Bóng dáng quen thuộc kia lại xuất hiện.
Hạ Thanh Trì nhìn Cố Đình Xuyên đứng ở trước mặt, anh cao hơn cô khoảng một cái đầu, vô thức khiến người ta có cảm giác bức bối.
Nhìn thấy anh xuất hiện, Cố Thần ngước mắt lên nhìn, giọng nói bỗng nhiên ép xuống trầm nhất có thể: "Bố."
Cô giáo đứng bên cạnh có thể nhìn ra sự kháng cự trong mắt Cố Thần.

Đứa bé này vẫn luôn lầm lì, ít nói, hơn nữa cũng không thân thiết với ai, kể cả bố mình.

Hai người họ tuy là bố con, nhưng hiếm khi nói chuyện với nhau, ngoại trừ thưa gửi, cô giáo chưa bao giờ thấy hai người nói những chuyện khác.
Cặp mắt lạnh của Cố Đình Xuyên khẽ liếc Cố Thần, bỗng nhiên Cố Thần cúi đầu xuống.
Bên kia, Hạ Thanh Trì bị lời nói của Cố Đình Xuyên khiến cho nghẹn họng, chuyện cô để ý không phải là tình hình hiện tại, mà là không hy vọng con gái cô có bất kì quan hệ gì với con trai của anh.
Không đợi cô lên tiếng, cô giáo vì muốn tránh mùi thuốc súng lại bốc lên lần nữa nên đã vội vàng lên tiếng.
"Vừa lúc hai phụ huynh đều có mặt, tôi sẽ nói cho hai người tình hình cụ thể.

Một bạn học trong lớp đã xé vở bài tập của Cố Thần, Hạ Niệm thấy vậy, tiến đến ngăn cản đối phương thì bị đẩy ngã.


Tôi đã đưa Hạ Niệm đến bệnh viện, Cố Thần lo lắng nên cương quyết đòi đi theo.
"Mẹ Hạ Niệm à, chị thật sự đã hiểu lầm Cố Thần rồi..." Cô giáo quay sang nói với Hạ Thanh Trì một cách bối rối.
Nghe thấy lời nói của cô giáo, Hạ Thanh Trì mất tự nhiên quay đầu ho khan.
"Ngại quá, vừa rồi là do dì quá xúc động." Cô khẽ nói, cố ý phớt lờ Cố Đình Xuyên mà nói với Cố Thần.
Cố Thần xua tay: "Chỉ cần Hạ Niệm không có chuyện gì là được ạ, cậu ấy không nên giúp cháu."
Vì tính cách lạnh lùng từ nhỏ, trong trường cậu bị nhắm vào không ít lần.

Mấy chuyện đó không để ý đến rồi sẽ qua, nhưng sự xuất hiện của Hạ Niệm lại khiến mọi chuyện phức tạp hơn.

Kì lạ là cậu lại không ghét Hạ Niệm, không hiểu sao lại có chút cảm động, thấy cô bé bị thương lại vô thức lo lắng.
"Đúng, Cố Thần nói rất đúng, bây giờ chúng ta chờ Hạ Niệm tỉnh lại."
Cô giáo chột dạ không dám đối diện với ánh mắt của Hạ Thanh Trì, không chăm sóc tốt cho bọn trẻ, quả thật là trách nhiệm của cô ấy.
Xung quanh trở nên yên tĩnh, di động của cô giáo bỗng nhiên kêu lên, sau khi cô ấy nhận điện thoại xong, sắc mặt trở nên cực kì khó coi.
"Bố Cố Thần, mẹ Hạ Niệm, bố mẹ của bạn gây chuyện đã đến trường học, hiệu trưởng gọi tôi về trưởng giải quyết chuyện này, bên này, hai người..."
"Không sao đâu, có tôi ở đây là được rồi."
Hạ Thanh Trì phất tay với cô giáo, cô đã sớm quen lo liệu tất cả mọi chuyện của Hạ Bảo Bối rồi.
Sau khi nói lời tạm biệt, cô giáo vội vàng rời đi, trước cửa phòng phẫu thuật chỉ còn lại ba người.
Hạ Thanh Trì ngồi ở hàng ghế lạnh băng trên hành lang, cô ngước mắt lên nhìn đèn xanh ở cửa phòng phẫu thuật, khóe mắt vô tình phát hiện ra một lớn một nhỏ vẫn còn đứng ở sau lưng mình.

Không khí bỗng trở nên kì lạ.
"Hiểu lầm đã được giải quyết rồi, nếu không có việc gì nữa thì hai người có thể về trước."
Cô khẽ nói, dừng một chút rồi lại tiếp tục: "Cố tổng, về chuyện hôm nay, tôi sẽ cho công ty một lời giải thích hợp lý, đồng thời, tôi sẽ chấp nhận mọi hình phạt từ công ty, bao gồm cả quyết định sa thải tôi."
Nói xong, mặt cô không đổi sắc, không hề hối hận vì quyết định của mình.
Cố Đình Xuyên đột nhiên cảm thấy khâm phục người phụ nữ trước mặt, hôm nay đã phát sinh một đống chuyện, lúc ở công ty thì bị Hạ Lăng An gây khó dễ, đến khi biết con gái đang ở trong phòng phẫu thuật cũng cực kì bình tĩnh, chỉ ngoại trừ lúc vừa rời công ty thì có chút hoảng loạn.
Anh đã gặp qua đủ loại người, rất hiếm thấy một người phụ nữ nào như cô.
Lúc cúi đầu, anh nhìn thấy đôi chân đầy sẹo của cô, bàn chân vốn trắng nõn nay xuất hiện vết thương nông sâu màu đỏ.
"Cô nên đi băng bó trước đi." Cố Đình Xuyên thản nhiên nói.

Hạ Thanh Trì không hiểu anh đang nói gì, kinh ngạc nhìn về phía anh.
Nhìn theo tầm mắt của anh, cô mới phát hiện chân mình đang bị thương, vừa rồi cô mải nghĩ đến chuyện của Bảo Bối nên mới không phát hiện ra.
"Không cần đâu, tôi tự mình xử lý sau."
Lúc thiết kế quần áo cô thường bị kim đâm vào tay nên trong nhà vẫn thường có thuốc khử trùng, mấy vết thương này không tính là gì với cô cả.
Cố Đình Xuyên nhìn cô, thấy cô từ chối, không có ý muốn đứng dậy, anh cúi đầu liếc mắt ra hiệu cho Cố Thần: "Con đi gọi bác sĩ đến đây."
Rốt cuộc lời này anh nói cho Cố Thần nghe hay là nói cho cô nghe?
Hạ Thanh Trì không muốn mất thời gian, cô hiểu tính nết của người đàn ông này, anh không hề biết nói đùa.
Nhân lúc Cố Thần còn chưa đi xa, cô vội vàng gọi Cố Thần lại, ngoan ngoãn đi tới phòng bác sĩ.
Cố Đình Xuyên nhìn bóng lưng khập khiễng của cô, nhíu mày rồi lấy di động ra gọi cho trợ lý: "Lập tức mang cho tôi một đôi giày nữ thoải mái đến đây."
Sau khi băng bó đơn giản, Hạ Thanh Trì mới quay lại phòng bệnh, Hạ Bảo Bối đã được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật, đang im lặng nằm trên giường của phòng bệnh thường.
Thấy con gái không sao, trái tim đang treo lơ lửng của cô mới tạm buông lỏng.
Một hộp giày được đặt trên ghế sô pha trong phòng bệnh, bên ngoài hộp giày còn có một tờ giấy nhắn: "Dì ơi, cháu xin lỗi."
Trái tim Hạ Thanh Trì như được chạm nhẹ một cái, cô không cần đoán cũng biết tờ giấy này là do Cố Thần để lại.

Có điều đôi giày này...!Cô mở ra mới phát hiện đây là một đôi giày da tao nhã, nhìn như hàng đại trà, nhưng thật ra là do nhà thiết kế quốc tế thiết kế, giá cả không rẻ.
Suy đi nghĩ lại, cuối cùng cô vẫn xỏ vào.
Cùng lắm thì lúc đó trả tiền là được.
Sập tối, Hạ Niệm mới mơ màng mở mắt ra, lúc ngửi được mùi thuốc khử trùng gay mũi trong không khí, cô bé cau mày lại.
"Bảo Bối, con tỉnh rồi à? Có đói bụng không? Có muốn ăn chút gì không?"

Hạ Thanh Trì vẫn luôn canh giữ bên giường bệnh một tấc không rời, thấy cô bé tỉnh bèn vội vàng đến bên cạnh hỏi han.
Nghe thấy giọng nói của cô, Hạ Niệm chậm rãi nói: "Mẹ, có phải chúng ta lại đến bệnh viện không...!Bảo Bối xin lỗi, Bảo Bối không chăm sóc tốt cho mình, lại gây thêm phiền phức cho mẹ."
Trong lòng Hạ Thanh Trì xót xa, việc đầu tiên bảo bối làm sau khi tỉnh dậy là quan tâm cô.
"Đứa bé ngốc, con nói cái gì thế, con là bảo bối mà ông trời ban cho mẹ, mẹ yêu thương con còn không kịp, sao có thể cảm thấy phiền phức chứ?"
Lúc nói chuyện, cô cầm lấy tay của bảo bối, ý muốn truyền cho con gái chút ấm áp.
Mấy năm nay ở nước ngoài, cô và con gái sống nương tựa lẫn nhau, không ít lần đều là con gái cho cô hy vọng, con gái là người mà cô trân trọng nhất, đồng thời cũng là sự tồn tại quan trọng nhất.
"Mẹ cũng là bảo bối của con, ai cũng không thể bắt nạt mẹ, chờ con trưởng thành rồi nhất định sẽ bảo vệ mẹ."
Hạ Bảo Bối không cam lòng yếu thế, cô bé cũng muốn bày tỏ tình yêu với mẹ.
Nghe vậy, Hạ Thanh Trì cười khẽ, cúi đầu cọ cọ đầu của Hạ Bảo Bối: "Bảo Bối ngoan, mẹ sẽ chờ con lớn lên."
Hình ảnh cực kì ấm áp.
Cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị đẩy ra, phá tan bầu không khí này, Đường Tiểu Kỳ vội vàng đi tới bên giường bệnh: "Bảo Bối, con làm sao thế? Ai bắt nạt con, con nói cho mẹ nuôi đi, mẹ nuôi giúp con dạy dỗ nó."
Hai mẹ con đồng thời ngước mắt lên, thấy người trước mặt thì nhíu mày.
"Tiểu Kỳ? Sao cậu lại ăn mặc thành thế này?" Hạ Thanh Trì chỉ chỉ bộ sườn xám đỏ thẫm trên người Đường Tiểu Kỳ, trông không hài hòa với phòng bệnh trắng toát này.
Đường Tiểu Kỳ đẩy tay cô ra: "Còn không phải tại tớ nghe nói con gái nuôi nằm viện nên mới lập tức chạy từ đoàn phim tới đây à.”.