuyện bao đồng, nhưng nhìn thấy vết sẹo trên người Hạ Thanh Trì, anh đột nhiên cảm thấy mình không tự chủ được, thân thể mất kiểm soát, miệng cũng không kiểm soát được, thậm chí ngay cả tâm trí cũng đã mất kiểm soát rồi.
“Tổng giám đốc Cố, tôi đi làm trước đây.” Hạ Thanh Trì nói rồi đứng dậy và rời đi.

Lần này Cố Đình Xuyên không ngăn cản cô nữa: “Nhân tiện, tổng giám đốc Cố, tôi mong tổng giám đốc Cố có thể giúp đỡ tôi giữ bí mật chuyện này.”
Cố Đình Xuyên hiểu mối lo ngại của Hạ Thanh Trì, dù sao thì miệng nhiều người xói chảy vàng, trăm người ngàn ý, xấu tốt lẫn lộn, anh hiểu được đạo lý lời nói của con người rất đáng sợ: “Cô cứ yên tâm, tôi sẽ không nói cho bất cứ ai khác đâu.”

Hạ Thanh Trì khẽ cười: “Cảm ơn tổng giám đốc Cố.”
Sau khi nói xong, Hạ Thanh Trì rời văn phòng, mở cửa và bắt gặp ánh mắt dò hỏi của Từ Khải.
Từ Khải vừa rồi đã nghe thấy tiếng hét trong phòng, anh ta sững sờ tại chỗ, Cố Đình Xuyên vậy mà lại cởi mở đến thể, ở trong phòng làm việc làm…
Lúc này cửa mở ra, Từ Khải như phản xạ có điều kiện nhìn sang, phát hiện Hạ Thanh Trì từ trong đó đi ra, đầu tóc có hơi rồi, quần áo cũng có vẻ hơi nhăn, thậm chí lớp trang điểm cũng đã có chút lem nhem.
Lần này, về cơ bản thực sự như một đòn giáng xuống.

Từ Khải gật đầu với hướng văn phòng của Cố Đình Xuyên, lẩm bẩm: “Quả nhiên là tổng giám đốc Cố, hành động rất nhanh.

Ngày nào cũng ở trong văn phòng tăng ca, bạn gái vậy mà lại tự mình dâng đến tận cửa sao?”
Từ Khải đột nhiên bắt đầu kiểm điểm lại bản thân, hóa ra anh ta chưa có bạn gái không phải là do bận công việc hay do bản thân chưa đủ quyến rũ, lần sau gặp được cô gái mình thích anh ta nhất định phải học hỏi từ Cố Đình Xuyên mới được.
Nhưng dù sao anh ta cũng không phải Cố Đình Xuyên, Từ Khải nghĩ đến hậu quả của việc ra tay thẳng, anh ta lặng lẽ rút lui không làm nữa, anh ta giở tài liệu, vẫn nên chăm chỉ làm việc thôi.
Trong vòng chưa đầy một phút, đường dây chuyên dụng trong văn phòng của Cố Đình Xuyên vang lên, Từ Khải khó hiểu, tổng giám đốc Cố muốn chia sẻ kinh nghiệm với anh ta hay sao vậy.
“Tổng giám đốc Cố,” Từ Khải nghiêm nghị nói.
“Đến đây ngay.”
Từ Khải nghe ra được tâm trạng của Cố Đình Xuyên đang không tốt, không dám chậm trễ, liền vội vàng chạy đến văn phòng của Cố Đình Xuyên.

“Tổng giám đốc Cố, có chuyện gì vậy?”
Cố Đình Xuyên cau mày: “Em đi sao chép đoạn camera giám sát ngay đêm trên con đường gần nơi tổ chức tiệc ăn mừng.

Em không cần xem, cứ trực tiếp đưa cho tôi.”
Từ Khải gật đầu: “Được rồi, tổng giám đốc Cố, tôi sẽ làm ngay.”
“Đưa nó cho tôi trước khi tan làm hôm nay.” Cố Đình Xuyên nhấn mạnh.
Hạ Thanh Trì trở lại phòng thiết kế, vừa mới ngồi xuống, bưng ly nước lên uống một hớp, trấn tĩnh lại tâm trạng thì Đinh Linh đi tới.
“Ồ, vừa mới quay lại đi làm nhưng không biết lại đi lười biếng ở đâu? Đã gần đến giờ ăn trưa rồi mới quay trở lại,” Đinh Linh rất kiêu ngạo vì Cố Đình Xuyên.

Trước đây cô ta rất muốn tranh thủ thời gian này để chỉnh Hạ Thanh Trì, nhưng Hạ Thanh Trì lại xin nghỉ phép, hiện tại Hạ Thanh Trì đã quay trở lại Cố Thị, Đinh Linh sao có thể dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy được?
Hạ Thanh Trì liếc nhìn Đinh Linh, sau khi biết sự thật, Hạ Thanh Trì lại nhìn Đinh Linh và cảm thấy cô ta thật đáng thương, Hạ Lăng An bị lợi dụng mà lại hoàn toàn không hề hay biết, sau đó còn bị Cố Đình Xuyên bị dùng làm mồi nhử mà vẫn còn dương dương tự đắc như thế này.
“Tôi có công việc của mình.

Cô quản lý tốt các dự án của riêng mình là được rồi.


Vạn Khang là một dự án lớn.

Tôi khuyên cô nên nghiêm túc một chút, đừng làm hỏng nó.” Hạ Thanh Trì có lòng đưa ra lời khuyên chân thành.

“Hứ, cô đừng có mà ở đó mà cười trên nỗi đau của người khác, không phải vì tổng giám đốc Cố yêu cầu tôi phụ trách dự án này, không cho cô phụ trách đó sao?” Đinh Linh vẫn kỳ lạ như mọi khi.
“Lợi thế lớn nhất của anh không phải là từ nước ngoài trở về sao? Có gì tài ba đâu cơ chứ, những nhà thiết kế trong nước như chúng tôi cũng giỏi không kém gì cô đâu, đồ quỷ giả ngoại lai.” Đinh Linh hùng hổ đàn áp.
Thực sự là người đáng thương phải có chỗ gì đó đáng ghét.

Hạ Thanh Trì không thể chịu đựng được nữa, cô đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt Đinh Linh, đáp lại bằng một luồng khí áp chế.
“Ưu điểm lớn nhất của tôi không phải là tôi đến từ nước ngoài, mà là ở đây của tôi có gì đó, không giống như cô nó chỉ trống không,” Vừa nói, Hạ Thanh Trì vừa chỉ vào của đầu mình.
“Cô!” Đinh Linh luôn đánh giá cao mình, cô ta làm sao có thể chấp nhận được sự sỉ nhục như vậy: “Cô chính là đang ghen tị với tôi, tôi sẽ dùng hành động thực tế của mình để chứng minh cho cô thấy tôi xuất sắc đến như thế nào.”
Đinh Linh nói xong liền tức giận trở lại vị trí của mình và bắt đầu làm việc.
Hạ Thanh Trì nhìn Đinh Linh, lắc đầu bất lực, một mình đến cả những lời tốt xấu còn không nghe ra được, thật sự là đáng thương và đáng buồn vô cùng.
Lộ Tiểu Kỳ ngủ đến khi mặt trời lên cao mới dậy, sau khi cùng nhau đi tới bọn họ đã nhìn thấy Cố Đình Thuấn đang ngồi ở mép giường đọc sách.

Ánh sáng mặt trời len qua kẽ hở trên rèm cửa chiếu vào, Lộ Tiểu Kỳ thấy từng ngọn tóc của Cố Đình Thuấn đều tràn ngập ánh sáng mặt trời, lúc này Lộ Tiểu Kỳ mới hiểu những lời Hạ Thanh Trì nói với cô ấy năm đó, lần đầu tiên nhìn thấy Cố Đình Xuyên đã động lòng là như thế nào.

“Em dậy rồi à?” Cố Đình Thuấn thấy Lộ Tiểu Kỳ đã tỉnh nên đứng dậy đi về phía Lộ Tiểu Kỳ.
Lộ Tiểu Kỳ co rụt lại vào dưới chăn bông: “Ừm, em dậy rồi, đã ngủ suốt cả buổi sáng rồi mà.”
Cố Đình Xuyên cưng chiều nhéo nhéo mũi Lục Tiểu Kỳ một cái: “Mau dậy đi, anh đi nấu cơm, em có đói bụng không?”
Lộ Tiểu Kỳ gật đầu, giày vò suốt cả một đêm rồi có thể không đói sao.
“Đây là quần áo của em, chắc là vừa với kích cỡ của em đấy, em mặc vào xem thử.” Cố Đình Xuyên lấy ra bộ quần áo đã chuẩn bị từ trước, đưa cho Lộ Tiểu Kỳ.
Lộ Tiểu Kỳ cầm lấy quần áo, gật đầu, nhưng không đứng dậy mặc vào ngay, hai người cứ đưa mắt nhìn nhau như thế, cảnh tượng này nhất thời có chút khó xử.
“Anh đi nấu cơm trước đi.” Lộ Tiểu Kỳ ngượng ngùng nói.
Cố Đình Thuấn cười xấu xa: “Sao vậy? Đợi em thay quần áo xong chúng ta cùng nhau đi.” Nói xong, anh ta tỏ vẻ như sẽ ở đây chờ Lục Tiểu Kỳ thay đồ xong.
“Không được, anh đi ra ngoài trước đi,” Lộ Tiểu Kỳ ngồi dậy dùng chăn bông che người, hai tay đẩy Cố Đình Thuấn ra.
“Anh đã nhìn thấy tất cả rồi, em còn xấu hổ cái gì nữa?” Cố Đình Thuấn xấu xa nói.
Khuôn mặt của Lộ Tiểu Kỳ càng đỏ hơn: “Không được, anh đi ra ngoài trước đi.”
Cố Đình Thuấn nhìn bộ dạng ngượng ngùng của Lộ Tiểu Kỳ, lại càng quyến luyến không rời, anh ta sờ sờ bàn tay nhỏ bé của Lộ Tiểu Kỳ, không trêu chọc cô ấy nữa: “Được rồi, vậy anh đi nấu cơm trước đây, em mau thay quần áo nhanh rồi ra ăn cơm.”
Lộ Tiểu Kỳ gật đầu: “Được, em thay quần áo rồi đi ra ngoài ngay.”
Cố Đình Thuấn hôn lên má Lộ Tiểu Kỳ, đứng dậy và bước ra ngoài, còn tiện tay giúp Lộ Tiểu Kỳ đóng cửa, khi anh ta đi ra ngoài khuôn mặt Cố Đình Thuấn còn nở một nụ cười chân thành.
Lúc này anh ta mới biết được hóa ra ở bên cạnh người mình thích, cho dù có làm những điều nhàm chán cũng là một niềm vui.