Hạ Thanh Trì nhìn thấy bà cụ Cố ôm hai đứa nhỏ đi ở phía trước, hai tay Cố Đình Xuyên bỏ vào túi quần đi theo phía sau, cảnh tượng này không biết đã xuất hiện trong giấc mơ của Hạ Thanh Trì bao nhiêu lần, nhưng hôm nay lại xuất hiện trước mặt cô một cách chân thực.
Ở bên ngoài phiêu bạt nhiều năm như vậy, nhà vẫn luôn là nỗi đau thầm kín của Hạ Thanh Trì, dù cô đã nói chỉ cần có Hạ Bảo Bối là có nhà, nhưng đây hoàn toàn chỉ là lời nói để tự an ủi bản thân, làm gì có người phụ nữ nào không hy vọng mình có được một gia đình hoàn chỉnh, có một người chồng có thể dựa vào.
Hạ Thanh Trì vẫn luôn cho rằng mình đã điều chỉnh xong tâm trạng để đối mặt với Cố Đình Xuyên, để đối mặt với bà cụ Cố, để đối mặt với tất cả mọi chuyện của năm năm trước.
Nhưng đáng tiếc, khi sự việc xảy đến, Hạ Thanh Trì mới phát hiện mình vốn dĩ không thể nào, vốn dĩ không làm được.
Lúc đối mặt với Cố Đình Xuyên, Hạ Thanh Trì vẫn sẽ đau lòng, vẫn sẽ động lòng.
Lúc đối mặt với bà cụ Cố, Hạ Thanh Trì không kìm được mà muốn ôm bà ấy, muốn thân thiết khoác tay bà ấy, cùng uống trà trò chuyện với bà ấy như năm năm trước.
Nhưng mà, cho dù có như thế nào, Hạ Thanh Trì cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, bởi vì bây giờ cô đã không còn là Hạ Thanh Trì của năm năm trước nữa, bây giờ cô là Janey.
“Mau vào nhà đi, đừng ngây ra đó nữa.” Lời nói của Cố Đình Xuyên đã nhắc nhở Hạ Thanh Trì, cô không suy nghĩ lung tung nữa, mau chóng bắt kịp bước chân của mọi người.
Vào trong nhà, Hạ Thanh Trì kinh ngạc ngẩn người, đây đâu còn là nhà họ Cố quy củ đến hơi rập khuôn mà cô quen thuộc, đây hoàn toàn là một khu vui chơi trẻ em mà.


Người kinh ngạc đến ngẩn ra còn có Cố Đình Xuyên, cơn thịnh nộ của anh đang điên cuồng bốc thẳng lên…
“A…” Hạ Bảo Bối giống như nhìn thấy cái gì đó, hét lớn một tiếng, kéo Cố Thần chạy đi chơi cầu trượt.
Dáng vẻ phấn khích của Hạ Bảo Bối giống như một cây kim, trong phút chốc đã chọc vỡ quả bóng thịnh nộ của Cố Đình Xuyên.
Không chỉ như vậy, Cố Đình Xuyên lại còn cảm thấy phòng khách như thế này rất đáng yêu.
Đi đến trước cầu trượt, Hạ Bảo Bối xoay người lễ phép hỏi: “Bà cố, bảo bối và anh Cố Thần có thể chơi không ạ?”
Bà cụ Cố cười đến càng hiền từ hơn, bà ấy chỉ phòng khách rộng lớn: “Đây là do bà cố cố tình chuẩn bị cho hai đứa, hai đứa cứ chơi cho thoả thích!”
“Mẹ, con có thể chơi không ạ?” Hạ Thanh Trì cảm thấy rất vui vì mình không bị con gái quên mất.
“Đi đi, chú ý an toàn.” Hạ Thanh Trì nhìn đôi mắt của Hạ Bảo Bối giống như có thể bắn ra ánh sáng, cô chỉ có thể đồng ý, nhưng nhắc nhở thêm một câu để Hạ Bảo Bối tự mình cẩn thận.
Hạ Bảo Bối xoay người xông lên, Cố Thần đi theo sau Hạ Bảo Bối, cậu bé không có quá nhiều hứng thú với những thứ này, nhưng nhìn thấy Hạ Bảo Bối vui vẻ như vậy, cậu bé bằng lòng chơi cùng Hạ Bảo Bối, cứ xem như là ở bên cạnh bảo vệ cho Hạ Bảo Bối vậy.
“Ngồi đi.” Vì để đặt vừa cái cầu trượt bơm khí to lớn này, bà cụ Cố đã biến phòng khách to lớn mười mấy mét vuông của nhà họ Cố thành phòng khách nhỏ vài mét vuông, diện tích vừa đủ để đặt bộ sofa trong phòng khách của nhà họ Cố.
Hạ Thanh Trì và Cố Đình Xuyên ngồi trên sofa, bộ sofa vốn dĩ rất đẹp đẽ và sang trọng, sao bây giờ có nhìn thế nào cũng thấy kỳ quặc, cảm giác giống như đang ráng đặt con voi vào trong lồng chim vậy.

Thím Trương đem bánh ngọt và bánh kem đã chuẩn bị xong từ sớm lên, lúc đưa cho Hạ Thanh Trì, cô lễ phép dùng hai tay nhận lấy cái khay, còn mỉm cười gật đầu với thím Trương, thấp giọng nói tiếng cảm ơn.
“Không có gì, cô Janey, cô thử xem bánh kem tôi làm có ngon không.” Thím Trương nhiệt tình nói.
Thực ra con người rất đơn giản, chỉ cần một nụ cười, một tiếng cảm ơn là sẽ cảm thấy ấm áp cả một ngày.
Nếu tiền vốn của niềm vui và ấm áp thấp như vậy, Hạ Thanh Trì sẽ không keo kiệt một nụ cười, càng không keo kiệt một tiếng cảm ơn như thế.
“Thím Trương, cháu đã thử qua tay nghề của thím rồi, rất tuyệt.” Mặc dù là nói như vậy, Hạ Thanh Trì vẫn cầm muỗng lên ăn một miếng bánh kem: “Ưm, vẫn tuyệt như bình thường!”
Thím Trương hài lòng gật đầu, rồi đi vào phòng bếp làm việc.
Mắt của bà cụ Cố nhìn chằm chằm Hạ Bảo Bối và Cố Thần, trên mặt tràn đầy sự hiền từ toả sáng, hoàn toàn không quan tâm đến Hạ Thanh Trì và Cố Đình Xuyên ở bên cạnh.
“Bà nội tôi thật sự rất thích Hạ Bảo Bối, Cố Thần lại là bạn thân của Hạ Bảo Bối, sau này không có việc gì thì để Hạ Bảo Bối qua đây chơi.” Cố Đình Xuyên đột nhiên nói.
Hạ Thanh Trì ngẩn ra, nhìn dáng vẻ của Cố Đình Xuyên, dường như hoàn toàn không giống người mà cô đã quen mười mấy năm.
“Tổng giám đốc Cố, nếu anh có con gái, chắc chắn sẽ là người cuồng con gái.” Hạ Thanh Trì bất giác chủ động nói ra.

Cố Đình Xuyên nhìn Hạ Thanh Trì, bật cười: “Đúng vậy, nếu tôi mà có cô con gái đáng yêu giống như Hạ Bảo Bối, tôi nhất định sẽ là người cuồng con gái!”
Vừa rồi Hạ Thanh Trì đột nhiên nói đùa, Cố Đình Xuyên còn tưởng rằng quan hệ giữa hai người đã dịu đi rồi, Cố Đình Xuyên rất bằng lòng duy trì mối quan hệ nhẹ nhàng và hoà hợp như thế này.
Cố Đình Xuyên còn tưởng rằng mình trả lời như vậy sẽ khiến Hạ Thanh Trì càng vui vẻ hơn, dù sao những bà mẹ đều thích nghe người khác khen con của mình mà.
Nhưng Cố Đình Xuyên không ngờ rằng, Hạ Thanh Trì vừa nghe thấy câu này đã lập tức thay đổi sắc mặt, bắt đầu tự mình ngồi ăn bánh kem, không quan tâm đến Cố Đình Xuyên nữa, bầu không khí hoà hợp vừa rồi giữa hai người lập tức bị đóng băng lại.
Cố Đình Xuyên không hiểu gì cả, anh không hiểu tại sao Hạ Thanh Trì lại tức giận rồi.

Quả nhiên, một trong những bí mật chưa được giải đáp trên đời này chính là lý do tại sao bạn gái lại tức giận.

Trong lòng Cố Đình Xuyên nghĩ.
Đột nhiên hai chữ kia lướt qua trong đầu, bạn gái? Cố Đình Xuyên ngạc nhiên với phản ứng của bản thân mình, bắt đầu từ lúc nào, trong lòng anh đã xem Hạ Thanh Trì là bạn gái rồi?
“Cái bánh này rất ngon, cô ăn nhiều một chút.” Cố Đình Xuyên lúng túng tìm chủ đề để nói.
Hạ Thanh Trì ừm một tiếng, cũng không nói gì nữa.


Mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng Hạ Thanh Trì đang dời sông lấp biển, cô đang không ngừng nghĩ xem lời Cố Đình Xuyên nói là có ý gì.
Chẳng lẽ Hạ Lăng An đã nói hết sự thật cho Cố Đình Xuyên nghe? Chẳng lẽ Cố Đình Xuyên đã hết hết tất cả rồi?
“Trong nhà náo nhiệt như vậy à, em đến thật là đúng lúc.” Giọng nói của Hạ Lăng An đột nhiên vang lên, khiến mối quan hệ vốn đang lạnh lẽo của Cố Đình Xuyên và Hạ Thanh Trì lại càng trở nên băng giá hơn.
“Sao cô lại đến đây?” Cố Đình Xuyên mở miệng, giọng điệu hoàn toàn không còn sự dịu dàng ấm áp như vừa rồi.
“Em nói sao lại náo nhiệt như vậy, thì ra là trong nhà có khách.” Hạ Lăng An ngồi xuống bên cạnh Cố Đình Xuyên: “Mấy hôm nay em bận quá, đã không gặp anh nhiều ngày rồi, em nhớ anh quá đi.”
Nói xong, Hạ Lăng An muốn đưa tay ôm Cố Đình Xuyên, nhưng lại bị anh linh hoạt tránh thoát.
Mặc dù thím Trương nói không thích Hạ Lăng An lắm, nhưng người đến thì đều là khách, phép lịch sự cơ bản không thể mất, nên bà ấy vẫn chuẩn bị trà và bánh ngọt cho Hạ Lăng An.

Hạ Lăng An nhận lấy, đến một ánh mắt cũng không cho thím Trương.
“Bà nội, bà cũng ở đây à?” Hạ Lăng An nói với bà cụ Cố, tiếng gọi bà nội nghe thật là thân thiết.
“Đây là nhà tôi, tôi đến đây còn phải nói trước với cô sao?” Bà cụ Cố không hề cho Hạ Lăng An chút mặt mũi: “Nói đi thì phải nói lại, cô mới là người không mời mà đến đấy, thật là không có giáo dưỡng.”